Khi đoàn người trở lại Học viện Sử Lai Khắc, vô cùng ngạc nhiên khi thấy hai người ngoài cổng học viện.
Ánh trăng đêm nay thật đẹp. Mượn dùng ánh trăng, bọn họ lập tức nhận ra người đợi ở chỗ này đúng là Áo Tư Tạp và Ninh Vinh Vinh.
Dường như cảm xúc của Ninh Vinh Vinh khôi phục lại bình thường, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nở một nụ cười dịu dàng, ngồi trên một tảng đá lớn trước học viện, đong đưa hai chân, bộ dáng như đang suy tư gì đó.
Kỷ Vu thở dài, đại tiểu thư này a!
"Em nghĩ thông suốt rồi sao? Muốn ở lại an phận làm một học viên hay là trở về Thất Bảo Lưu Ly Tông làm đại tiểu thư?" Giọng điệu Kỷ Vu bình đạm, cô không để bụng Ninh Vinh Vinh ở lại hay không, dù sao thì phí đăng ký một trăm Kim Hồn tệ sẽ không trả lại.
Thời gian dài đi theo Phất Lan Đức, Kỷ Vu vốn tham tiền lại càng trở nên vắt chày ra nước, vị trí quan trọng trong lòng cô ngoại trừ Chu Trúc Thanh chính là tiền tài.
Ninh Vinh Vinh không chút do dự: "Đương nhiên là ở lại, một nơi tốt như vậy làm sao em có thể nói đi là đi."
Kỷ Vu lạnh lùng nói: "Vậy hy vọng em bỏ cái tôi đại tiểu thư cao cao tại thượng xuống, nếu không tôi sẽ tự mình ném văng em ra."
Uy áp của hồn lực cấp 57 đột nhiên làm sắc mặt Ninh Vinh Vinh trắng bệch, da đầu tê dại, cho đến giờ phút này cô nàng mới biết được học viện này có một đám học viên biếи ŧɦái như thế này, làm sao sẽ sợ hãi Thất Bảo Lưu Ly Tông?
Từ nhỏ đến lớn, cô nàng vẫn luôn được các đại lão ở Thất Bảo Lưu Ly Tông phủng trong lòng bàn tay lớn lên, tư tưởng tự cho mình là trung tâm đã ăn sâu bén rễ, nhưng hôm nay, đã chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt trước sau, lại khiến cô nàng đột nhiên sinh ra một tia tự mình hoài nghi, nhà của tôi như thế chẳng lẽ không đáng kiêu ngạo sao?
Ninh Vinh Vinh đột nhiên cảm nhận được một loại khủng hoảng mãnh liệt tràn ngập trái tim, ngoại trừ gia thế thì mình còn có cái gì?
Ban đêm, cả người Chu Trúc Thanh cuộn tròn trong lòng Kỷ Vu, cọ cọ tai vào chiếc cổ thon dài trắng nõn của cô, "A Vu, chị nói xem, Ninh Vinh Vinh thật sự có thể tiếp tục học ở học viện sao?"
"Có thể, đại tiểu thư thật sự rất cao ngạo, làm sao sẽ cam tâm bản thân không có giá trị, Ninh Vinh Vinh sẽ không dễ dàng bỏ đi cho đến khi chứng minh được rằng mình không kém cạnh chúng ta."
Chu Trúc Thanh và Ninh Vinh Vinh đều là những tiểu thư quý tộc, nhưng những thứ hai người đã trải qua hoàn toàn khác nhau, Chu Trúc Thanh lớn lên trong đấu tranh, mà Ninh Vinh Vinh lại lớn lên trong một nơi nuông chiều vô pháp vô thiên. Kỷ Vu có thể lý giải sự chiều chuộng từ người nhà Ninh Vinh Vinh, nếu như có thể, làm sao cô không muốn nuôi Chu Trúc Thanh thành bộ dáng tùy hứng.
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người đã tập hợp xong, Phất Lan Đức vừa lòng nhìn tám người tinh thần phấn chấn, gật gật đầu.
