Nhật Kí Cưa Đổ Sếp Tổng

Chương 74: Hiểu lầm

Cuộc hội ngộ bất ngờ với Lê Cảnh Nghi hôm nay đã khiến cho mọi cố gắng quên anh của Thẩm Thường Hi trong thời gian vừa rồi bỗng chốc đều đổ hết xuống sông. Anh chỉ mới vừa xuất hiện thôi trái tim cô đã không kìm được mà đập liền hồi.

Thẩm Thường Hi sững người trong giây lát rồi tự ép mình nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trực tiếp lướt qua anh như hai người hoàn toàn không quen biết.

“Thẩm Thường Hi, nói chuyện một chút đi.” Thẩm Thường Hi chạm mắt anh không quá mười giây liền định chạy trốn nhưng còn chưa kịp đi thì cánh tay đã bị anh giữ lại.

“Tôi không còn gì để nói với anh. Anh Lê.” Cô cố tỏ ra bình thản nói.

Lê Cảnh Nghi nhất thời cứng người.

Hôm nay, Thẩm Thường Hi mặc một chiếc váy đen kiểu dáng trang nhã kín đáo cũng không trang sức lòe loẹt nhưng không cần nhìn kỹ cũng cảm thấy cô khắp người đều toát lên sự quý phái và khí chất chỉ thuộc về riêng cô.

Lúc làm việc cho anh, anh chưa từng một lần đánh giá cẩn thận đồ cô mặc trên người. Chỉ cảm thấy nó dừng lại ở mức đơn giản, lịch sự lại tiện lợi.

Mới rời đi không lâu, cô đã thay đổi tới mức không ngờ. Ngay cả xưng hô cũng thật xa lạ. Lúc trước anh chê hai tiếng “giám đốc” ấy bao nhiêu, bây giờ lại thấy so với hai tiếng ấy, cụm từ này nghe còn khó chịu hơn.

Việc Thẩm Thường Hi đột ngột rời đi, còn từ chối lời tỏ tình của anh khiến anh không thể ngờ tới.

Sau khi Thẩm Thường Hi rời khỏi vị trí trợ lý, Lê Cảnh Nghi vẫn giống như lúc trước vùi đầu vào công việc, trở về guồng quay bình thường. Thư ký Trần cũng đã quay lại, hiệu quả công việc so với cô gái suốt ngày tỏ thái độ chống đối như cô có lẽ sẽ tốt hơn nhưng hình như anh vẫn không thể quen được, thậm chí suốt một tuần cô rời đi anh vẫn nhiều lúc gọi nhầm tên thư ký của mình.

Tống Trần sau đó phải nhắc lại cho anh Thẩm Thường Hi đã nghỉ việc anh mới sực nhớ ra.

Anh nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết Thẩm Thường Hi tại sao lại ra quyết định bồng bột như vậy, mà điều anh không thể hiểu được nhất lại chính là Thẩm Thường Hi từ chối lời tỏ tình của anh. Rõ ràng lúc trước đã theo đuổi nhiệt tình như vậy lại tiếp xúc cùng nhau một khoảng thời gian dài chẳng lẽ không có một giây phút thật lòng nào sao?

Mà anh, vốn dĩ trước kia đâu có để ý cô như thế ấy vậy mà kể từ khi cô rời đi tâm trí anh dường như bị cô cướp mất. Cứ thi thoảng anh lại ngồi thẫn thờ nhớ tới trước kia khi cô vẫn còn ở đây. Nhớ tới nụ cười tươi dù biết rằng giả vờ lấy lòng nhưng anh vẫn không kiềm được mà rung động.

Lê Cảnh Nghi nhướn mày lấy lại sự trấn tĩnh vốn có.

“Tôi muốn biết lý do tại sao em lại không thể chấp nhận tôi.”

Hôm đó cô chỉ nói một câu không thể tiếp nhận tình cảm của anh liền rời đi không một lần ngoảnh lại, cũng không thèm suy nghĩ lấy một giây.

“Là tôi có điểm nào không tốt?”

Thẩm Thường Hi đứng im không nói gì, cô cũng không biết nên nói gì vào lúc này.

