Nạp Thiếp Ký 3

Chương 170: Chương 170: Cẩm y vệ

Tiếp đó hai ngày, Mạnh Thiên Sở đem rương nha phiến luyện hết thành heroin, lấy lượng dùng một tháng đưa đến cho Ôn Tuyền. Ôn Tuyền đương nhiên là mừng rỡ vô cùng, tặng Mạnh Thiên Sở không ít kim ngân châu báu.

Sáng ngày thứ ba là một buổi sáng khí trời tuyệt đẹp. Mạnh Thiên Sở ngồi ở đầu giường, tĩnh lặng chờ Tả Giai Âm tỉnh lại, và định kỳ kiểm tra đặc trưng sinh mệnh chủ yếu của nàng. Từ từ, tim của Tả Giai Âm gia tăng nhịp đập, nhiệt độ cơ thể cũng từ từ tăng gia, cho đến giữa trưa thì đã nghe tiếng hô hấp nhịp nhàng ở l*иg ngực.

Xế chiều, Tả Giai Âm ư một cái, mơ màng tỉnh lại.

Mạnh Thiên Sở mừng rỡ, cúi người xuống gọi: "Âm nhi! Nàng tỉnh rồi? Cảm giác thế nào?"

Tả Giai Âm phảng phất như không nghe, hai mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, lát sau mới từ từ khôi phục linh khí, dùng thanh âm yếu ớt hỏi: "Ta... đang ở... đâu đây?"

Mạnh Thiên Sở nhẹ nhàng vuốt ve làn tóc dài của nàng: "Âm nhi, ta là Thiên Sở đầy nè, nàng đừng lo lắng, chúng ta không sao rồi!"

"Thiên Sở?" Tả Giai Âm từ từ xoay lại nhìn, dường như cố gắng tập trung thị tuyến lên mặt của hắn, mãi một lúc sau nàng cuối cùng mới mừng rỡ gọi: "Sở ca...!"

Mạnh Thiên Sở ngồi ở đầu giường, đỡ nàng dậy cho nằm trong lòng mình.

Tả Giai Âm ỷ ôi trong lòng Mạnh Thiên Sở, hỏi: "Sơ ca, huynh... huynh gϊếŧ.... rồi..."

Mạnh Thiên Sở biết nàng muốn hỏi cái gì, lập tức cúi người hôn vào môi nàng, lát sau mới bỏ rõ, khẽ bảo: "Đừng nói gì, nàng trước hết đừng hỏi gì cả, dù sao hiện giờ chúng ta đã an toàn rồi, chờ nàng tu dưỡng khỏe lại, mới từ từ nói, được không?"

Tả Giai Âm gật đầu. Mạnh Thiên Sở ra lệnh cho thị nữ và thái giám bên ngoài đi chuẩn bị những thực phẩm giàu dinh dưỡng, sau đó đóng cửa phòng lại, trở về bên giường, dùng một cái gối kê sau lưng Tả Giai Âm, cho nàng nằm dựa trên đầu giường.

Tả Giai Âm nhìn quanh, sau đó mới hỏi: "Tướng công, chúng ta đang ở đâu đây?"

"Phủ của Ôn công công."

"A!"

"Đừng lo lắng, cũng đừng nói chuyện, chờ nàng nghỉ ngơi một lúc, chúng ta ra ngoài rồi hẳn nói."

Chẳng mấy chốc, nhà bếp đã đưa lên cháo ninh thịt nhừ, và canh nhân sâm tổ yến. Mạnh Thiên Sở tự thân bón cho Tả Giai Âm ăn. Ăn xong rồi, lại nằm nghĩ một lúc, tinh thần của nàng từ từ khôi phục. Trong lúc này, Mạnh Thiên Sở cũng tùy tiện căn một chén lót dạ.

Mạnh Thiên Sở đỡ nàng xuống giường, đi qua lại chầm chậm mấy vòng trong phòng. Tả Giai Âm gấp muốn biết phát sinh chuyện gì, mấy lần định mở miệng hỏi, đều bị Mạnh Thiên Sở ngăn lại.

