Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 302: Xin lỗi, Tuyết Lăng nhà chúng tôi chỉ nhìn Triệu tổng

“Không thể nào đâu, anh ta là ai chứ, anh ta xứng để so sánh cùng với Hà tổng chúng ta sao?”

“Hứa tổng, thật hay giả vậy? Anh ta thì có bản lĩnh gì có thể khiến cho Đàm Tuyết Lăng cười với anh ta chứ?”

“Hứa tổng, khả năng phán đoán của cô giảm sút không ít nha, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, người mà Đàm Tuyết Lăng nhìn chính là Hà tổng!”

Người bên cạnh Hà Long Cường sôi nổi tỏ vẻ khinh thường với Triệu Đại Vĩ, còn về phần Hứa Thục Quân thì bọn họ cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Trong mắt những người tại nơi đây, xung quanh khu vực này cũng chỉ có Hà Long Cường xứng đáng để Đàm Tuyết Lăng chú ý đến.

Còn những người xung quanh, là thứ gà vườn xóm chó gì cơ chứ?

Hứa Thục Quân chuẩn bị phản bác, nhưng lại bị Triệu Đại Vĩ ngăn lại.

Triệu Đại Vĩ nói: “Không cần để ý đến việc này.”

Lúc này Hứa Thục Quân mới an tâm, không giải thích nữa. Cô ta tiếp tục ngồi bên cạnh Triệu Đại Vĩ, xem buổi biểu diễn của Đàm Tuyết Lăng, cảm nhận không khí sôi động của buổi biểu diễn.

Wow wow wow!

Không khí tại hiện trường thật sự rất hào hứng, mỗi khi Đàm Tuyết Lăng cất tiếng hát, xung quanh đều xuất hiện tiếng hét chói tai đến vang vọng cả trời đêm.

Trong lúc đó.

Ánh mắt Đàm Tuyết Lăng liên tục nhìn về phía Triệu Đại Vĩ, nhân tiện nhìn sang mỹ nữ Hứa Thục Quân ngồi bên cạnh anh, cô ta cảm thấy hơi ngạc nhiên.

“Thật sự cô ta đang nhìn tên nhóc kia đó…”

“Không có khả năng, thằng đó chỉ là một tên nhà quê, nhất định anh nhìn lầm rồi!”

Trải qua một hồi phân tích, cuối cùng những người thổi phồng Hà Long Cường lúc nãy phát hiện ra, rất có khả năng Đàm Tuyết Lăng đang nhìn về phía Triệu Đại Vĩ, mà không phải nhìn Hà Long Cường.

Nhưng cũng có rất nhiều người không muốn thừa nhận suy đoán đó.

Vẻ mặt Hà Long Cường nhanh chóng đen lại.

Buổi biểu diễn kết thúc!

Ngay lúc mọi người chuẩn bị rời đi, Hồ Hân Duyệt - người đại diện của Đàm Tuyết Lăng tự mình đến đây gọi Triệu Đại Vĩ: “Triệu tổng, khoan đã!”

Hà Long Cường nhìn qua Hồ Hân Duyệt, ông ta biết rất rõ Hồ Hân Duyệt chính là người đại diện của Đàm Tuyết Lăng.

Nhưng mà lúc này Hồ Hân Duyệt tự mình đến gọi Triệu Đại, là vì điều gì chứ?

Ông ta tò mò mà dừng chân lại, chưa rời đi.

Hồ Hân Duyệt nói: “Triệu tổng, Tuyết Lăng của chúng tôi hy vọng Triệu tổng có thể nán lại một chút, khoan hãy ra về.”

Hà Long Cường cảm thấy bản thân như muốn nổ tung!

Thì ra từ nãy tới giờ người mà Đàm Tuyết Lăng luôn chú ý đến, thật sự chính là Triệu Đại Vĩ!

Trong nháy mắt, sự hư vinh kia hoàn toàn bị đánh nát!

Người bên cạnh Hà Long Cường vẫn không phục: “Có nhầm lẫn gì không vậy, cậu ta là ai chứ, dựa vào cái gì mà Đàm Tuyết Lăng chỉ thấy mỗi cậu ta chứ?”

“Không phải cô nhầm người chứ? Có phải cô nhầm Hà tổng của chúng tôi thành tên nhóc này rồi phải không?”

Hà Long Cường ngạc nhiên!

Nhưng giây tiếp theo, chính ông ta cũng cảm thấy điều này không có khả năng.

Quả nhiên Hồ Hân Duyệt tiếp tục nói: “Tất nhiên là tôi không nhầm lẫn, vị này chính là Triệu tổng, là người đã giúp đỡ Tuyết Lăng nhà chúng tôi lúc ở Khâu Dã. Bây giờ Tuyết Lăng muốn gặp riêng Triệu tổng, có vấn đề gì sao?”

“Còn về vị Hà tổng này, xin lỗi, Tuyết Lăng nhà chúng tôi cũng không đề cập đến việc muốn gặp mặt Hà tổng.”

