Gai Mềm

Chương 6: Cha con

Cuối thu lá cây đã rụng hết, chờ lúc Nguyễn Tứ ngẩng đầu nhìn thì toàn bộ thành phố giống như dư ra cành cây trơ trọi trong vòng một đêm. Mọi người bắt đầu mặc áo khoác dày, bên trong tiếng "bộp" của bánh xe cán qua lá rụng mà chờ tuyết rơi.

Tiết hoạt động thực tiễn của lớp ba cũng sắp đi ra ngoài nhặt rác. Lớp Tần Tung bọn cậu được chủ nhiệm lớp dẫn đi viện dưỡng lão, Nguyễn Tứ và Khổng Gia Bảo thì bị phân đến đường Liễu Trạch, mỗi người còn phải dán cái nhãn đỏ lên ống tay áo người khác.

"Hết cái quảng trường này đều thuộc về chúng ta à?" Khổng Gia Bảo cầm cây chổi âu sầu nói: "Thế thì nhặt đến bao giờ đây, hai ta dứt khoát mang cái giường đến đây luôn đi."

"Vậy cậu ôm bụng xin nghỉ đi." Nguyễn Tứ nói: "Lê Ngưng đang nhìn đó."

"Đúng dịp." Khổng Gia Bảo ngồi dậy, "Tớ thích hoạt động thực tiễn! Tớ thích nhặt rác, tớ thích..."

Lê Ngưng ở bên kia cười với Khổng Gia Bảo. Tóc mái của cô bé xõa trước trán, hôm nay thắt bím, mắt cười to thành hình trăng non.

"Á..." Khổng Gia Bảo che ngực lùi hai bước, nói với Nguyễn Tứ: "Tớ trúng tên rồi! Anh Tứ! Sắp đổ máu rồi!"

Nguyễn Tứ nói: "Từ bỏ đi đồng chí, cậu đã không còn thuốc nào có thể cứu được."

Lúc hoạt động kết thúc đã sắp tám giờ, Khổng Gia Bảo muốn đưa Lê Ngưng về nhà, Nguyễn Tứ chỉ còn cách tự mình đi lấy xe đạp. Cậu chờ ở nhà xe hơn nửa tiếng cũng không thấy Tần Tung trở về, đi vào lớp Tần Tung hỏi một chút mới biết là đã sớm kết thúc.

"Lớp các em làm hoạt động ở đâu?" Nguyễn Tứ hỏi.

"Viện dưỡng lão phía sau Lục Trung." Cậu bé quét dọn vệ sinh trả lời, "Rất xa, hẳn là cậu ấy đã trực tiếp về nhà rồi."

"Giáo viên không điểm danh à?" Nguyễn Tứ nhíu mày.

"Cậu ấy còn ở đó." Cậu bé rụt rè nói: "Lúc tan mới không thấy đâu."

Sắc trời đã tối, còn đổ mưa. Đèn đường mông lung, xe đạp lướt qua tạo một đường nước. Gió lạnh thổi qua ngực, Nguyễn Tứ đội mưa chạy về phía viện dưỡng lão. Cậu đã nói với Tần Tung, cho dù mỗi ngày có dạy quá giờ hay là hoạt động thực tiễn cậu cũng sẽ chờ ở nhà xe, hai người nhất định phải cùng nhau về nhà.

Nguyễn Tứ dùng sức đạp xe, dây xích đột nhiên rớt ra, cậu đạp thêm cái nữa nhưng xe không chạy tiếp được, qua rãnh thoát nước vấp một cái dẫn đến người và xe cùng ngã xuống. Bánh xe xoay một vòng, Nguyễn Tứ đứng lên dùng tay quay ngược bàn đạp, nhưng dây xích vẫn không lên được. Dây xích kêu "két két" trong mưa, Nguyễn Tứ dứt khoát mở khóa ra, trùm áo khoác chạy đến viện dưỡng lão.

"Có chuyện gì thế!" Bảo vệ đội mưa vội vàng chạy đến hỏi Nguyễn Tứ: "Cháu là con nhà ai?"

"Cháu là học sinh Tam Tiểu." Nguyễn Tứ thở dốc, lấy thẻ học sinh từ trong áo khoác ra giơ lên lớn tiếng: "Hôm nay bọn cháu làm hoạt động ở đây! Cháu tìm em trai cháu!"

"Uầy mưa lớn như vậy sao có thể chạy lung tung chứ!" Bảo vệ kéo cậu vào cửa, "Cháu tìm em trai? Cháu chạy đến chỗ này tìm tìm em trai? Ba mẹ cháu đâu!"