Lại qua khoảng một thời thần, Mạnh Thiên Sở thấy Tả Giai Âm đã khôi phục bình thường, bây giờ mới đỡ nàng ra khỏi vườn.

Lúc này đã vào xế chiều, mấy ngày nay Mạnh Thiên Sở đã vô cùng quen thuộc hậu hoa viên này của Ôn Tuyền. Do không thể ra ngoài phủ, hắn đã nghĩ kỹ một chỗ tốt dành để đàm thoại - đó là một bờ hồ bên trong hậu hoa viên của Ôn phủ, rộng tới mấy sân bóng đá. Ngoại trừ hoa sen trên hồ, toàn bộ mặt hồ sóng xanh gợn lăn tăn, vô cùng thoải mái.

Mạnh Thiên Sở không cho các thái giám thị nữ tiếp cận, một mình đỡ Tả Giai Âm đến bên hồ, lên một thuyền nhỏ, để thị nhữ phụ trách chèo thuyền lên bờ, còn hắn thì tự cầm lấy mái chèo, thong thả đưa Tả Giai Âm ra giữ hồ.

Bốn phía là nước hồ tĩnh lặng, bóng người trên bờ đã không còn nhìn rõ nữa. Nói chuyện nơi này không sợ người khác nghe lén, trong khi đó Ôn Tuyền đã coi Mạnh Thiên Sở là tâm phúc, có thể tự do đi đứng khắp nơi trong phủ, không có ai đến quấy nhiễu.

Tả Giai Âm hỏi: "Tướng công, đây là chuyện sao vậy? Chúng ta sao lại ở trong phủ của Ôn Tuyền?"

Mạnh Thiên Sở đáp: "Bắt chúng ta chính là người của Ôn công công, là vì bảo hộ chúng ta. Bọn chúng để ta đến gϊếŧ Ôn công công, là cố ý thăm dò ta. Ta đến Ôn phủ rồi, suy nghĩ trước sau đã không hạ độc gϊếŧ Ôn công công, còn chủ động tố cáo chuyện này, bấy giờ mới biết chân tướng sự tình."

Tả Giai Âm khẽ rúng động thân người, rõ ràng kết quả này phi thường vượt qua ngoài ý liệu của nàng. Nàng khẽ cắn môi, khẽ hỏi: Vậy... vậy chàng có vì thϊếp thân mà nghĩ qua không?"

Lời Tả Giai Âm với ý tứ rất rõ ràng, trước khi Mạnh Thiên Sở không biết chân tướng, không gϊếŧ Ôn Tuyền mà đổi lại cáo mật, nếu như là giặc cướp thật thì Tả Giai Âm là con tin chỉ còn có một đường chết. Nàng hỏi Mạnh Thiên Sở làm như vậy là có nghĩ đến hậu quả này chưa.

Hậu quả này Mạnh Thiên Sở đương nhiên đã nghĩ qua. Hắn đã suy đoán ra những người bắt cóc hắn là do Ôn Tuyền phái đến, mục đích chỉ là muốn thăm dò, chỉ cần hắn diễn trò khéo một chút, để Ôn Tuyền tin lòng trung của hắn là thật, thì hắn và Tả Giai Âm sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào. Do đó, ở trong sơn trang, Mạnh Thiên Sở mới ung dung triền miên mưa gió với Tả Giai Âm. Chỉ có điều điểm này hắn không thể nói cho Tả Giai Âm biết được.

Do đó, Mạnh Thiên Sở cười cười đáp: Suy nghĩ rồi, chính là vì suy nghĩ, mà ta mới để nàng uống Quy tức hoàn, để nàng ngủ li bì suốt ba ngày."

Tả Giai Âm nghi hoặc nhìn hắn, không hiểu ý tứ trong lời lẽ của hắn là thế nào.