"Bài học hôm nay rất đơn giản. Áo Tư Tạp, trò là vai chính của ngày hôm nay. Bài học hôm nay, ngoại trừ Áo Tư Tạp, mỗi người các trò đều phải ăn ít nhất một trong hai loại xúc xích được chế tạo từ hồn lực của Áo Tư Tạp."
"Cái gì?" Tiểu Vũ vừa nghe Phất Lan Đức nói xong liền kinh hô ra tiếng. "Viện trưởng, cái này gọi là bài học gì?"
Phất Lan Đức nói công khai: "Cái này gọi là huấn luyện thích ứng. Ta hỏi các trò, mạng sống quan trọng hay là mặt mũi quan trọng? Tuy rằng hồn chú của Áo Tư Tạp có chút đáng khinh, nhưng xúc xích Võ Hồn trò ấy chế tạo ra, ta thấy là đồ ăn tốt nhất từ Võ Hồn. Trong lúc ở học viện, trò ấy là một người trong số các trò, các trò sẽ cùng nhau rèn luyện, nếu các trò không thể ăn ý với trò ấy, sẽ lãng phí đồng đội phụ trợ tốt nhất."
"Đồng thời, đây cũng là huấn luyện tinh thần cho các trò, nếu chỉ có cái này mà các trò cũng làm không được, tương lai sẽ sinh tồn trong giới Hồn Sư như thế nào? Vì sinh tồn, phải không từ thủ đoạn. Đừng nói là ăn một cây xúc xích, đến lúc tính mạng gặp nguy hiểm, cho dù là chuột, gián, giun đều phải ăn."
Nghe được câu cuối cùng của Phất Lan Đức, sắc mặt ba thiếu nữ ở đây đồng thời tái xanh, rõ ràng rất khó coi. Sắc mặt Kỷ Vu bất biến, cũng không phải bởi vì không e ngại ăn chuột gián, mà là cho dù lúc tính mạng gặp nguy hiểm, Kỷ Vu cũng sẽ không đi ăn mấy thứ này, thân là một người hiện đại, rất rõ ràng cơ thể những sinh vật đó mang theo bao nhiêu vi khuẩn và ký sinh trùng, cho dù đã sống ở thế giới này chín năm, Kỷ Vu vẫn chưa sửa được việc dùng tư duy hiện đại đối đãi với sự việc ở thế giới này.
Chu Trúc Thanh sống trong nhung lụa, một năm sống chung với Kỷ Vu kia tuy rằng điều kiện gian khổ nhưng cũng không đến nông nỗi phải ăn chuột gián, thấy sắc mặt Kỷ Vu bình tĩnh bất biến, Chu Trúc Thanh thầm than, quả nhiên mình vẫn chưa tu luyện đủ, vì thế mạnh mẽ nhịn xuống cảm giác không khỏe.
"Bài học này mỗi người các trò đều cần phải thực hiện. Nếu không thì đừng ở lại. Đừng hoài nghi quyết định của ta, ngày đầu tiên các trò vào đây đã có người nói với các trò, Học viện Sử Lai Khắc chính là bồi dưỡng quái vật, không phải người thường. Áo Tư Tạp, bắt đầu."
"Tôi có một cái xúc xích lớn."
"Tôi có một cái xúc xích nhỏ."
Một dày một mỏng, hai chiếc xúc xích với hương vị khác nhau xuất hiện trong tay Áo Tư Tạp, cười he he nói: "Ai đến trước?"
Trên khuôn mặt nhỏ lạnh băng của Chu Trúc Thanh lúc trắng lúc xanh, khẽ cắn môi dưới, giật nhẹ tay áo Kỷ Vu xin giúp đỡ, trong mắt mang theo chút khó xử, nàng thật sự không muốn ăn thứ đáng khinh đến như vậy.
Kỷ Vu cười cười, nói: "Thật ra hương vị cũng không tệ, em coi như xúc xích bình thường là được rồi."