"Chưa kịp nói." Khắp người Nguyễn Tứ ước nhem, cậu nói: "Cháu có thể vào không? Nếu chú không yên tâm có thể vào cùng cháu."

"Gan lớn nhỉ." Bảo vệ đưa khăn cho cậu, gọi điện thoại, chờ bên kia nhận rồi nói: "Alo? Nè, lão Lưu, là tôi là tôi. Đứa bé kia vẫn còn ở chỗ anh chứ? Tôi lập tức qua ngay, anh trai nó tới tìm đây. Đợi lát nữa tôi hỏi số điện thoại của cha mẹ bọn nhỏ để họ đến đưa người về. Ài, không có gì, không có gì, tôi đi qua đó, ngài đừng đi, chờ một lát đã."

Nguyễn Thành không đợi được hai đứa nhỏ về nhà bèn đến trường học. Không gặp được người lại gọi cho giáo viên, rồi cùng giáo viên đi đến viện dưỡng lão tìm người. Trên đường nhận được điện thoại của Nguyễn Tứ, lập tức chạy đi đón người.

Giáo viên của Tần Tung chỉ mới bắt đầu nhận lớp, không mang người về trường học, điểm danh ở viện dưỡng lão xong cũng cho tản ra. Tần Tung là dân mù đường, lượn quanh vài vòng ở viện dưỡng rồi không thể đi ra ngoài, may mắn gặp được ông lão đang tản bộ, mang về rồi hỏi số điện thoại trong nhà, lúc gọi tới Nguyễn Thành còn chưa tan tầm, trong nhà không có ai. Thấy thế bèn nói với bảo vệ để liên hệ với trường học, kết quả bảo vệ gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp cũng không có ai nhận, cũng chỉ có thể trước hết để các cụ trông giúp. Chờ cha mẹ đứa nhỏ tìm đến, ai biết tới trước lại là Nguyễn Tứ.

Mặc dù chuyện này hữu kinh vô hiểm(*), nhưng Nguyễn Thành vẫn nghiêm túc nói chuyện với giáo viên một lát, giáo viên ở nhà vẫn luôn nói xin lỗi.

(*hữu kinh vô hiểm: bị hoảng sợ nhưng không gặp nguy hiểm)

Lý Thấm Dương tắm rửa cho hai đứa, lúc cởϊ qυầи áo nhìn thấy trên cánh tay của Nguyễn Tứ bị thương, Tần Tung đỏ mắt nói xin lỗi.

Nguyễn Tứ nắm chặt người không buông tay, thẳng đến lúc đánh răng Lý Thấm Dương muốn cho Tần Tung uống sữa bò nóng thì cậu mới buông ra. Cậu đánh răng trước gương, Nguyễn Thành thay đồ ngủ, cũng đứng một bên đánh răng.

Động tác của hai cha con nhịp nhàng, Nguyễn Thành nói: "Hôm nay làm rất tốt."

"À." Nguyễn Tứ nhìn Nguyễn Thành trong gương, nói: "Cha tới cũng rất nhanh."

"Nhưng còn có thể tốt hơn." Nguyễn Thành vỗ vỗ sau lưng Nguyễn Tứ, "Con biết tác dụng của cha không?"

Nguyễn Tứ không đáp lời, Nguyễn Thành trong gương gỡ kính mắt xuống, trong mắt là một hồ yên tĩnh.

"Tác dụng của cha chính là làm tấm khiên cho con lúc con không thể né tránh nguy hiểm." Nguyễn Thành nhấc cánh tay, khoe cơ bắp trên tay, "Trong trường học phát hiện không tìm thấy Bánh Ú Nhỏ, con nên nghĩ biện pháp cho cha biết. Nếu như hôm nay là người xấu, cha chính là trợ giúp phía sau của con, con biết lúc tiền tuyến tác chiến không đủ thời gian, chi viện của hậu phương quan trọng cỡ nào không. Nam tử hán cũng không nhất thiết một lời cô dũng(*), Nguyễn Tứ, con còn có thể làm tốt hơn nữa." Hắn súc miệng, giơ bàn tay lên nói với Nguyễn: "Đánh hổ thân huynh đệ."

(* cô dũng: cô độc, dũng mãnh)

Nguyễn Tứ đập tay với hắn, nói tiếp: "Ra trận phụ tử binh (*)."

(*Đánh hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh: ý nói cha con ra trận thì sẽ giành chiến thắng, huynh đệ cùng chung sức thì sẽ gϊếŧ được hổ, hàm nghĩa là huynh đệ đồng lòng thì làm gì cũng được)

Hai cha con nhìn nhau cười một trận.

***

Buổi tối nằm trong chăn, Nguyễn Tứ bật đèn pin đọc sách. Tần Tung vẫn luôn nằm sấp bên cạnh, có hơi đáng thương.

