Tiến triển hai người này rất nhanh, Thẩm Tri Huyên cảm thấy nếu không chen ngang vào, hai người bọn họ giây tiếp theo liền lăn đến khách sạn.
Lấy chiếc áo khoác trên quầy, Thẩm Tri Huyên nắm lấy cổ tay Tống Ly rồi bước ra khỏi cửa.
Tống Ly sau khi uống mấy ly rượu đã hơi say, thanh âm cũng rầu rĩ: “Ngươi làm gì nha? Tay ta rất đau.”
Thẩm Tri Huyên buông cô ra, ánh mắt có chút không tốt, ngữ khí tương đối hung hăng, "Mấy giờ rồi, cô không về nhà sao?"
Tống Ly từ mờ mịt đến dần dần tỉnh táo, cuối cùng nhìn hắn với vẻ mặt không tin, “Ngươi giận ta cái gì?”
“Tôi không giận cô!” Thẩm Tri Huyên cứng họng, “Rốt cuộc cô có về nhà không?
"Ngươi còn nói không giận ta?"
Thẩm Tri Huyên không chịu nổi nữa, xoay người định quay lại: "Nếu không về thì quên đi, có muốn hay không liền rời đi."
Bên ngoài trời lạnh, đầu óc Tống Ly càng rõ ràng, cô giữ chặt hắn nói: "Về nhà."
Gió đêm mang theo sóng triều ập đến hai người, ánh sáng có đèn pin trong giỏ chiếu trên mặt đất, bởi vì xóc nảy qua lại có chút lốm đốm.
Mùi rượu nhàn nhạt theo không khí bay qua Thẩm Tri Huyên, hắn cảm giác được cô gái phía sau ngồi không vững, hẳn là say rượu buồn ngủ.
Chính hắn cảm thấy rất kỳ quái, hắn buổi tối thường không trở về nhà, làm gì có chuyện đặc biệt đưa cô về .
Sợ cô gái này ngủ quên ngã xuống, Thẩm Tri Huyên chủ động tìm đề tài, nghiêng đầu hỏi: "Bài hát đầu tiên cô hát ở ca vũ thính hôm nay tên là gì?"
“Ngươi cũng cảm thấy bài này dễ nghe đúng không? Ta siêu thích bài hát đó, ta hát cho ngươi nghe thế nào?”
Thẩm Tri Huyên ậm ừ, tốc độ xe dần dần chậm lại.
Có chút say, Tống Ly hắng giọng, tiếng ca du dương trầm bổng, thanh âm nhẹ nhàng đung đưa theo gió, vang trong đêm tối không một bóng người.
“Nếu lòng kiêu hãnh không bị hiện thực biển rộng lạnh lùng thu phục. Sẽ hiểu được muốn thành công phải nỗ lực nhiều hơn. Ước mơ không bao giờ vụt tắt dù cho có ngàn cân treo sợi tóc, làm sao biết con người bền bỉ , có đôi cánh vô hình .. . "
Dọc theo đường đi, Thẩm Tri Huyên không nói một lời nghe cô hát.