Chu Trúc Thanh thấy những người khác đã ăn xong với sắc mặt khó coi, không muốn là người bị bỏ lại sau cùng, dứt khoát nhận hai chiếc xúc xích, hung tợn ăn vào. Thành thật mà nói hương vị xúc xích thực sự không tồi, hiệu quả hồi phục nhanh chóng và rất tốt, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó nuốt.
Buổi học hôm nay chính là tập làm quen với xúc xích của Áo Tư Tạp, khi đã kết thúc, Phất Lan Đức nói về sắp xếp cho ngày mai một chút, đoàn người liền lục tục trở về ký túc xá.
Chu Trúc Thanh trở lại ký túc xá không nghỉ ngơi một giây nào, ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu tu luyện, ánh sáng hồn lực nhàn nhạt quanh quẩn quanh thân, thân thể cao quý điển nhã bất khả xâm phạm, Kỷ Vu ngồi bên cạnh nàng xuất thần, mấy ngày nay bị làm sao vậy, vừa nhìn thấy A Thanh là đầu óc sẽ trở nên không bình thường và bắt đầu suy nghĩ lung tung rối loạn.
Quên đi, không nghĩ ngợi lung tung nữa, sắp xếp một chút đồ vật để ngày mai đi Tinh Đấu đại sâm lâm đi!
Đồ vật Kỷ Vu thu thập có thể nói là tay ấm đến tim, phấn đuổi thú, thuốc chữa thương, gia vị này kia đều chuẩn bị, nếu không phải giá nướng thịt quá lớn không thể mang theo, Kỷ Vu có thể làm cho bọn họ một chầu thịt nướng.
Sáng sớm hôm sau, khi đã ăn xong cơm sáng xong, mọi người tập trung ở sân thể dục, Triệu Vô Cực đã đứng đó chờ bọn họ.
Thấy mọi người đã đến đông đủ, Triệu Vô Cực trầm giọng nói: "Nếu trên đường đi gặp nguy hiểm, trừ khi là nguy hiểm đến tính mang, nếu không ta và Kỷ Vu sẽ không ra tay, mọi người chú ý cảnh giác. Mộc Bạch, trò dẫn đầu đội. Kỷ Vu, trò đi theo bên cạnh ta, không cho đi giúp nha đầu kia."
Kỷ Vu cười khổ một tiếng, chửi thầm: Em không biết phân biệt đến vậy sao!
Trong lòng Chu Trúc Thanh vừa ngọt ngào vừa thẹn thùng, nhưng trên mặt vẫn là lạnh lẽo, có thể nói là thể hiện ngoài lạnh trong nóng đến vô cùng nhuần nhuyễn!
Vừa ra khỏi học viện, mọi người liền bắt đầu chạy. Không ngừng lên đường, ngay cả Đới Mộc Bạch và Đường Tam mạnh nhất trong bảy người cũng không ngừng tiêu hao thể lực. Nhưng có xúc xích của Áo Tư Tạp tiếp viện, bọn họ kinh ngạc phát hiện, chút chạy bộ này tiêu hao thể lực không đáng kể chút nào. Mỗi giờ ăn một cây xúc xích làm từ Võ Hồn của Áo Tư Tạp, mọi người vẫn luôn có thể tràn đầy tinh lực.
Dưới sự hỗ trợ từ xúc xích của Áo Tư Tạp, khi màn đêm buông xuống, đoàn người Học Viện Sử Lai Khắc đã đi hơn bốn trăm dặm, cách Tinh Đấu đại sâm lâm rất gần.
Thấy hôm nay không thể đến nơi, Triệu Vô Cực ra lệnh nghỉ ngơi. Bởi vì bọn họ vừa lúc đi đến một thị trấn nhỏ, nếu tiếp tục đi về phía trước, có tiếp viện hay không thì sẽ khó nói.
Mọi người tìm một tiểu điếm bình thường để ở, thời điểm ăn cơm Triệu Vô Cực không đi cùng họ, tám người ngồi vây quanh một bàn, nhưng không khí lại không quá hài hòa, Chu Trúc Thanh lạnh mặt, Kỷ Vu tương đối ít nói với những người khác, Ninh Vinh Vinh cúi đầu đang suy nghĩ gì đó, may mắn có Mập Mạp ở đây chọc cười, không khí mới tính không quá lạnh lẽo.