"Bạn nhỏ này." Nguyễn Tứ nói: "Dám khóc ướt gối anh sẽ tính sổ với em." Nói xong lại hỏi Tần Tung: "Em thật sự không phân rõ được đông tây nam bắc à?"

Tần Tung gật đầu, mắt thấy nước mắt sắp rơi xuống, Nguyễn Tứ đưa tay lau đi.

BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.co

"Hôm nay," Nguyễn Tứ nghĩ nghĩ, nói: "Em cũng làm rất tốt. Nhưng sao em không học thuộc số điện thoại của ba mình? Sau này không phân rõ đường thì đi theo Khổng Gia Ngọc." Cuối cùng cậu nghiêm túc nói: "Hôm nay có phải anh rất ngầu không?"

"Rata ngầu!" Tần Tung nói: "Rất rất ngầu!"

Nguyễn Tứ thỏa mãn vỗ vỗ đầu Tần Tung, cảm thấy không uổng phí đoạn đường này cậu té đầy bùn. Kết quả ngày hôm sau tỉnh dậy, Nguyễn Tứ phát sốt.

Tần Tung rưng rưng cầm tay của cậu, nói: "Em sẽ nói với Khổng Gia Bảo, anh yên tâm đi, chúng ta..."

"Nghe giống như là anh sắp ợ ra rắm ấy." Nguyễn Tứ rút về tay, "Em đi nhanh đi, nếu em không đi sẽ trễ đó."

Tần Tung nhào ngực cậu nức nở nói: "Lần sau em sẽ đi đúng đường."

"...Em..." Nguyễn Tứ cảm thấy tấm nệm sắp bị cái nhào này làm cho lung lay, cậu đẩy đầu Tần Tung, phiền chán nói: "Đâm chết anh rồi. Đi mau, anh muốn đi ngủ, anh cần nghĩ ngơi."

Tần Tung được Lý Thấm Dương dẫn ra, trước khi ra cửa còn lưu luyến không rời quay đầu nhìn lại. Nguyễn Tứ bị bệnh sắp chết bỗng nhiên ngồi dậy, quan tâm nói: "Buổi chiều nhớ đi với Khổng Gia Bảo! Để nó chở em!"

Nói xong lại nằm trở lại, giang cánh tay nói: "Anh cứ chết trận như vậy..."

Trong nhà không có ai, Nguyễn Tứ nằm yên không được. Cậu bọc chăn chạy ra ghế sô pha nằm xem Tivi một lát, rồi lại cảm thấy không có ý nghĩa. Buổi chiều lúc Lý Thấm Dương trở về, cậu đang nằm trên sô pha mệt mỏi ngủ gật.

"Còn khó chịu hơn à?" Lý Thấm Dương đo thân nhiệt cho cậu, phát hiện nóng hơn chút, lo lắng nói: "Mẹ đi nấu chút canh cho con, hôm trước bà của con mới dạy mẹ nấu canh sườn củ sen."

Nguyễn Tứ nhanh tay kéo mẹ cậu lại, động tác nhanh đến mức quả thực không giống như đang bị bệnh, cậu khóc không ra nước mắt nói: "... Tha cho con một con đường sống không được sao mẹ."

"Cha của con muốn uống còn không có nữa đó." Lý Thấm Dương kéo chăn ra, cùng chen một chỗ với Nguyễn Tứ, đổi kênh truyền hình nói: "Mẹ với con xem cái này."

Con gấu vô cùng xui xẻo.

"Còn là kênh mẹ thích xem." Nguyễn Tứ ghét bỏ: "Cái này thích hợp cho Tần Tung xem."

"Chẳng phải con thích xem phim hoạt hình à." Lý Thấm Dương nói: "Trên giá sách của còn có truyện manga mà."

Cô đổi đài, Nguyễn Tứ nghe tiếng Tivi dần dần ngủ thϊếp đi. Chờ lúc cậu tỉnh lại lần nữa người bên cạnh đã đổi thành Tần Tung.

"Không nóng." Tần Tung sờ sờ trán Nguyễn Tứ, lại đưa mặt tới gần.

Nguyễn Tứ mơ màng mà đẩy mặt cậu ra, nói: "Làm gì đấy."

"Mẹ em nói muốn cảm nhận được thì làm như thế." Tần Tung kề mặt mình với cậu.

Lúc này Nguyễn Tứ miệng đắng lưỡi khô, trong miệng đắng chát. Cậu ngốc ngốc tùy ý để Tần Tung kề mặt xong lại dùng chăn bao cậu lại thành cục tròn tròn, hữu khí vô lực nói: "... Đừng quấy rầy anh, anh muốn uống nước."