Mạnh Thiên Sở nói tiếp: "Nàng phục Quy tức hoàn rơi vào trạng thái giả tử, cho dù giặc cướp nhân vì ta không án chiếu theo yêu cầu của chúng mà hành thích Ôn công công, tiến hành trở mặt, thì phát hiện là nàng đã chết rồi, thường không thể tiếp tục gia hại nàng thêm. Hơn nữa, nàng chẳng phải là chuẩn bị sẵn cái chết để tuẫn tình rồi sao? Sao lại còn quan tâm ta có nghĩ cho nàng hay không?"

Mặt Tả Giai Âm đỏ bừng, nghiêng người qua, vén tay áo đưa bàn tay trắng bạch như tuyết vào trong hồ, khẽ khoát lên từng bọt nước, xong quay mặt qua làm mặt giận: "Thϊếp vì sao phải tuẫn tình vì chàng?"

"Rất đơn giản, đám phỉ này nếu đúng là cừu địch của Ôn công công, vậy khẳng định là xuất phát từ đấu tranh chính trị trong cung đình. Loại sự tình này tuyệt không thể để cho người nào khác biết, do đó, không cần biết ta hành thích Ôn công công thành công hay không, bọn cướp phỉ đó đều gϊếŧ chúng ta diệt khẩu, trước khi gϊếŧ e rằng còn làm nhục nàng. Nàng thông minh như vậy, sao không nghĩ ra được điểm này chứ, cho nên, đêm hôm đó nàng mới muốn cùng ta làm phu thê chân chính. Và đặc biệt là lần cuối cùng, nàng cứ nhất mực mở to mắt ra nhìn ta và nàng làʍ t̠ìиɦ. Ánh mắt sung mãn sự thống khổ sinh li tử biệt. Do đó ta có thể khẳng định, chỉ cần ta vừa đi, nàng nhất định sẽ tự sát, để khỏi sau này chịu nhục, đúng không?"

Tả Giải Âm càng đỏ mặt hơn: "Chàng sao cái gì cũng biết hết vậy?"

"Hắc hắc, ta không chỉ biết có vậy không thôi." Mạnh Thiên Sở ngưng mắt nhìn Tả Giai Âm, nụ cười trên mặt từ từ biến đi, "Vốn ra ta nhất mực cho rằng nàng chỉ là một khâm mệnh thiên sư. Ngày đó sau khi bị bắt đưa lên sơn trang, ta mới biết thì ra nàng còn có thân phận khác nữa!"

Sự e thẹn trên mặt của Tả Giai Âm chợt cứng lại, vẻ đỏ hồng từ từ biến thành trắng bạch: "Tướng công... thϊếp thân không biết chàng nói đây là... là ý tứ gì..."

"Sơ hở lớn nhất của nàng chính là khuyên ta đi hành thích Ôn công công."

"Sơ hở?... tướng công không phải nhất mực muốn gϊếŧ Ôn Tuyền hay sao?"

"Đúng, nhưng việc nàng dùng cách lấy cái chết để vẹn tình cho thấy rằng, nàng biết vô luận là ta gϊếŧ chết được Ôn Tuyền hay không đều khó tránh khỏi cái chết. Thế mà nàng làm vậy là không bình thường. Cảm tình của nàng đối với ta rất sâu nạng, điều này ta đã từ việc nàng chuẩn bị chết mà biết được. Nhưng nếu một người yêu thương người khác sâu đậm như vậy, việc đầu tiên là muốn đối phương được an toàn, cho nên nàng phải giúp ta nghĩ biện pháp lợi dụng cơ hội này đào tẩu, chỉ cần mục đích này đạt đến, hành thích có được hay không không trọng yếu, nhưng nàng năm lần bảy lượt khuyên ta đi gϊếŧ Ôn Tuyền, điều này khiến ta nảy sinh lòng hoài nghi."

"Hoài nghi cái gì?" Nụ cười của Tả Giai Âm chen lẫn nỗi đau khổ.