Chính vì anh điểm nào cũng tốt nên cô sợ cô không thể kiềm lòng được trước anh bởi cô biết cô đã thích anh rồi. Nên trước khi tình cảm càng lún càng sâu cô phải nhanh chóng rũ bỏ.

Việc gặp anh hôm nay hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của cô.

“Giám đốc Lê người người kính nể ai mà không thích, sao lại phải để ý một trợ lý nhỏ như tôi chứ.” Cô bật cười trong chua xót, cố tỏ ra bản thân cứng rắn kiên cường nhưng thực chất chỉ cô mới biết hiện tại trong lòng mình đang nghĩ gì.

Những lời kia rõ ràng là khen nhưng tại sao lại khiến cho anh càng cảm thấy không thỏa đáng.

“Chúng ta có phải có hiểu lầm gì rồi không?” Anh hỏi cô.

Thẩm Thường Hi nhìn ra được gương mặt không biết vấn đề đang nằm ở đâu của anh, vô cảm lạnh lùng càng khiến cho cô muốn sôi máu.

“Chẳng có hiểu lầm gì cả. Người hiểu lầm e là anh Lê đây mới đúng.” Thẩm Thường Hi điềm nhiên trả lời.

“Anh Lê đến việc bản thân thích người nào còn không biết, còn vô tư trêu chọc trái tim người khác như vậy chắc là cảm thấy thú vị lắm.”

Thẩm Thường Hi nói xong, chầm chậm nhìn khuôn mặt như không thể tin được những gì vừa nghe, khiến cô vừa buồn cười lại vừa chua xót.

“Nếu như đã không còn việc gì nữa, vậy tôi cũng xin phép đi trước. Anh Lê có điều không biết, tôi ở Nhất Thành không còn là trợ lý, công việc của tôi vô cùng bận rộn.”

“Khoan đã.” Thẩm Thường Hi lại một lần nữa bị anh cắt ngang ý muốn trốn chạy.

“Cho tôi năm phút chúng ta thẳng thắn nói chuyện.”

“Tôi đã giải thích rồi anh còn muốn nghe cái gì nữa?”

“Nếu như em muốn tiếp tục đứng đây làm tâm điểm chú ý thì cứ việc đứng ở đây nói chuyện với tôi đi.”

Thẩm Thường Hi lúc này đem hết sự chú ý đặt trên người anh đâu còn để ý được nhiều như vậy, vì thế mà vài người quanh đó đã bắt đầu chú ý đến bầu không khí kỳ lạ giữa hai người bọn họ.

Thuận lúc cô đang mất tập trung, Lê Cảnh Nghi đã kéo cô tới một hành lang ít người.

“Lời em nói ban nãy là sao? Tôi đã thích ai sao tôi lại không hề biết. Em cũng thừa biết là ở công ty ngoài em ra tôi đâu còn tiếp xúc với ai.”

“Tôi không nói tới ở công ty. Người mà tôi nói tới…” Thẩm Thường Hi khựng lại, không biết có nên nói đến chuyện này hay không, nhưng với tình huống hiện tại e là nếu như cô không nói ra chuyện này có lẽ sẽ không thể kết thúc được cuộc trò chuyện.

Mà cứ tiếp tục dây dưa, người chịu khổ là cô, người khó chịu cũng vẫn là cô.

“Là người mà anh từng thích hồi đại học. Cũng là người mà anh bắt tôi phải đóng giả. Tôi đã nghe mẹ anh kể hết rồi.” Thẩm Thường Hi hơi cúi đầu, che đậy nỗi mất mát trong tim. Thẩm Thường Hi chưa từng nghĩ rằng một người phụ nữ trước kia không coi trọng vào tình yêu nay lại rơi vào tình cảnh thế thân cho người khác. Cô vốn là cô gái kiêu ngạo sao có thể chấp nhận điều này đây?

Người mà anh từng thích? Lê Cảnh Nghi đột nhiên sững người. Ngoài Thẩm Thường Hi khiến cho trái tim anh rung động ra thì anh không nhớ nổi có còn người phụ nữ nào khác.

