Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 183: Cô ấy là chị dâu của tôi, nếu có ý tôi sẽ đánh ông

Nghe vậy, mặt Tiền Mỹ Lâm lập tức đỏ lên, cô ấy hơi xấu hổ nói: "Đại Vĩ, thành thành thật thật sống qua ngày là được rồi, bây giờ chúng ta làm gì có tiền mua xe đắt như vậy."

"Chị cảm thấy có một chiếc xe là được rồi, không cần mua chiếc đắt như thế."

Tiền Mỹ Lâm còn bổ sung: "Chị cảm thấy loại xe con mấy trăm ngàn mà người trong thôn hay lái cũng rất được."

Thấy dáng vẻ này của Tiền Mỹ Lâm, đương nhiên Triệu Đại Vĩ biết được suy nghĩ của cô ấy.

Thật ra Tiền Mỹ Lâm không muốn anh lãng phí nhiều tiền vào việc này khi mới bắt đầu sự nghiệp.

Hiện tại mỗi ngày Triệu Đại Vĩ đều kiếm được tầm mấy chục ngàn nhưng anh lại phải dùng tiền vào rất nhiều chỗ.

Ví dụ như Triệu Đại Vĩ muốn xây trang trại nuôi trâu, muốn thuê đất trồng dâu tây và nho... mấy thứ này đều cần khá nhiều vốn ở giai đoạn đầu.

Nghe được lời này của Tiền Mỹ Lâm, trong lòng Triệu Đại Vĩ vô cùng ấm áp, anh nói: "Chị dâu, tôi sẽ liệu sức mà làm, sẽ không làm lung tung chỉ vì thể diện."

Tiền Mỹ Lâm vui vẻ gật đầu.

Cô ấy rất thích dáng vẻ biết lắng nghe lời mình của Triệu Đại Vĩ.

Thế nhưng câu trả lời của Triệu Đại Vĩ lại khiến khách hàng tới mua đậu hũ thối ở bên cạnh cảm thấy xem thường.

Vị khách hàng này đang ở độ tuổi trung niên, chừng ba mươi bốn mươi tuổi, đồ mặc trên người đều là Adidas, trên tay cũng đeo một chiếc đồng hồ vàng nhưng hiển nhiên nó không đắt như chiếc đồng hồ vàng đính kim cương của Ngô Thanh Sơn.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hình dáng của Tiền Mỹ Lâm, ông ta đã động lòng rồi!

Ông ta chỉ muốn nhanh chóng đến bắt chuyện.

Lúc này, nghe thấy Triệu Đại Vĩ muốn mua một chiếc BMW cũng phải cân nhắc, ông ta lập tức cảm thấy anh đang khoác lác.

Ông ta tiến lên, khẽ cười nói: "Chàng trai, không mua nổi thì đừng khoác lác. Cậu xem người ta thân thiện chưa kìa, còn nói xe con mấy trăm ngàn cũng rất được để cậu khỏi lúng túng."

"Nhưng mà người anh em, cậu phải tự biết mình, xe mấy trăm ngàn chính là xe mấy trăm ngàn, hoàn toàn không thể so được với xe hơn triệu!"

Nói xong, ông ta lập tức móc ra một trăm đồng tiền giấy: "Bà chủ, mua một chén đậu hũ thối."

Triệu Đại Vĩ: "..."

Ở bên cạnh, Lương Thu Tĩnh cũng suýt thì há hốc mồm.

Triệu Đại Vĩ bị xem thường sao?

Ha ha ha ha!

Trong lòng Lương Thu Tĩnh không nhịn được mà cười như điên, không ngờ anh Triệu cũng có ngày hôm nay!

Mà Tiền Mỹ Lâm bên cạnh Lương Thu Tĩnh cũng rất lúng túng, không biết có nên nhận một trăm đồng của vị khách này không.

Triệu Đại Vĩ nhíu mày.

Anh vốn không phải người dễ giận nhưng đột nhiên lại muốn ông ta cảm thấy xấu hổ, vì vậy trực tiếp chặn cánh tay đang đưa tiền của người đàn ông trung niên này lại.