Mạnh Thiên Sở nói thầm: hoài nghi nàng là người cùng một bọn với Ôn Tuyền, giúp hắn thăm dò ta, muốn xem ta trong sự ôn nhu của nữ nhân có bảo trì lòng trung với Ôn Tuyền hay không! Dù sao thì hắn không nói ra lời này. Tả Giai Âm nếu như đã biết Mạnh Thiên Sở lúc đó đoán ra chuyện chặn cướp bắt cóc là do Ôn Tuyền đạo diễn ra để thăm dò, thì hắn nhất định sẽ không tin bất kỳ ai. Trong đấu tranh chính trị phức tạp, dù là người thân nhất của mình, hắn cũng không thể bộc lộ hết mọi chuyện, vì những người này khẳng định sẽ vô ý để lộ chuyện của hắn, từ đó dẫn đến họa.

Cho nên Mạnh Thiên Sở đổi giọng nói: "Hoài nghi nàng là đồng bọn của những kẻ bắt cóc, giúp bọn họ khuyên ta hành thích Ôn công công."

Khóe miệng Tả Giai Âm lộ nụ cười khổ mang chút mỉa mai: "Chàng hoài nghi thϊếp và chàng yêu nhau là vì lợi dụng chàng? Là thϊếp muốn dùng lời đầu ấp tay gối để khuyên chàng hành thích Ôn Tuyền?"

"Mới đầu thì ta nghĩ như thế, sau đó ta phát hiện cách nghĩ của mình không đúng. Nàng không phải là đồng bọn của đám bắt cóc, mà là địch nhân chân chính của Ôn Tuyền."

Trong khóe mắt Tả Giai Âm hiện lên vẻ chấn kinh không dễ phát giác, miễn cưỡng cười: "Chàng... chàg sao lại có ý nghĩ như vậy chứ?"

"Nhân vì nàng sau đó lên giường cùng ta, biểu hiện ra những cảm tình tử biệt sinh li như vậy không thể nào giả dối được, vì chỉ những người chân chính đối diện với trạng huống biết mình sắp chết và yêu đương thật sự mới sẽ có tình cảm như vậy. Ta dám khẳng định, chỉ cần ta đi, nàng sẽ tự sát. Và những người đó sẽ không đem tin tức cho ta hay. Do đó, ta biết nàng không thể nào là đồng bọn của đám bắt cóc, nếu không nàng không cần phải tự sát làm gì."

Mạnh Thiên Sở lúc đầu hoài nghi Tả Giai Âm là người của Ôn Tuyền, do đó không những biểu kỳ vẻ trung thành với Ôn Tuyền trước mặt bạch bào lão giả, mà còn lúc ở chung phòng với Tả Giai Âm cũng đã diễn kịch, thậm chí có phần oán hận nàng nên khá mạnh bạo và bày đủ trò trong lúc ân ái với nhau. Nhưng sau đó, càng lúc Mạnh Thiên Sở càng phát hiện suy đoán của mình không đúng, từ việc Tả Giai Âm chủ động muốn trở thành phu thê với hắn, rồi quyết ý tự sát, từ đó đoán ra Tả Giai Âm kỳ thật không phải là đồng bọn của Ôn Tuyền.

Tả Giai Âm quay người qua nhìn Mạnh Thiên Sở: "Tướng công có nhãn lực hay thật! Vậy tướng công làm sao biết được thϊếp là người của địch nhân chân chính của Ôn Tuyền vậy?"

