Yêu Sự Ngọt Ngào Của Em

Chương 10

MOF tiên sinh: “Tên của em chính là mật khẩu của tôi, suyi1507.”

Công thức nấu ăn của MOF tiên sinh đều lưu trữ trong máy tính bảng mà anh thường chấm thực hành cho sinh viên.

Có một lần lúc tôi đi ngang qua anh, nghe thấy anh nói lẩm bẩm trong miệng.

Tôi: “Chef, anh gọi em?”

MOF tiên sinh: “Không có.”

Tôi: “Em nghe thấy tên của mình.”

MOF tiên sinh: “Đó là tôi đang nhập mật khẩu cho máy tính bảng của mình.”

Tôi: “Vậy anh gọi tên em làm gì?”

MOF tiên sinh: “Tên của em chính là mật khẩu của tôi, suyi1507.”

Tôi: “1507?”

MOF tiên sinh: “Ý là tháng 7 năm 2015.”

Tôi: “Chẳng lẽ tháng sau sẽ thành suyi1508 sao?”

MOF tiên sinh: “Rất có thể.”

Tôi: “Anh cảm thấy em sẽ tin sao?”

MOF tiên sinh: “Vậy em đến đây, em xem rốt cuộc có phải là suyi1507 không.”

Tôi nửa tin nửa ngờ cầm lấy nhập mật khẩu mà MOF tiên sinh nói, màn hình thật sự mở ra…

Tôi cảm thấy vừa thẹn vừa lúng túng, “Sao anh lại dùng tên em làm mật khẩu?”

Nếu không phải là thích tôi, thì là biếи ŧɦái.

Nếu không muốn làm biếи ŧɦái thì hãy thừa nhận anh thích tôi đi, bởi vì thật ra tôi cũng…

MOF tiên sinh lại nói: “Hầu hết mọi người đều dùng tên, ngày sinh các loại của mình làm mật khẩu, không ai nghĩ ra mật khẩu của tôi lại là tên trợ giảng của tôi!”

Được rồi, đồ đại biếи ŧɦái! Cũng không nên ảo tưởng về anh!

—–—–o———

Đồ biếи ŧɦái quên mang chìa khóa, nên Tiểu Tô Diệc của anh phải cầm đưa cho anh.

Gõ cửa, nghe có người lên tiếng đáp lại nên tôi liền đẩy cửa ra.

Chef Normandy đứng ở cửa, anh ấy nhìn tôi, nhưng ánh mắt lại nhìn sang bên phải của anh ấy.

Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ấy ――

Oh, MOF tiên sinh đang ngực trần thay quần áo.

Oh, Chef em không nhìn thấy gì cả!

Oh, tôi nhanh chóng đóng cửa lại.

Oh, tôi đã nhìn thấy gì?

Oh, tôi nhìn thấy lông ngực gợi cảm của anh.

Oh, lông ngực! Lông ngực! Lông ngực!

Oh, tôi nghe thấy Chef Normandy đang cười ha ha trong đó.

Oh!

Một lúc sau MOF tiên sinh mặc áo xong bước ra ngoài như một người không sao cả.

“Có chuyện gì vậy, Tiểu Tô Diệc của tôi?”

Tôi đỏ mặt không dám nhìn anh.

“Em đỏ mặt cái gì? Bị nhìn thấy hết là tôi, tôi mới nên xấu hổ.”

Nghe anh nói như vậy tôi lại càng thấy xấu hổ, dúi chìa khóa vào ngực anh rồi bỏ chạy.

Từ xa dường như nghe thấy anh nói “Ngày mai gặp” với tôi.

Đêm đó tôi liền lập tức mơ thấy anh… và lông ngực của anh.

Oh, tôi thật là bẩn, sao tôi lại bẩn như vậy chứ?

MOF tiên sinh ở trong giấc mơ nói: “Bởi vì em họ Bẩn (Trương) [1].”

[1] Họ của Tô Diệc là Trương (张) đọc là zhāng, MOF tiên sinh nhầm thành Bẩn (脏) đọc là zāng.

—–—–o———

Chỗ tôi ở đến trường cách khoảng 3 km, đi bộ thì mất ít nhất nửa tiếng. Tàu điện ngầm không thể đến thẳng được, cần chuyển tuyến, còn là hai lần.

Cho nên tôi thường ngồi xe buýt đến trường, 10 trạm dừng, lúc đường xá tốt thì chỉ 10 phút là có thể đến.