Thực chất Hồ Hân Duyệt đang rất muốn nói thẳng: “Ông nghĩ ông là ai chứ?”

Nhưng nghĩ lại, cô ta vẫn chừa lại cho Hà Long Cường một chút mặt mũi.

Xôn xao!

Toàn bộ người đang đứng bên cạnh Hà Long Cường đều trợn tròn mắt, một đám bọn họ không nhịn được liếc mắt qua quan sát Hà Long Cường, phát hiện vẻ mặt của Hà Long Cường trở nên xanh mét, nhìn vô cùng đáng sợ, thật sự rất dọa người.

Hà Long Cường liếc mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Đại Vĩ một lúc, sau đó ông ta xoay người rời đi.

Triệu Đại Vĩ cười cười nhìn Hà Long Cường mặt mày xám xịt bỏ đi, ngay sau đó anh đáp: “Hiện tại tôi còn chút việc bận, tạm thời không thể gặp mặt với Đàm tiểu thư được.”

“Hả?”

Hồ Hân Nguyệt bị bất ngờ không kịp phản ứng.

Đàm Tuyết Lăng muốn gặp người, vậy mà lại bị đối phương uyển chuyển từ chối!

Hồ Hân Duyệt có nghĩ cũng không ngờ rằng kết quả sẽ rơi vào tình huống này.

Nhưng mà Triệu Đại Vĩ thật sự có khả năng để kiêu ngạo như vậy, lần này cô ta không dám xem thường Triệu Đại Vĩ nữa.

Hứa Thục Quân cười nói: “Triệu tổng, Đàm minh tinh đã tự mình mở lời nói muốn gặp anh, anh vẫn nên đi đi, tôi ở đây đợi anh quay lại.”

“Vậy cũng được.”

Hứa Thục Quân đã nói như vậy rồi, Triệu Đại Vĩ cũng đồng ý: “Cũng được, tôi đi chào hỏi một chút sẽ lập tức quay trở lại.”

Triệu Đại Vĩ đi theo Hồ Hân Duyệt đi đến hậu trường của buổi biểu diễn.

Đàm Tuyết Lăng đã thay quần áo xong, cô ta lần nữa mang bộ váy ngắn đơn giản, nhưng nhìn cô ta vẫn xinh đẹp như cũ, thật sự rất diễm lệ!

Nhìn thấy Triệu Đại Vĩ đến, Đàm Tuyết Lăng nói: “Triệu tổng, ngày hôm nay tôi biểu diễn như thế nào?”

“Đặc biệt hay!” Triệu Đại Vĩ nói: “Đây là lần đầu tiên tôi xem một buổi biểu diễn của minh tinh, buổi diễn thật sự không tệ, tôi rất thích!”

“Vậy thì Triệu tổng, anh thấy chúng ta cùng đi ăn bữa khuya thì thế nào, buổi biểu diễn lần này có thể thành công như vậy, ít nhiều gì cũng có sự hỗ trợ của anh.” Đàm Tuyết Lăng nhẹ nhàng đưa ra lời mời Triệu Đại Vĩ.

Nhưng Triệu Đại Vĩ lại lắc tay: “Chuyện này sợ rằng không được, tôi đã có hẹn với người khác rồi.”

“Là mỹ nữ ngồi bên cạnh anh lúc nãy sao?” Đàm Tuyết Lăng không lý do mà cảm thấy hơi ghen, cô ta nói tiếp: “Cô ta không phải là Hứa Thục Quân chứ? Tôi nghe nói anh thích cô ta.”

Phụt!

Suýt chút nữa Triệu Đại Vĩ đã phun ra, nhưng dù sao đây cũng là tin đồn do chính anh lan truyền ra ngoài, vì thế anh đành phải nói: “Chỉ là tin đồn mà thôi, chẳng qua cô ta đúng là Hứa tổng, trước đó tôi và cô ta có xảy ra một chút việc, cần phải nói chuyện.”

“Được thôi, xem như tôi bị từ chối.”

Đàm Tuyết Lăng nói: “Nếu là như vậy, tôi đây chỉ có thể dời thời gian lại vào tối mai rồi. Đêm mai chính là buổi tiệc tối mừng đại thọ bảy mươi của Tô tổng phụ thân, tôi cũng sẽ tham gia. Tôi hy vọng đến lúc đó, Triệu tổng có thể đi cùng với tôi.”

Tô tổng, tất nhiên chính là Tô Chấn Nghiệp!

Chuyện này là lịch trình đã được sắp xếp trước đó, hơn nữa nếu như không tham gia thì tiền vi phạm hợp đồng rất cao. Cho nên sau khi cân nhắc cẩn thận, Đàm Tuyết Lăng quyết định mời Triệu Đại Vĩ cùng tham gia buổi tiệc tối này.

Như vậy thì nhân thân của cô ta sẽ được an toàn, đồng thời cô ta cũng có được sự bảo vệ.