Mạnh Thiên Sở quay người lại, áp nhỏ giọng đi, đáp: "Điểm này rất dễ suy đoán. Nếu như nàng lúc đó hoàn toàn không phải là diễn trò, nhưng nàng lại lặp đi lặp lại lời khuyên ta đi hành thích Ôn Tuyền, cho thấy nàng thật lòng muốn gϊếŧ chết Ôn công công. Ta bình tĩnh hồi ức lại mọi hành vi và thái độ của nàng trong những lần hai chúng ta cùng tiếp xúc với Ôn công công, không hề phát hiện dấu vết nàng có cừu hận khắc cốt ghi tâm đối với Ôn Tuyền. Lúc đó, thậm chí nàng còn vì an nguy của ta mà khuyên ta không nên mù quáng đi hành thích Ôn công công. Cho nên, nàng xem ra chẳng có ân oán cá nhân nào với Ôn Tuyền. Không phải vì ân oán cá nhân mà lại khuyên ta hành thích Ôn Tuyền, trong khi theo ta biết, hiện giờ muốn gϊếŧ chết Ôn Tuyền nhất chính là kẻ đối đầu sống chết của y là Ti lễ giám đệ nhất bỉnh bút thái giam, Đông hán chưởng hình thiên hộ Đường Chu Trùy. Nhưng mà, hiện giờ ta có thể khẳng định, nàng tuyệt không phải là người của Đường Chi Trùy."

"Mạnh gia dường như là biết không ít sự tình a! Điểm này Mạnh gia làm sao mà biết được vậy?" Sắc mặt Tả Giai Âm từ từ khôi phục sự bình tĩnh, xưng hô đối với Mạnh Thiên Sở cũng cải biến thành "Mạnh gia" lạnh lùng.

Trong lòng Mạnh Thiên Sở thoáng chút chua xót: "Nàng không phải là người của Ôn công công, do đó nàng cũng không biết lần bắt cóc này là Ôn công công muốn thăm dò ta, cho rằng địch nhân chân chánh của Ôn công công đã tìm cách bắt cóc ép người ám sát. Trong khi đó, nàng nếu vừa khéo là người của Đường Chi Trùy, vậy nàng không cần phải muốn chờ ta đi rồi thì tự sát. Cho nên, nàng vừa không là người của Ôn công công, vừa không là người của Đường Chi Trùy. Ôn công công rốt cuộc có bao nhiêu kẻ thủ ta không biết, do đó ta không biết nàng rốt cuộc là người của phái nào. Nhưng ta biết nàng đối với ta là thật lòng. Tuy nàng ở trình độ nào đó lợi dụng tình cảm của ta để toan tính đạt được mục đích chính trị nào đó của phái nàng."

"Vậy sao..., vậy Mạnh gia sao còn không đem ta giao cấp cho Ôn Tuyền lãnh công đi chứ?" Nguồn:

Lời Mạnh Thiên Sở đầy vẻ sầu khổ: Lời nàng nói không cần khắc bạc như vậy đâu, ta nếu là loại người đó thì đã sớm giao nàng ra rồi, còn nói nhiều lời thừa với nàng như vầy làm cái gì?"

Tả Giai Âm ray rứt cúi đầu, khẽ nói: "Xin lỗi... ta biết chàng đối với ta là thật lòng - chàng tính toán làm sao đây?"

"Ta muốn biết nàng rốt cuộc là ai phái tới? Làm như vậy mục đích rốt cuộc là gì? Nếu như chúng ta muốn trở thành chồng vợ, những sự tình này cần phải làm cho rõ ràng, vì nếu người ngủ bên mình rốt cuộc là một con dê hay là một con hổ cũng không biết, thì ai có thể ngủ cho yên ổn được chứ."

Tả Giai Âm ngẫm nghĩ, khẽ trả lời: "Thϊếp đều có thể nói cho chàng biết hết, chỉ có điều, sau khi thϊếp làm như vậy, chúng ta e rằng sẽ không làm phu thê được nữa..."

Mạnh Thiên Sở chấn động tâm thần, đầu óc xoay chuyển như điện, lập tức nghĩ thông nguyên do Tả Giai Âm nói lời này. Hắn cười khổ gật đầu: "Nàng nói không sai, người bên nàng coi là chính địch của Ôn công công bên ta, xem ra thì nàng đối với phái của mình thập phần trung thành, không có khả năng phản bội. Nhưng mà, ta có thể khẳng định, Ôn công công trước mắt không biết nàng là người của bên địch, nhưng bên của nàng khẳng định biết ta là người của Ôn công công rồi. Ông công công đem một tiểu tử vô danh tiểu tốt trực tiếp đề bạc đến chức vị trọng yếu lĩnh ban của Đông hán tại Hàng châu, tin tức này bọn các nàng không thể không biết. Nếu là như vậy, trừ khi ta đáp ứng làm tai mắt của các nàng, nếu không, bọn họ sẽ không để nàng theo ta. Để đề phòng bị ta khích động phản lại, tổ chức của nàng nói không chừng còn muốn gϊếŧ nàng diệt khẩu."

