Tâm trạng Triệu Đại Vĩ kích động, trong lòng thầm nói có thể thấy chị dâu mặc quần áo do anh tự tay mua, hơn nữa còn thay đồ ngay mặt!
Đây là thứ anh nằm mơ cũng muốn có!
Hôm nay mộng đẹp sẽ thành hiện thực!
Trong lòng Tiền Mỹ Lâm xấu hổ, thế nhưng trước đó cô ấy đã cam kết với Triệu Đại Vĩ, không thể nói mà không giữ lời, thế là chỉ có thể cúi đầu, nhận quần áo.
Sau khi cô ấy nhận lấy, đóng cửa lại.
Cũng may bây giờ trời đã tốt, thời gian cũng tương đối trễ, nếu không cô ấy hành động như thế chắc chắn sẽ thành không đánh đã khai, ám chỉ bên trong có chuyện mà “người không thể nhìn thấy”.
Cửa đóng kín.
Sau khi xác nhận chung quanh không có ai khác, Tiền Mỹ Lâm thở phào nhẹ nhõm, mặt nóng hổi.
“Vào đii.”
“Chị dâu, tôi đến ngay.” Vẻ mặt Triệu Đại Vĩ được lợi còn khoe được thể hiện vô cùng tinh tế!
Vào phòng.
Tiền Mỹ Lâm mở đèn, đóng rèm cửa sổ lại, sau đó lập tức đua lưng về phía Triệu Đại Vĩ, nhẹ nhàng cởi bộ quần áo đang mặc trên người, tấm lưng hoàn mỹ như ngọc kia cũng hiện ra từng chút.
Theo động tác tay của cô ấy, tim Triệu Đại Vĩ cũng đập rộn ràng.
“Đại Vĩ, cậu nói xem chị dâu có xinh đẹp không?” Tiền Mỹ Lâm không nhịn được quay đầu hỏi.
“Vô cùng xinh đẹp.”
“Thế cậu nhìn nhiều một chút.” Mặt Tiền Mỹ Lâm nóng hổi, nói.
Rào!
Quầo áo rơi xuống đất, vóc người hoàn mỹ của Tiền Mỹ Lâm hiện ra trước mắt Triệu Đại Vĩ, da thịt trắng nõn kia giống như ngọc bích, không chút tỳ vết!
Nhưng chỉ trong một giây.
Tiền Mỹ Lâm đã cầm bộ quần áo Triệu Đại Vĩ mới mua cho cô ấy, che chắn trước người, trông như đang ôm đàn tỳ bà che mặt.
Hơn nữa động tác của Tiền Mỹ Lâm rất nhanh.
Chỉ mất hai giây đã mặc áo sơ mi vào người, sau đó lập tức cài nút lại.
Áo sơ mi vẫn luôn dài đến chân, chỉ để lại hơn nửa đôi chân dài, tựa như đang toả hào quang, hấp dẫn ánh mắt Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ vô cùng bất mãn với lần này: “Chị dâu, nào có ai thay quần áo nhanh như chị.”
“Cũng đã cho cậu xem rồi, cậu muốn gì chứ?” Tiền Mỹ Lâm vừa nói, cầm lấy váy ngắn tới mông có bèo nhún mặc lên người, nhanh chóng phát ra hương vị đậm đà quen thuộc.
“Chị dâu, quần áo này rất hợp với chị!” Ánh mắt Triệu Đại Vĩ nhìn chiếc áo sơ mi bó chặt trên cơ thể.
Tiền Mỹ Lâm cũng nhìn một chút, quần áo mặc trên người mình, ngượng ngùng cười một tiếng: “Sao quần áo này mặc xong lại xấu hổ chết người.”
Nói thật, từ trước đến giờ cô ấy chưa mặc váy nào ngắn như thế, chiếc váy này miễn cưỡng lắm mới dài đến đầu gối!
Mặc dù nói, nếu so sánh kiểu váy này với chiếc quần cực ngắn mà mấy người trẻ hay mặc thì vẫn dài hơn một chút.
Thế nhưng đây cũng là lần đầu tiên Tiền Mỹ Lâm mặc kiểu váy này, cô ấy vẫn cảm thấy quá lộ, không thể mặc nổi!
Xìc!
Triệu Đại Vĩ cười nói: “Không khác đầu chị Tuyết Nhã mặc là bao, ngày ngày đi đi lại lại trong công ty, cũng không có ai nói gì. Chị dâu, chị nghĩ nhiều rồi.”
“Có thể so được sao? Tổng Triệu tổng rất có khí chất, nhìn một cái đã biết là một nữ giám đốc thành công trong sự nghiệp, nhưng chị dâu mặc vào giống cái gì…”
“Giống một nữ đại gia!”
Tiền Mỹ Lâm không kiềm được nhướng mắt, làm ra vẻ kiêu ngạo.
Triệu Đại Vĩ lại tiến đến gần Tiền Mỹ Lâm.
Nhìn trang phục không thể nào bảo thủ hơn của Tiền Mỹ Lâm của Tiền Mỹ Lâm, cho dù trông vô cùng hoàn mỹ, Triệu Đại Vĩ nhìn bốn về yên tặng, dưới mắt là thế giới của hai cá nhân, trong lòng càng mong đợi.
“Chị dâu.”
“Sao thế?”
“Tối nay chỉ có hai người chúng ta.” Triệu Đại Vĩ nhích đến gần sát Tiền Mỹ Lâm, cũng sắp ép Tiền Mỹ Lâm đến mép giường.
Tiền Mỹ Lâm xấu hổ.
Mặc dù lần trước cô ấy đã đồng ý với Triệu Đại Vĩ nhưng cuối cùng cũng không làm chuyện gì khác thường.