Tôi đã từng dự tính một ngày nào đó tôi sẽ bởi vì đường xá làm chọc tức người ta ở Paris mà đến muộn, nhưng chưa bao giờ nghĩ có một ngày tôi thật sự đến muộn, bởi vì ngủ quên, mà lý do ngủ quên hóa ra lại là giấc mộng xuân đêm qua…

Buổi sáng bi thảm đó, lúc tôi mở mắt ra nhìn vào điện thoại thì đã là 8:14 rồi, mà tôi lại có lớp demo với MOF tiên sinh lúc 8:30.

Putain! Putain! Putain! (Lời mắng chửi bằng tiếng Pháp, không cần phiên dịch. Phiên âm, píyúdàn.)

Không kịp sụp đổ, vội vàng thay quần áo rửa mặt đi ra ngoài, bắt taxi đến trường thì vừa vặn là 8:30.

Đừng hỏi tại sao tôi có thể nhanh như vậy, tình yêu đích thực tạo ra kỳ tích.

Thay xong đồng phục tôi liền lên tầng ba trước.

Mọi thứ đều đã chuẩn bị từ hôm trước, nhưng vẫn cần đi xác nhận MOF tiên sinh có sót cái gì không.

Lại đi xuống nhà bếp ở tầng dưới lấy một rổ đĩa nhỏ đưa đến thang máy chở hàng, đây là đồ cho sinh viên nếm thử lần cuối, MOF tiên sinh chắc chắn chưa lấy.

MOF tiên sinh ghét nhất là người khác đến muộn, ngày hôm qua anh còn mắng sinh viên trong lớp thực hành trung cấp không đúng giờ.

Có lẽ anh đã tìm người khác đến lớp? Giống như lần trước Hera chưa tới, tìm tôi thay thế?

Nếu từ bây giờ mà anh ghét tôi thì phải làm sao đây? Nghẽ đến ánh mắt anh nhìn Hera khi đó tôi liền sợ run lên.

Lần này đúng là vứt hết mặt mũi ra ngoài vũ trụ rồi. Con đường tán tỉnh của tôi sẽ kết thúc ở đây sao?

Nhưng mà cho dù sợ hãi đến đâu thì cũng phải đi đối mặt.

Treo trái tim lơ lửng đi gõ cửa, một giây, hai giây, ba giây… Cánh cửa mở ra, chỉ thấy MOF tiên sinh mặt lạnh nhìn qua, lòng tôi cũng lạnh theo.

Một giây tiếp theo anh lại bật cười, “Tô Diệc? Mau vào đi, sao lại xấu hổ trốn ở ngoài cửa vậy?”

Anh vậy mà lại… đang cười?

MOF tiên sinh ngoắc ngoắc tay với tôi: “Vào nhanh lên, tôi đang đợi em đấy. Đã tìm được đồ chưa? Không tìm được thì bỏ đi.”

Tôi không nghe lầm chứ? Anh còn giải vây giúp tôi? Đây là MOF tiên sinh mà tôi biết sao?

Xoong nồi đã dùng qua chất thành đống trong bồn rửa chén, đủ loại tài liệu bày la liệt trên bàn.

MOF tiên sinh không tức giận sao? Đây không phải là bình yên trước bão tố đấy chứ?

Quan trọng hơn chính là, anh vậy mà lại không gọi trợ giảng khác đến lên lớp thay tôi? Chờ tôi tới sao?

Tôi không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, vội vàng rửa rửa rửa, cọ cọ cọ cho anh.

Bây giờ tôi không thể nghĩ gì cả, điều duy nhất tôi nên làm chính là hoàn thành tốt lớp học.

Sau khi tan học MOF tiên sinh không quay lại văn phòng trước giống như mọi khi, mà là ở lại đợi cho đến khi tất cả sinh viên đều về hết, mới bước đến chỗ tôi, vẻ mặt vẫn dịu dàng như mọi khi, “Tiểu Tô Diệc của tôi, em có ổn không?”

Tôi không dám nhìn anh, cúi thấp đầu, “Chef, anh không mắng em sao?”

“Em đã làm gì sai?”

“Em đến muộn.” Tôi ngập ngừng nói, “Làm trễ giờ lên lớp của anh.”