Tả Giai Âm gật đầu nói: "Đúng, nếu là như thế, chàng còn muốn nghe sao?"

"Không muốn nghe nữa." Mạnh Thiên Sở lắc đầu, "Chúng ta nếu như là tử đối đầu, chuyện phu thê e rằng không thể thành được nữa."

Tả Giai Âm sụp mắt, thần tình ảm đạm, một hàng lệ chảy dài xuống hai má. Nàng khẽ sụt sùi vài tiếng, hạ giọng nói: "Chuyện đã thế này, thϊếp hay là nói hết cho chàng nghe vậy, thϊếp... thϊếp thật tế là... người của Cẩm y vệ chỉ huy sứ Điền Thương. Chức Thiên sư của thϊếp về biểu hiện thì là để sư phụ thϊếp thỉnh hoàng thượng khâm mệnh. Thật tế là hoàng thượng căn cứ kiến nghị của Điền chỉ huy sứ, an bài thϊếp làm tai mắt bên cạnh các thiên sư, mục đích là phòng chỉ Thiên sư môn luyện thành bất tử kim đan mà không chịu tiến cống hoàng thượng, hoặc là trong kim đan đó có hạ độc. Thϊếp trực tiếp chịu sự chỉ huy của cẩm y vệ chỉ huy sứ Điền Thương Điền đại nhân."

Cẩm y vệ? Danh từ này Mạnh Thiên Sở đương nhiên quen thuộc phi thường. Trong điện ảnh hay kịch, tiểu thuyết thời hiện đại hắn đã xem qua quá nhiều. Tổ chức này cùng Đôn hán hợp xưng là Hán vệ (Hay Xưởng Vệ, xem chú thích), đều là cơ cấu đặc vụ hách hách hữu danh của Minh triều.

Mạnh Thiên Sở hiện giờ nhiều ít cũng biết quan hệ giữa hán vệ là như thế nào. Hai bên này vừa dung hợp với nhau vừa tranh đấu quyết liệt với nhau, mục đích chỉ vì tranh quyền đoạt thế, không tiếc thủ đoạn minh tranh ám đấu. Nếu như hắn và Tả Giai Âm rơi vào trường đấu tranh chính trị thế này, thì tiền đồ của hai người quả là u ám đến tận cùng.

Mạnh Thiên Sở cười khổ hỏi: "Nàng ở cẩm y vệ làm chức vụ gì?"

"Cẩm y vệ Thiên hộ sở trấn phủ của Phúc Kiến."

"Ha ha, tòng ngũ phẩm, quan chức không nhỏ a, so với ta còn lớn hơn."

Tả Giai Âm cụp mắt chớp chớp, không nói chuyện.

Mạnh Thiên Sở cũng cảm thấy lúc này mà dùng tiếng lóng hay lời lẽ bóng gió quá không thích hợp, liền khẽ ho khan, nhẹ giọng hỏi: "Ngoại trừ giám thị các thiên sư luyện đan, nàng còn phụ trách li gián Đông hán, làm giảm thế lực của Đông Hán, đúng không?"

"Đúng..., thϊếp thân ở Hàng châu biết Mạnh gia chàng có bản lãnh phá án cực kỳ giỏi, liền đem chuyện này báo cáo chỉ huy sứ Điền Thương Điền đại nhân. Điền đại nhân chỉ kỳ thϊếp tiếp tục khảo sát chàng, nếu như thích hợp thì chiêu nạp tiến vào cẩm y vệ. Đúng lúc này, lại phát sinh chuyện Tả Thuận môn, tiếp đó Ôn Tuyền đã giành thu chàng vào Đông Hán. Điền đại nhân lại chỉ kỳ thϊếp tiếp cận với chàng, tranh thủ lấy sự tín nhiệm của chàng, từ đó thám thính tin tức nội bộ của Đông hán..."