Lần này thật sự sẽ vượt khỏi phép tắc, Tiền Mỹ Lâm vô cùng khẩn trường và sợ hãi.
Cô ấy khẽ cắn đôi môi mỏng.
“Được!” Tiền Mỹ Lâm hít một hơi thật sâu, đồng ý với Triệu Đại Vĩ.
Nhưng.
Vừa đứt lời.
Đùng, đùng, đùng!
“Anh Triệu, chị dâu, sao hai người lại đóng cửa sớm như thế?” Lương Thu Tĩnh gõ cửa.
Lương Thu Tĩnh rất im lặng.
Đây là lần đầy tiên cô ấy bị nhốt ngoài cửa không vào được!
Triệu Đại Vĩ: “…”
Tiền Mỹ Lâm xấu hổ tới mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống!
Chuyện thế này chỉ cần Lương Thu Tĩnh hơi suy nghĩ một chút là có thể đoán được cô ấy và Triệu Đại Vĩ đang làm chuyện gì đúng chứ?
Nghĩ đến đây cô ấy cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp ai!
Thậm chí cô ấy còn sợ mặt đối mặt với Lương Thu Tĩnh.
Cô ấy cảm thấy vô cùng lúng túng!
Nhưng Triệu Đại Vĩ không khẩn trường như Tiền Mỹ Lâm, anh càng tức giận nhiều hơn!
Triệu Đại Vĩ gõ cửa, nhíu mày một cái: “Chị Thu Tĩnh, không phải tôi cho chị nghỉ sao? Sao chị lại trở về sớm như thế.”
Lương Thu Tĩnh nói: “Nghỉ thì tôi đi luyện công. Nhưng hôm nay tôi đều ở trong núi, cũng không đi bao xa.”
Triệu Đại Vĩ gật đầu.
Trong lòng thầm giơ ngón cái lên với Lương Thu Tĩnh: Xem như chị lợi hại.
Triệu Đại Vĩ giải thích: “Tôi cho là chị không về, cộng thêm hôm nay tôi và chị dâu bộn rộn cả ngày, hơi mệt một chút, muốn đi ngủ sớm một chút cho nên mới đóng cửa lại.”
“Thế cuộc so tài thế nào?” Quả nhiên Lương Thu Tĩnh bị Triệu Đại Vĩ đổi đề tài.
“Tạm được, lấy hạng nhất.”
“Hạng nhất?”
Trước tiên Lương Thu Tĩnh khϊếp sợ, sau đó nghĩ đến tài nấu nướng của Triệu Đại Vĩ, cô ấy lại cảm thấy chuyện này là phải.
Nếu không giành được hạng nhất, thế thì mới hẳn là kì lạ!
Sau khi dời đề tài, Lương Thu Tĩnh cũng chưa nói nhiều về chuyện lúc trước, hơn nữa chuyện lúc trước cũng không có gì đáng nói.
Lương Thu Tĩnh chỉ thấy cửa đang đóng, cộng thêm Triệu Đại Vĩ cũng đã giải thích, cô ấy cũng không nghĩ nhiều.
Ngược lại Tiền Mỹ Lâm vẫn luôn lo lắng trong lòng, Lương Thu Tĩnh sẽ hỏi vừa rồi cô ấy đóng cửa làm gì.
…
Cùng lúc đó.
Trong thôn.
Vẫn có một số người thích xem tin tức trên đài truyền hình Phong Lâm.
“Con mẹ nó! Đại Vỹ và Mỹ Lâm lên ti vi!”
“Gì cơ? Lên ti vi?”
“Đúng, chính là lên tin tức, hơn nữa còn giành hạng nhất!”
“Nói rõ một chút, là hạng nhất gì?”
“Chính là hạng nhất cuộc so tài món ăn ngon! Đại Vĩ dùng đậu hủ thối của thôn Đại Long chúng ta vào thanh phố tranh giiari, sau đó đậu hủ thối thôn Đại Long của chúng ta được hạng nhất!”
“Đại Vĩ cũng lợi hại thật đấy!”
“Không phải thôn Đại Long của chúng ta lại nổi tiếng?”
Người trong thôn nhận được tin tức, lập tức truyền tin tức này ra ngoài.
Một đồn mười, mười đồn một trăm!
Trong một đêm, dường như có rất ít người không biết, Triệu Đại Vĩ xuất hiện trên song truyền hình, hơn nữa còn giành giải thưởng!
…
Ngày hôm sau.
Lúc dân trong thôn đ ingang qua nhà Triệu Đại Vĩ, đều dùng ánh mắt kinh sợ nhìn!!
“Đại Vĩ lợi hại, có thể lên tivi, đây là việc trọng đại của thôn chúng ta đấy!”
“Tôi cũng muốn nếm thử một chút đậu hủ thối!”
“Lần này nói không chừng Đại Vĩ sẽ có thể kiếm gấp bội nhờ đậu hủ thối!”
“Người ta đã kiếm tiền gấp bội từ lâu rồi đượ chưa?”
Triệu Đại Vĩ hái nấm trên núi Đãng Khấu quay về nhìn một cái phát hiện có một đội ngũ xếp hàng dài trước cửa nhà mình!
Hoá ra nghe nói đậu hủ thối của thôn Đại Long được hạng nhất, rất nhiều người cũng muốn tới nếm thử một chút, để xem đậu hủ thối vô địch có hương vị gì!
Thế là.
Cô bé hai người tuyển tới cũng sắp bận tới điên rồi!
Hai người Triệu Đại Vĩ và Lương Thu Tĩnh thấy thế, cũng chỉ có thể đích thân đứng ra hỗ trợ.
Làm việc cả một buổi sáng.
Tiền Mỹ Lâm cũng không nhịn được sợ hãi kêu lên: “Một buổi sáng thu được hơn ba ngàn tệ!”