MOF tiên sinh trầm mặc một lúc, “Em thực sự, đến muộn. Đây là điều chúng ta không thể phủ nhận. Buổi sáng tôi vào lớp không thấy em, đến tầng ba cũng không thấy em, tôi cảm thấy rất buồn bực, hỏi mọi người ở khắp nơi, tôi hỏi trợ giảng, hỏi Grace, cũng đến văn phòng sinh viên hỏi Joanna, Tiểu Tô Diệc của tôi đi đâu rồi, có phải đã xin nghỉ mà tôi không biết? Nhưng bọn họ đều nói không biết. Tôi bắt đầu lo lắng, có phải Tiểu Tô Diệc của tôi đã xảy ra chuyện gì trên đường không, hay là tàu điện ngầm bị trục trặc gì? Cho đến khi nghe thấy tiếng em gõ cửa vừa nãy, nhìn thấy em vẫn rất ổn đứng trước mặt tôi, trái tim tôi mới rơi xuống đất. Hóa ra em không sao cả, chỉ là đến muộn thôi.”

Sống mũi chua xót, nước mắt không ngừng rơi xuống, “Xin lỗi, xin lỗi, đều là lỗi của em, sau này sẽ không như vậy nữa.”

MOF tiên sinh khẽ vuốt lưng tôi, “Không sao đâu. Tôi cũng không có mắng em, sao em lại bắt đầu khóc chứ? Được rồi, đừng khóc, đây chỉ là một việc ngoài ý muốn, mỗi người đều sẽ như vậy. Bởi vì là em, cho nên tôi thật sự không cảm thấy đó là vấn đề lớn gì.”

“Nhưng em vẫn phải nói xin lỗi với anh. Xin lỗi, em đến muộn. Anh có thể tha thứ cho em được không?”

“Được, tôi chấp nhận lời xin lỗi của em.”

Có lẽ là bắt đầu từ ngày hôm nay, anh ở trong lòng tôi, đã hoàn toàn khác.

Cội rễ của anh ở trong trái tim tôi đã bắt đầu nảy mầm.

Thích anh nhiều như vậy, tôi cuối cùng cũng phát hiện ra, thật ra tôi đã sớm yêu anh rồi.

—–—–o———

Vào bữa trưa.

Chef Ông nội dễ thương: “Tô Diệc, sao mắt cháu lại đỏ vậy? Cháu đã khóc sao? Tại sao khóc? MOF mắng cháu?”

Chef DJ: “Cậu mắng em ấy làm gì?”

Bậc thầy thất bại: “Chỉ là tới muộn mà thôi, đến nỗi nào chứ?”

MOF tiên sinh: “Không phải… Tôi không mắng em ấy.”

Chef Ông nội dễ thương: “Vậy tại sao mắt của Tô Diệc lại đỏ như vậy? Không phải cậu mắng em ấy, thì em ấy sẽ khóc sao?”

Chef DJ: “Tới muộn rất đáng xấu hổ sao? Trước đây tôi cũng đã từng tới muộn một lớp demo.”

Bậc thầy thất bại: “Tàu điện ngầm Paris như c*t ấy, tới muộn rất bình thường, đến nỗi nào chứ?”

Chef DJ: “Cậu bị sao vậy, mắng một cô gái xinh đẹp thành thế này, cậu thấy em ấy khóc thành thế này, lương tâm của cậu không đau sao?”

MOF tiên sinh: “Tôi thật sự không có mắng em ấy…”

Ba Chef đồng thanh: “Đều là cậu sai.”

Lúc này Chef Vua ô liu đi tới.

Vua ô liu: “Sao mắt của Tô Diệc lại đỏ thành như vậy? Bị ai mắng?”

Ba Chef đồng thời nhìn về phía MOF tiên sinh, “Chính là cậu ấy.”

Vua ô liu: “Vậy chính là cậu không đúng rồi. Chúng ta làm Chef thì phải rộng lượng, phải thông cảm những khó khăn của trợ giảng, huống chi bình thường Tô Diệc làm rất tốt, hôm nay không phải chỉ là đến muộn thôi sao? Đến muộn bao lâu? Hình như cũng không tới muộn mấy phút mà. Có ảnh hưởng đến lớp của cậu không? Không ảnh hưởng mà cậu mắng con gái người ta thành như vậy, cậu có cảm thấy vui không?”

MOF tiên sinh bất lực buông tay, “Được rồi, đều là tôi sai.”

Bốn Chef đồng thanh: “Vốn là cậu sai!”

Các Chef cũng thật là dễ thương, nhưng mà tôi không thể cười thành tiếng, bởi vì tôi muốn nhìn thấy bộ dạng tay chân luống cuống, có trăm cái miệng cũng không biện bạch được của MOF tiên sinh thêm một chút, thật là thú vị!

Đôi lời tâm tình của editor: Tui không tin MOF tiên sinh không có ý gì với Tô Diệc đâu.