"Ha ha, thì ra bên cạnh có phục một thám tử mà ta không hề biết, thật là ngốc đến tận mạng mà."

Tả Giai Âm ngẩng đầu, mắt ràng rụa lệ nóng: "Thϊếp... thϊếp là thật lòng đối với chàng mà!"

Mạnh Thiên Sở vừa rồi chỉ tự trào phúng mình thôi. Khi nghe lời này, hắn nhớ lại nàng trước khi quyết chết đã chủ động làm phu thê chân chính với hắn, sau đó chuẩn bị tự sát cho trọng tình. Cảm tình của nàng đã kinh qua khảo nghiệm sinh tử, là rất đáng tin. Hắn vội ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên trán nàng: "Ta biết, do đó ta không giao nàng cho Ôn công công."

"Vậy vừa rồi chàng còn..." Tả Giai Âm ủy khuất khóc hu hu.

Mạnh Thiên Sở xoay nàng lại, hôn lên đôi môi hồng của nàng. Tả Giai Âm vít cổ hắn ôm thật chặt, quên mình dâng bờ môi thơm nồng, mặc tình để con ong hắn hút mật, vui vầy giao hòa.

Nụ hôn thật sâu này đã hóa giải sự hiểu lầm giữa hai người, tìm lại cảm giác luyến ái sâu đậm.

Chú thích: Xưởng vệ

Xưởng vệ (廠衛) là cụm từ dùng để chỉ các cơ quan giám sát được hoàng đế nhà Minh thành lập để giám sát hành vi, cử chỉ của các quan lại thuộc mọi cấp. Là các cơ quan an ninh do hoàng đế nhà Minh trực tiếp quản lý, xưởng vệ được hưởng quyền truy xét, tra khảo phạm nhân không cần thông qua các cấp xét xử thông thường, đây là một đặc điểm tiêu biểu thể hiện bản chất chuyên chế phong kiến của triều đình nhà Minh.

Xưởng vệ bao gồm bốn cơ quan giám sát là Cẩm y vệ được thành lập dưới thời Minh Thái Tổ, Đông xưởng được thành lập dưới thời Minh Thành Tổ, Tây xưởng được thành lập dưới thời Minh Hiến Tông và Nội hành xưởng được thành lập dưới thời Minh Vũ Tông. Ngoại trừ Cẩm y vệ do một vị quan quản lý, ba Xưởng đều do hoàng đế trực tiếp điều hành với sự cố vấn của các hoạn quan.

Cẩm y vệ ( (chữ Hán giản thể: 锦衣卫, chính thể: 錦衣衛, latin hóa: Jinyi Wei); Bảo vệ áo gấm) được Minh Thái Tổ thành lập năm 1382 với cơ cấu ban đầu gồm 500 người. Vốn là vị hoàng đế có tính đa nghi và từng xử nhiều vụ án công thần lớn như Hồ Duy Dung, Lam Ngọc, Minh Thái Tông thành lập Cẩm y vệ với ý định biến đây thành lực lượng cận vệ thân tín của ông đồng thời giúp Minh Thái Tổ thăm dò, giám sát hoạt động của các quan viên trong triều. Tới năm 1385 lực lượng Cẩm y vệ đã lên tới 14.000, họ được mệnh danh là "Triều đình ưng khuyển" (朝廷鷹犬, chó săn, chim ưng của triều đình). Quyền lực của Cẩm y vệ lên tới đỉnh cao vào thời Minh Vũ Tông với lực lượng lên tới khoảng 200.000 người, thành viên của Cẩm y vệ được quyền điều tra, giam giữ, tra tấn không cần thông qua thủ tục xét xử thông thường mà chỉ cần nhận lệnh trực tiếp từ hoàng đế. Cẩm y vệ được giải tán sau khi nhà Minh sụp đổ trong cuộc tấn công của Sấm vương Lý Tự Thành và nhà Thanh.