Anh suy xét một hồi lại dường như nhớ ra đó là ai, có điều cũng không hẳn là thích. Thực ra mối quan hệ của anh và cô gái đó gần giống như hai người bạn thân. Hồi trẻ anh cũng từng lầm tưởng rằng bản thân thích cô gái kia nhưng sau đó cô gái đó rời đi anh cũng không cảm thấy bản thân mất mát khó chịu lắm. Tới tận lúc đó anh mới nhận ra bản thân mình cũng chỉ là rung động nhất thời.

Còn đối với Thẩm Thường Hi là hoàn toàn khác. Cô đem đến cho anh rất nhiều sự mới lạ mà anh chưa từng cảm nhận được từ một người con gái nào khác. Cô đối anh vô cùng quan trọng, khi cô không ở bên cạnh anh rất nhớ cô, thậm chí nhớ tới nỗi chỉ muốn bắt cô đem về nhốt vào một căn phòng làm của riêng cho chính mình.

Thẩm Thường Hi vừa nhắc tới cô gái kia, Lê Cảnh Nghi lại im lặng giống như đang lưỡng lự, điều này càng khiến cho Thẩm Thường Hi cảm thấy phán đoán của cô là vô cùng chính xác.

Nhưng ngay lúc trái tim cô đang nhói lên từng cơn thì anh lại nói.

“Ừm đúng là lúc trước tôi từng có một mối quan hệ như vậy…” Lê Cảnh Nghi không ngờ lại thẳng thắn thừa nhận với cô: “Nhưng chuyện đã qua lâu rồi, hơn nữa cũng không phải là thích thật lòng, sao em lại nghĩ là tôi coi em thành cô ấy chứ?” Anh nhất thời khó hiểu.

“Hơn nữa, tôi lúc nào bắt em phải đóng giả thành cô ấy?”

Chuyện đến nước này anh vẫn không thừa nhận, bây giờ lại tỏ vẻ ngây thơ. Dùng khuôn mặt vô cảm ấy nhìn cô.

Thẩm Thường Hi không biết bây giờ nên nhìn anh bằng ánh mắt như thế nào, cô cảm thấy anh đến chính bản thân còn không nhận ra.

“Anh không có sao? Kịch bản mà anh viết ra cũng là câu chuyện của hai người. Anh định… lừa tôi đến bao giờ?” Thẩm Thường Hi nhất thời tức giận mà hơi lớn giọng.

“Không phải.” Lê Cảnh Nghi vẫn rất kiên nhẫn mà giải thích: “Kịch bản này quả thực là do tôi cùng với Tống Trần viết, nhưng đa số đều là Tống Trần nghĩ ra. Nếu như em không tin tôi có thể gọi cậu ta đến để cho em chất vấn.”

Hơn nữa nếu như ngẫm lại, Tần Minh Nguyệt, tên của cô gái mà năm đó anh từng thích. Không có chút nào giống với Thẩm Thường Hi bây giờ. Nếu như Tần Minh Nguyệt dịu dàng, hiền hòa giống như dòng nước chảy dưới mặt hồ dịu êm thì Thẩm Thường Hi lại giống như những con sóng biển, vừa nhiệt tình vừa nông nổi. Tuy ồn ào nhưng lại khiến cho người ta không thể tự chủ được mình mà bị thu hút lúc nào không hay.

Lời này của anh, thật sự đã khiến cho Thẩm Thường Hi có một chút động tâm.

Nhưng cho dù là vậy, người anh thích nhiều năm có lẽ chính anh cũng không rõ mình có phải đã quên hết rồi hay không.

“Có cần không, tôi sẽ gọi anh ta đến bây giờ.” Lê Cảnh Nghi nhìn được vẻ mất mát của cô tiếp tục nói.

“Không cần.” Thẩm Thường Hi trong lòng tự nhủ. Vấn đề lớn vốn không nằm ở kịch bản kia, mà là sự không chắc chắn về tình cảm dành cho cô mà anh nói tới.

“Tôi đã giải thích hết mọi chuyện rồi, hiểu lầm về tôi cũng coi như được hóa giải. Vậy lời đề nghị trước đó em thấy thế nào?”

“Em… có đồng ý hẹn hò với tôi không?”