Lúc này, đột nhiên một đoàn người từ bên ngoài đi vào, dẫn đầu chính là một người đàn ông trung niên nhìn qua hơn 40 tuổi. Tướng mạo cũng coi như là anh tuấn, tóc được chải vuốt vô cùng sáng sủa, một thân áo Hồn Sư màu nguyệt bạch, chỉ bạc trên áo thêu thành hoa văn, lúc cử động quang mang lập lòe.
Đi theo sau người đàn ông trung niên là bảy thanh thiếu niên, sáu nam một nữ, nhìn qua đều khoảng 20 tuổi. Trên người đều mặc áo Hồn Sư giống nhau, chỉ là không được thêu chỉ bạc trước người như người đàn ông trung niên. Nhưng cho dù là người đàn ông trung niên hay là bảy thanh thiếu niên đi sau, đầu vai trái đều có một vòng tròn màu xanh lá, trong vòng tròn thêu hai chữ cùng màu, Thương Huy.
Chủ nhà ăn vừa thấy bọn họ tiến vào. Vội vàng lên đón, cúi đầu khom lưng khách khí không thể tả, cái thôn nhỏ này chính là kiếm ăn dựa vào Tinh Đấu đại sâm lâm, nói ngắn gọn, chính là kiếm ăn dựa vào Hồn Sư. Hồn Sư chẳng những là chức nghiệp cao quý, mà còn là chức nghiệp có tiền, ông chủ tất nhiên không dám bất cẩn.
"Cô gái kia xinh ghê ha. Đới lão đại, có vẻ như bọn người kia là Học viện Thương Huy." Đôi mắt nhỏ của Mập Mạp nhìn chăm chú thiếu nữ duy nhất trong đội ngũ tám người.
Đới Mộc Bạch bĩu môi, "Chỉ là một Học viện Thương Huy nho nhỏ mà thôi. Trương dương cái rắm."
Kỷ Vu nhíu nhíu mày, nói: "Ăn nói cẩn thận."
Nhưng dù là Mập Mạp hay là Đới Mộc Bạch đều không có ý định hạ thấp giọng mình, thính lực của Hồn Sư tốt hơn người bình thường một chút, mặc dù trong nhà ăn có chút ồn áo, nhưng người đàn ông trung niên trong tám người kia vẫn đưa mắt nhìn qua, khẽ cau mày, ngầm ra hiệu với một thanh niên. Áo Tư Tạp thấp giọng nói: "Ai nha, lão Kỷ đừng nghiêm túc vậy mà ~ Đây cũng là một phần trong quá trình tu luyện của chúng ta. Viện trưởng Phất Lan Đức có nói qua, Hồn Sư không dám gây chuyện thì không phải là Hồn Sư. Như người ta vẫn thường hay nói, người không dám gây chuyện đều là kẻ tầm thường. Hơn nữa, trêu người của học viện Hồn Sư là an toàn nhất, nhiều nhất cũng chỉ có đánh nhau mà thôi."
Thời gian Kỷ Vu vào học viện không lâu lắm, vẫn chưa tiếp xúc nhiều với những lời "ngụy biện" này kia của Phất Lan Đức, không hiểu phong cách làm việc của bọn họ, nhưng cho dù bọn họ có ở chung nhau bao lâu đi chăng nữa, tuổi thực tế của Kỷ Vu cũng không phải 15, cô có phong cách làm việc của chính mình, những "ngụy biện" vô lý này sẽ không ảnh hưởng nhiều đến cô.
Tám người của Học viện Thương Huy bên kia lúc này đã ngồi xuống, cách Học viện Sử Lai Khắc hai bàn, đột nhiên một thanh niên đứng dậy đi về phía bàn bọn họ, dựa theo đường hắn đi, đúng là đi về phía Đới Mộc Bạch.
Đôi mắt của Đới Mộc Bạch hiện lên một tia khinh thường, thậm chí còn không thèm liếc nhìn đối phương một cái.