Đông xưởng (东厂; Xưởng phía đông), tên đầy đủ Đông tập sự xưởng (東緝事廠) được thành lập dưới thời Minh Thành Tổ. Vốn lên ngôi bằng cách cướp ngai vàng của người cháu, Minh Thành Tổ cũng đa nghi không kém gì Minh Thái Tổ vì vậy để trấn áp các lực lượng chính trị chống đối, vị hoàng đế này quyết định thành lập Đông xưởng vào năm 1420 để bí mật giám sát các quan lại trong triều đình, các tướng lĩnh trong quân đội, các quan viên bên ngoài, các học giả có tiếng trong xã hội. Đông xưởng do một hoạn quan đứng đầu với chức danh đầy đủ là Khâm sai tổng đốc Đông xưởng quan giáo biện sự thái giám (欽差總督東廠官校辦事太監) gọi tắt là Đề đốc Đông xưởng (提督東廠) hay Xưởng công (廠公), Đốc chủ (督主). Dưới Xưởng công, đặc vụ của Đông xưởng được chia làm 8 cấp khác nhau. Bên trong Đông xưởng người ta cho dựng tượng Nhạc Phi để nhắc nhở các đặc vụ không được gây ra án oan.

Kết quả điều tra của Cẩm y vệ được báo cáo trực tiếp lên hoàng đế. Dựa theo kết quả điều tra, Đông xưởng có đặc quyền bắt giam, tra tấn và thậm chí là kết án không cần qua xét xử thông thường. Do đặc quyền này nên về sau, đặc vụ Đông xưởng bắt đầu phát sinh tệ nạn, nếu không đàn áp dã man các lực lượng đối lập thì cũng vì mưu lợi cá nhân mà nhũng nhiễu phạm nhân. Khét tiếng vì những hình phạt tra tấn tàn ác, Đông xưởng được cho là đã tạo nên rất nhiều vụ án oan trong giới quan lại và cả dân chúng.

Tây xưởng (西廠), tên đầy đủ Tây tập sự xưởng (西緝事廠) được thành lập năm Thành Hóa thứ 12 (1476) thời Minh Hiến Tông. Sau vụ án nghi làm phản của đạo sĩ Lý Tử Long, Minh Hiến Tông không tin vào năng lực của Đông xưởng nên ra lệnh cho hoạn quan Uông Trực thành lập một tổ chức giám sát mới lấy tên Tây xưởng với các thành viên được tuyển lựa từ Cẩm y vệ. Năm Thành Hóa thứ 18 (1482), biết tin Uông Trực lạm dụng quyền lực, Minh Hiến Tông ra lệnh phế bỏ Tây xưởng. Đến thời Minh Vũ Tông vì chuyện đàn áp đại thần chống đối nên lại cho lập lại Tây xưởng.

Nhiệm vụ chính của Tây xưởng là giám sát các phát ngôn của dân chúng, từ đó bắt giam, tra tấn những người nghi ngờ chống đối triều đình. Uông Trực lợi dụng quyền lực này của Tây xưởng đã hoành hành bá đạo, buộc các nghi phạm phải bỏ tiền để không bị Tây xưởng xét xử, vì vậy đã tạo nên nhiều vụ án oan lớn.

Nội hành xưởng (內行廠) hay Nội xưởng (內廠) được hoạn quan Lưu Cẩn thiết lập thời Minh Vũ Tông cũng với nhiệm vụ và quyền hạn tương tự như 3 Xưởng vệ khác và cũng gây ra tai tiếng không kém trong dân gian. Tuy chỉ tồn tại năm năm thì bị triệt bỏ vì sự lộng hành của Lưu Cẩn, Nội hành xưởng cũng đã gây ra nhiều vụ gϊếŧ hại các quan lại trong sạch.