Tần Tung chạy đi rót nước cho cậu, Nguyễn Tứ không đưa tay, kề sát ly nhấp mấy hớp, cuống họng nóng hừng hực không hề thoải mái. Nguyễn Thành và Lý Thấm Dương nấu cơm trong bếp, bên ngoài mưa đã tạnh, mở cửa sổ có thể nghe thấy tiếng nhà khác cũng đang nấu cơm.

Mặc dù không quá dễ chịu nhưng Nguyễn Tứ lại cảm thấy rất thích bầu không khí lúc này. Cậu lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha, hỏi Tần Tung: "Khổng Gia Bảo có chở em không?"

"Anh ấy đã đồng ý, nhưng mà đã chú đến đón em." Tần Tung nhỏ giọng nói: "Hôm nay lốp xem của anh ấy lại thủng nữa."

Nguyễn Tứ: "..."

"Anh ấy nói chờ anh trở lại sẽ cùng nhau đi đánh người." Tần Tung nói: "Còn nói nói với giáo viên rất mất mặt."

"Nói với giáo viên cũng không tốt lên được, Triệu Vân Lâm đâm nhiều lần như vậy đã sớm có kinh nghiệm, không dễ bắt." Nguyễn Tứ nói: "Em nới lỏng chăn chút được không, anh nóng muốn chết rồi."

"Còn có một chuyện." Tần Tung kéo lỏng chăn cho cậu, nói: "Quả bóng của anh cũng bị đâm hỏng."

"Đỡ trẫm." Nguyễn Tứ lập tức nói: "Hiện tại lập tức đi đánh Triệu Vân Lâm!"

Lý Thấm Dương dọn đồ ăn ra, nghe vậy tràn đầy phấn khởi nói: "Nhanh lên, trước hết tới nếm thử cháo mẹ nấu nào!"

Nguyễn Tứ nhắm mắt nằm xuống lại, "Con cảm thấy con còn phải nằm một chút nữa."

Nguyễn Tứ xin nghỉ hai ngày, lại gần đến cuối tuần, thế là liên tiếp nghỉ ngơi bốn ngày ở nhà. Lúc không có chuyện gì làm sẽ đọc sách, Tần Tung ngẫu nhiên phát hiện cậu không chỉ đọc sách, cậu còn đang bí mật viết vài thứ.

"Không cho phép xem lén." Nguyễn Tứ nói: "Sao em còn xem nữa."

Tần Tung nhắm mắt lại, nói: "Đại vương, cái gì em cũng không biết."

Từ khi xem Tây Du Ký, thỉnh thoảng cậu sẽ gọi Nguyễn Tứ là đại vương.

"Khả nghi như thế." Nguyễn Tứ nghi ngờ lật vở ra mấy lần, "Thật sự không xem lén?"

"Thật sự không có." Tần Tung giơ tay lên.

Nguyễn Tứ khép vở lại, giả bộ như không thèm để ý nói, "Dù sao đều là vài thứ linh tinh."

Tần Tung ngồi nghiêm chỉnh, Nguyễn Tứ mắt lớn trừng mắt nhỏ với cậu, cậu nhẫn nhịn một hồi, đột nhiên hỏi: "Tại sao nhân vật chính lại tên là Cầm · Phi Sướиɠ Sa Bạch Điền · Tông?" Cậu nói: "Nhiều tên kỳ cục."

Nguyễn Tứ giận dữ: "Quả nhiên em có xem lén!"

Tần Tung bị đặt trên chăn, giãy dụa nói: "Đại vương tha mạng!"

"Em nằm mơ ban ngày à!" Nguyễn Tứ cưỡi trên lưng cậu, ấn đầu cậu xuống, thẩm vấn: "Em xem lén khi nào?"

Tần Tung buồn bực trong chăn, nói: "... Hôm trước."

Hôm trước Nguyễn Tứ đi ra ngoài treo cái ghim, vở và truyện võ hiệp để chung với nhau, Tần Tung tưởng rằng là sổ tay, xem xong mới biết hóa là câu chuyện, là câu chuyện Nguyễn Tứ tự mình nhấp nhô viết.

Cậu vùng vẫy giãy chết, gọi: "Xin lỗi anh!"

"Ai là anh của em." Nguyễn Tứ cười lạnh, "Em xem bao nhiêu rồi."

"Một chút thôi." Đầu Tần Tung bị ấn vào trong chăn, cậu chỉ đành phải nói: "Một... Toàn bộ."

Nguyễn Tứ: "..."

Nguyễn Tứ che mặt, "Đừng nói nữa."

Mẹ nó xấu hổ quá đi thôi!