"Xin lỗi, nơi này không buôn bán với ông." Triệu Đại Vĩ vô cảm nói.

"Cậu là ai, bà chủ người ta còn không cự tuyệt, cậu dựa vào đâu mà không cho tôi mua!" Người đàn ông trung niên nói với Tiền Mỹ Lâm: "Bà chủ, loại người trẻ tuổi này không đáng tin cậy đâu."

"Nếu để tôi nói thì bà chủ nên tìm kiểu người trưởng thành chững chạc như tôi." Ông ta nhanh chóng khoe khoang: "Một năm ở bên ngoài ít nhất tôi cũng kiếm được mấy chục triệu, xe đang lái là Porsche. Ngoài ra tôi còn có một chiếc BMW 7 - Series trị giá hơn hai trăm vạn!"

"Nếu cô đi theo tôi thì cần gì phải làm việc mệt nhọc giống như bây giờ?" Ông ta còn nói không ngớt: "Cô mà lấy tôi, mỗi tháng tôi sẽ cho cô một trăm nghìn tiền tiêu vặt, nhiều hơn số tiền mỗi tháng cô kiếm được hiện tại, lại còn không mệt mỏi!"

Nói tới đây, người đàn ông trung niên bỗng cảm thấy sau lưng hơi lạnh trong khi trời đang nóng nực.

Triệu Đại Vĩ sắp ngốc rồi!

Vậy mà ông ta lại trực tiếp đào góc tường ở trước mặt anh!

Vì vậy sắc mặt anh càng ngày càng khó coi.

Tiền Mỹ Lâm vội vàng nói: "Không cần, tôi cảm thấy bán đậu hũ thối ở đây rất tốt, tự sống bằng sức mình!"

"Bà chủ..."

Lời còn chưa nói xong, người đàn ông trung niên đã thấy Triệu Đại Vĩ híp mắt, lạnh lùng nói: "Cô ấy là chị dâu của tôi, vậy mà ông lại có ý với chị dâu của tôi, ông có tin tôi đánh ông không?"

"Hả?"

Người đàn ông trung niên lập tức đỏ mặt nhưng ông ta vẫn muốn tranh cãi mấy câu.

Ở bên cạnh, Lương Thu Tĩnh không nhịn được mà nói thẳng: "Chú ơi, người đang nói với chú chính là tổng giám đốc Triệu của chúng ta. Chú có biết mỗi năm tổng giám đốc Triệu của chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền không?"

"Một ngày anh ấy kiếm được khoảng một trăm ngàn, một năm ít nhất cũng hơn mấy trăm triệu, một năm chú kiếm được mấy chục triệu mà còn dám khoe khoang trước mặt tổng giám đốc Triệu của chúng ta, mặt mũi chú cũng thật lớn!"

Người đàn ông trung niên đang định nói không có tiền không xứng cưới được cô gái xinh đẹp như vậy thì nghe được lời của Lương Thu Tĩnh, ông ta hoàn toàn ngừng công kích!

Một năm kiếm được hơn trăm triệu?

Không thể nào!

"Tôi không tin!" Ông ta miễn cưỡng nói.

Lương Thu Tĩnh lắc đầu: "Biết khách sạn Trường Ca Thái Vi không, đó chính là khách sạn của tổng giám đốc Triệu! Biết cá trong thôn Đại Long mà buổi trưa ông ăn không, đó là cá do tổng giám đốc Triệu nuôi! Tính cả tiệm ăn Trang Trại Nhỏ trong thôn nữa, nó cũng thuộc quyền sở hữu của tổng giám đốc Triệu!"

Người đàn ông trung niên hoàn toàn tuyệt vọng!

Buổi trưa lúc ăn cơm, ông ta đã thấy tiệm ăn Trang Trại Nhỏ trong thôn kia vô cùng nổi tiếng!

Một con cá có giá mấy trăm đồng, hơn nữa rất nhiều người đều gọi!

Cho nên, nghĩ tới lời Lương Thu Tĩnh nói, kết hợp với thực tế mà bản thân đã nhìn thấy, ông ta lập tức cảm thấy mặt mình sắp bị người ta đánh sưng rồi!

