Thẩm Tri Huyên còn chưa lên tiếng, Tống Ly chủ động giới thiệu: "Xin chào, tôi là Tống Ly, là hàng xóm của hắn."
"Chào cô, tên tôi là Lâm Mặc Bình."
Lâm Mặc Bình mỉm cười bắt tay cô, thân sĩ phong độ, nhẹ nhàng có lễ, trên người tràn ngập hương vị tiền tài.
Thẩm Tri Huyên ở một bên sắc mặt cực xấu, Lâm Mặc Bình nhìn đám người qua lại, ánh mắt có chút lo âu không giấu được.
Tống Ly luôn rất quan tâm đến những người đàn ông đẹp trai giàu có, nhiệt tình hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"aiii , thời gian biểu diễn sắp bắt đầu rồi, ca sĩ chính vẫn chưa tới, làm sao cho tốt đây?"
Ca vũ thính không chỉ được trang hoàng xa hoa, bên trong cũng kín hết người. Bởi vì ca sĩ chính không tới, phía dưới xì xào bàn tán.
Tống Ly hướng sân khấu nhìn thoáng qua , do dự nói, “Nếu không…… Để tôi lên thử ?”
Lược bỏ tất cả các vũ công phụ ra khỏi sân khấu, Tống Ly chọn cho mình một chiếc váy trắng dài từ hậu đài , đàn guitar đặt trên đùi, lời bài hát nhẹ nhàng mà cô chưa từng nghe qua trước đây.
Hòa cùng không khí của ca vũ thính có phần náo nhiệt, Tống Ly trước chọn một bản trữ tình dân dao. Dưới ánh đèn lấp lánh, cô ngồi giữa sân khấu, người xem hưởng thụ vỗ tay khen thưởng .
Chạng vạng tối, ánh đèn leo lắt làm bóng dáng cô mặc váy trắng thấp thoáng, toát ra vài phần trong sạch thuần khiết.
Thẩm Tri Huyên tay cầm rượu, ngồi phía trên cao, ánh mắt lãnh đạm hờ hững, chưa từng dời khỏi bóng dáng người trên sân khấu.
Lâm Mặc Bình ánh mắt cũng rơi trên người Tống Ly hỏi: "Mẹ ngươi hiện tại thế nào?"
Hắn rũ mắt vân ve hạt đậu phộng trong tay, thanh âm rất nhẹ: “Còn có thể thế nào? Không thay đổi gì.”
"Thiết Trụ còn đi học không?"
"Ân ..." Thẩm Tri Huyên tùy tiện ném đậu phộng vào miệng, thản nhiên nói, “Ta sẽ đưa bà tới bệnh viện, cũng không thể để hai người đều bỏ học đi.”
Lâm Mặc Bình không nói, hắn nhớ rõem trai Thẩm Tri Huyên năm nay học sơ tam, mấu chốt chủ yếu nhà bọn họ di truyền gen tốt, cả hai đều học bá, nếu hai người đều bỏ học, thật sự quá đáng tiếc.