“Không thành vấn đề, nhưng sau khi xong việc cô phải đẩy mạnh mức độ tuyên truyền sản phẩm của công ty tôi.” Ý của Triệu Đại Vĩ là, chuyện này không thể không đồng ý.

“Cảm ơn Triệu tổng, từ nay về sau, đối với công ty của Triệu tổng tôi sẽ miễn phí hỗ trợ tuyên truyền!”

“Cô nói như vậy là được rồi.”

Triệu Đại Vĩ phất phất tay, xoay người đi vào trong khán phòng của buổi buổi diễn.

Hứa Thục Quân vẫn còn ngồi nguyên tại vị trí lúc nãy.

“Nhanh như vậy đã nói xong rồi sao?” Hứa Thục Quân hỏi.

“Cũng không nói chuyện gì quan trọng, chủ yếu là chào hỏi một câu thôi, tất nhiên là nhanh rồi.” Triệu Đại Vĩ nói: “Chúng ta vẫn nên nói vào vấn đề chính thôi, hiện tại thời gian cũng không còn sớm, chúng ta tìm chỗ nào đó ăn chút gì đi?”

“Vậy đến quán trà sữa đi.” Trời khuya như thế này, cũng chỉ có quán ăn khuya với quán trà sữa còn mở cửa thôi.

Triệu Đại Vĩ và Hứa Thục Quân đang định ngồi xe quay lại trong nội thành Khâu Dã, tìm một quán trà sữa nào đó không gian tạm ổn để vào nói chuyện. Nhưng khi cả hai vừa mới bước ra khỏi cổng sân vận động, đã bị người ngăn lại: “Triệu Đại Vĩ đúng không? Đi theo chúng tôi một lúc.”

Triệu Đại Vĩ hừ nhẹ, đáp: “Tôi còn có việc, không đi, nếu như có người muốn gặp tôi, vậy thì bảo người đó tự mình đến!”

“Mày có quyền đó sao?” Giọng điệu đối phương trở nên bất thiện, tên đó vung tay lên.

“Khoan đã!” Hứa Thục Quân nói: “Các người chính là người của Hà Long Cường đúng không? Có thể nào nể mặt anh họ Tưởng Tử Phi của tôi, mà bỏ qua chuyện lần này được hay không?”

“Tưởng Tử Phi? Hà tổng của tụi tao mà sợ thằng Tưởng Tử Phi kia sao?”

Thế lực dưới câu lạc bộ quốc tế Khải Duyệt của Hà Long Cường có thể so được với Tô Chấn Nghiệp, nếu Hà Long Cường thật sự tức giận, ngay cả Tưởng Tử Phi cũng không thể ngăn cản được!

“Các người!” Hứa Thục Quân nói: “Được thôi, vậy không nói đến anh họ Tưởng Tử Phi của tôi nữa, vậy anh nói lại với Hà tổng, lần này nể mặt tôi mà bỏ qua sự việc hôm nay. Hôm nào đó tôi sẽ mời Hà tổng một bữa cơm xem như tạ lỗi, có được không?”

Đối phương liếc mắt nhìn Hứa Thục Quân một cái, ánh mắt dừng lại thật lâu trên bộ phận trước người của Hứa Thục Quân, sau đó tên đó nói: “Hà tổng bảo, trừ khi cô tạ lỗi tại phòng khách sạn, nếu không Hà tổng của chúng tôi chắc chắn phải xử lý cái tên quê mùa này!”

Triệu Đại Vĩ không thèm để ý đến đám tay sai của Hà Long Cường, anh vừa kéo Hứa Thục Quân đi vừa nói: “Chúng ta đi thôi, không cần quan tâm đến đám người này.”

“Mày đang tìm chết mà!” Đối phương tức giận hét lên.

Nhìn thấy đối phương chuẩn bị động thủ, Triệu Đại Vĩ nhíu mày lại.

Anh xoay người, bóng dáng trong đêm đen nhanh như một tia chớp, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt đám tay sai của Hà Long Cường.

Rầm!

Triệu Đại Vĩ vươn tay, chỉ với một tay đã khiến cho đối phương quỳ phịch xuống dưới chân mình, thậm chí đối phương muốn cử động cũng không thể nhúc nhích.

Sau đó Triệu Đại Vĩ mới nói: “Tôi tha cho anh một mạng, quay về mà bảo với Hà Long Cường, nếu ông ta không muốn Tố Chấn Nghiệp được ngư ông đắc lợi thì cứ việc nhắm đến tôi thử xem!”

Trong phút chốc, xung quanh anh xuất hiện luồng sát khí nhàn nhạt, khiến cho những người đang có mặt tại hiện trường đều cảm thấy khẩn trương và sợ hãi.

Giây tiếp theo, Triệu Đại Vĩ xoay người rời đi, đồng thời nói với Hứa Thục Quân: “Đi thôi.”