"Hóa ra là tổng giám đốc Triệu... thành thật xin lỗi, vừa rồi tôi cư xử không đúng lắm!"

Nói xong, ông ta ảo não rời đi!

Triệu Đại Vĩ nhìn về phía Lương Thu Tĩnh: "Chị dâu tôi thường xuyên bị người khác bắt chuyện như vậy sao?"

"Vẫn ổn, không phải quá nhiều."

Lương Thu Tĩnh nín cười.

"Chị dâu, xem ra tôi phải nhanh chóng xây vườn dâu tây và nho rồi!" Triệu Đại Vĩ nói thầm, đây đều là loại người gì vậy.

Tiền Mỹ Lâm thẹn thùng cười gật đầu nhưng cũng không nói gì.

...

Ở bên kia, Ngô Thanh Sơn lái xe, chật vật trở lại Thế ngoại sơn trang.

"Tử Phù, anh gặp Triệu Đại Vĩ rồi."

"Em đừng trốn tránh nữa, thần y có chuyện." Ngô Thanh Sơn nói: "Tử Phù, em đang chột dạ ư? Không dám để mẹ anh gặp mặt vị thần y Triệu mà em thích sao?"

Ngụy Tử Phù lập tức kinh ngạc, sắc mặt khó coi nói: "Anh họ, sao anh lại tìm được Đại Vĩ?"

"Đại Vĩ?" Ngô Thanh Sơn bỗng thở phì phò: "Gọi thân mật như vậy, xem ra đúng là động lòng rồi!"

"Anh đừng nói lung tung!" Ngụy Tử Phù không chịu thừa nhận nhưng thật ra trong lòng cô ấy vẫn rất thích Triệu Đại Vĩ.

"Được, anh không nói linh tinh. Bây giờ em gọi điện thoại cho Triệu Đại Vĩ, cứ nói em cần chữa bệnh, nhân tiện cô em muốn gặp cậu ta." Ngô Thanh Sơn gần như là nói với giọng ra lệnh.

Ngụy Tử Phù vẫn hơi do dự.

"Còn do dự? Được lắm, bây giờ anh lập tức gọi điện thoại cho cậu, nói rằng bệnh của em gần như đã khỏi! Như vậy cũng sắp đến lúc em phải thực hiện hôn ước rồi!"

Thái độ của Ngô Thanh Sơn vô cùng cương quyết!

Ngụy Tử Phù thở dài, lắc đầu nói: "Anh không ép được em, nếu em không muốn cưới thì cho dù là cha cũng không có cách."

"Vậy ít nhất cũng nên để cô gặp mặt vị thần y Triệu kia một lần chứ." Ngụy Phương Ninh, mẹ của Ngô Thanh Sơn đi tới nói.

Thấy bà ta mở miệng, cả người Ngụy Tử Phù đều run lên.

Ngụy Phương Ninh đối xử với cô ấy khá tốt, cô ấy không muốn bà ta phải mất hứng.

Suy nghĩ một lát, cô ấy gật đầu nói: "Được, vậy con hỏi thần y Triệu xem ngày mai anh ấy có thời gian không."

Ngụy Tử Phù gọi điện thoại cho Triệu Đại Vĩ.

"Đại Vĩ, anh gặp anh họ Ngô Thanh Sơn của tôi rồi à?" Cô ấy ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, tôi mang lại rắc rối cho anh rồi, vốn dĩ việc này không liên quan đến anh."

Nghe thấy âm thanh êm tai như tiếng sơn ca của Ngụy Tử Phù, Triệu Đại Vĩ lập tức nói: "Không cần khách sáo với tôi, chúng ta là bạn bè, không nhất thiết phải cẩn thận như vậy."

"Nói đi, có phải cô của cô muốn gặp tôi không? Vậy cứ lên lịch hẹn đi."

"Anh xem chiều mai được không? Tôi biết buổi sáng anh rất bận."

"Được, vậy thì buổi chiều. Địa điểm gặp mặt là ở Thế ngoại sơn trang, đến lúc đó tôi sẽ chữa cho cô thêm một lần nữa."

"Ừ, cảm ơn Đại Vĩ." Trong lòng Ngụy Tử Phù vô cùng ấm áp.