“Cháu nhất định phải uống thuốc, khống chế tốt, lời lẽ tầm thường, đừng kịch liệt vận động, cảm xúc quá mức kích động. Mùa hè sang năm, tranh thủ khôi phục đến một bậc.”
“Vạn bác sĩ, thật có thể?” Nhậm Phương Tuế phía trước hiểu biết quá, nhưng vẫn là không dám tin tưởng, rốt cuộc bệnh trạng của cậu tương đối rõ ràng.
Từ Sinh Nhân đứng ở một bên, vô thức nhéo nhéo bả vai Nhậm Phương Tuế.
“Cháu tuổi còn trẻ, hy vọng rất lớn.” Vạn bác sĩ nói: “Cái này tim đau thắt, nếu là không thường xuyên phát, không có gì vấn đề lớn. Ngày thường cháu đừng tập trung làm việc gì quá cố sức, trong sinh hoạt cũng vậy, ta biết các cháu tuổi trẻ, nhưng vẫn là chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Bác sĩ Vạn nói thật thản nhiên, Nhậm Phương Tuế có chút ngượng ngùng, Từ Sinh Nhân vẫn còn bình thường, “Kỳ thật không có thực thường xuyên, tụi cháu một tuần, nửa tháng mới có một lần, bác sĩ như vậy cũng không được sao?”
Nhậm Phương Tuế xấu hổ mà khuỷu tay chạm chạm Từ Sinh Nhân.
“Thời gian khoảng cách không là vấn đề, sợ chính là tập trung thể lực tiêu hao.” Bác sĩ nói: “Theo lý thuyết bình thường một lần, sẽ không có cái gì, nhưng nếu là cái kia…… Cháu hiểu đi.”
Từ Sinh Nhân cái này cũng không nói nữa, liền trả lời đã hiểu rõ.
Thân thể không có vấn đề gì, Nhậm Phương Tuế bước ra tới cả mặt đều đỏ ửng, xấu hổ xoay người úp mặt trên tường bất động, như một con thằn lằn.
Từ Sinh Nhân lôi kéo dây lưng áo gió của cậu, nghẹn khuất nói: “Biết rồi, về sau không làm đa dạng.”
Nhậm Phương Tuế nghe xong lập tức xoay người, nhón chân che lại miệng hắn, cuống quít nhìn xung quanh thấy không có ai mới nhỏ giọng nói: “Giọng anh lớn quá!”
Từ Sinh Nhân cười, bị che miệng lẩm bẩm nói: “Ừm.”
Từ Sinh Nhân có đôi khi thích chơi điểm khác biệt, khống bắn, làm Nhậm Phương Tuế mặc một cái váy nhỏ gì đó linh tinh, Nhậm Phương Tuế càng nghĩ lại mặt càng hồng, đem người đưa đến trường học mới đỡ hơn chút.
Từ Sinh Nhân xuống xe trước lại hôn một hồi lâu, lưu luyến, vuốt ve vành tai Nhậm Phương Tuế vành tai: “Người lái thay tới rồi anh lại đi.”
“Họ tới ngay mà, anh mau vào đi thôi.” Nhậm Phương Tuế bị dính người không dời ra nỗi.
“Lão bà.” Từ Sinh Nhân nói.
“Đừng gọi loạn.”
“Không không không, lão bà lão bà lão bà.” Từ Sinh Nhân chơi xấu.
Nhậm Phương Tuế bất đắc dĩ đỡ trán, cậu sờ sờ cái ót Từ Sinh Nhân “Lần trước em nói bừa, đừng ở trường học làm loạn, để em phát hiện thì anh nhất định phải chết!”
“Tuân mệnh!” Từ Sinh Nhân bị quản phi thường mừng rỡ!