Thục Quyên không biết gì cả, cô bị ai đó từ đằng sau đánh ngất, đến khi tỉnh lại thì Trương Quân không còn, mà Lê Mộng Thủy cũng chẳng thấy đâu. Trong tay mình, túi xương của nàng cũng mất dạng, chỉ có mỗi xác sư cả San Ya là nằm đó lạnh ngắt tự bao giờ.
Choàng dậy, đầu đau hơn búa bổ, cô lục tìm xung quanh nhưng tuyệt nhiên không có dấu tích gì. Ngồi bên xác sư cả San Ya, Thục Quyên thẫn thờ như kẻ vô hồn, đôi phút sau mới nghe tiếng Nguyễn Tuấn tìm tới.
- Cô Thục Quyên! Cô...hả! Ông ta sao lại chết mất rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?
Bị hỏi trúng chỗ nghiệt, Thục Quyên bật khóc nức nở, cô đem chuyện vừa rồi một mạch kể ra hết với anh, ngôn từ chồng chéo lên tiếng khóc khiến cho Nguyễn Tuấn nửa hiểu nửa không nhưng vẫn đúc kết được rằng điều tối quan trọng lúc này là phải tìm cho bằng được Trương Quân, nói đúng hơn là nơi Trịnh Kiến Trạch lập tế đàn năm xưa! Như vậy mới mong cứu thoát Lê Mộng Thủy, người...à không...là ma nữ mà hắn đã bắt đi.
Nói nghe thì có vẻ dễ nhưng khi thực hiện lại là chuyện khác, dù rằng vườn chuối này không phải mê cung bao la nhưng quỷ dị ở chỗ tìm mãi vẫn chỉ lòng vòng quay về chốn cũ, dường như không thể rời khỏi thiên la địa võng này.
Tìm đến thấm mệt mà chẳng có chút khả quan thì đột nhiên Nguyễn Tuấn reo lên cả mừng, anh bảo rằng.
- Có lẽ chúng ta đã bị quỷ che mắt rồi, dù có đi tiếp thì vẫn sẽ loanh quanh về lại đây thôi, chi bằng hãy dùng bùa phép trị lại chiêu này của tà ma.
- Bùa phép gì? Sư thầy đã chết mất rồi, chúng ta cũng đâu biết phải làm thế nào?
Nguyễn Tuấn đắc ý, nhướn cao mày mà nói với Thục Quyên, giọng điệu như một anh hùng đang giải cứu mỹ nhân.
- Cũng đâu phải chỉ có sư San Ya mới biết mấy chuyện tâm linh, tôi đây cũng có nghiên cứu vậy! Hm, bây giờ tới chỗ cô đã đào được xương người lên đi, lấy nắm đất ở đó quẹt lên mắt, ắt sẽ phá giải thuật che mắt của yêu ma kia, nếu may mắn làm đúng cách còn sẽ thấy được thế giới tâm linh.
Cũng chẳng đủ thời gian đôi co dò hỏi, Thục Quyên nghe vậy thì làm theo vậy, hai người đem nắm đất quẹt lên mi mắt, mặt mày bê bết đất cát, và quả nhiên...
Hai người sóng vai nhau đi thêm một hồi thì đúng là đã thoát khỏi sự luẩn quẩn không hồi kết, tìm tới được một khoảng đất trống ngay giữa vườn chuối, nơi này trông qua có vẻ đơn thuần nhưng thực tế mang lại cảm giác hết sức yêu dị. Rõ ràng không có cơn gió nào thổi qua, ấy vậy mà mấy tàu lá chuối cứ tự động đung đưa qua lại, dường như theo một nhịp độ nhất định, đồng loạt cùng nhau!
- Linh cảm trong tôi mách bảo nơi này chắc chắn có vấn đề.
Thục Quyên cảnh giác nói.
- Tôi cũng thấy vậy, không lý nào giữa vườn chuối lại có khoảnh đất trống trải bất thường như này.
Anh vừa dứt lời thì bỗng dưng l*иg ngực Thục Quyên đau thắt, cơn đau như muốn làm nổ tung trái tim cô vậy. Ngã quỵ xuống đất, Nguyễn Tuấn ôm lấy cô vào lòng, gương mặt anh ngập đầy lo lắng.
- Thục Quyên, cô sao vậy!? Cô đừng bị gì nhé, cố lên, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết chuyện này...
Làn da Thục Quyên tái mét, cô thở gấp từng cơn như người hen suyễn rồi bất chợt bừng dậy, dường như vừa thức tỉnh khỏi cơn mê.
- Ở dưới này! Là ở dưới đất này, ảo ảnh đã cho tôi thấy Trịnh Kiến Trạch đang ở dưới đây, cả Lê Mộng Thủy nữa!
Cô không biết vì sao vào giây phút quyết định này ảo ảnh lại xuất hiện, có khi nào là do sư cả San Ya đã giúp sức chăng? Cả ngay khi ông đã viên tịch...
Hai người cật lực tìm tòi, quả nhiên nằm dưới lớp đất ngay chính giữa sân là một nấp hầm, dấu vết để lại cho thấy nó cũng vừa được mở ra không lâu. Nguyễn Tuấn một tay dìu đỡ Thục Quyên, một tay cầm điện thoại rọi đèn pin xuống bên dưới, hai người bước từng bước cẩn trọng xuống từng bậc thang đá, mùi ẩm thấp cùng không gian tối tăm khiến cho người ta không khỏi ớn lạnh rùng mình.
Không biết cả hai đã đi được bao lâu, nhưng đến khi dừng lại ở dưới đáy là một căn hầm u ám, chứa đầy những chiếc rương phủ bụi cùng tơ nhện, một trong số đó hé mở ra, ánh sáng đèn pin rọi vào lập tức lóe lên lấp lánh.
- Là, là vàng!
Nguyễn Tuấn há hốc mồm, thì ra đây chính là những rương vàng bạc châu báu của gia tộc anh, nhưng điều đáng kinh ngạc nhất không phải chỉ có vậy, mà là ở trong mỗi góc tường dường như còn có một thứ gì đó khác...
Là những bộ xương người!
Đúng vậy, chính là những bộ xương người mục rữa rã nát, chúng cũng phủ đầy tơ nhện như những chiếc rương kia. Lấy hết can đảm soi đèn pin vào, Nguyễn Tuấn phát giác bọn chúng đều có dấu tích bị may miệng và bị trói theo cùng một phương cách rất lạ kỳ.
- Đây có lẽ đều là những thiếu nữ đồng trinh, Thần Giữ Của cho gia tộc anh.
- Trời ơi...
Xúc cảm lúc này trong anh vô cùng khó tả, Thục Quyên biết chứ, và đây cũng chẳng phải tội lỗi gì của anh. Chỉ là nếu đổi ngược thành cô thì cũng sẽ bị sốc trước cảnh tượng này, phát hiện được đích thị gia tộc mình giữ vững sản nghiệp bấy lâu đều dựa trên xương thịt của những người con gái vô tội này đây thì làm sao thản nhiên cho nổi?
Tạm gác qua chuyện Thần Giữ Của, cả hai tiếp tục đi sâu hơn vào bên trong đường hầm, tuy ở đây vốn dĩ đã tối, nhưng không hiểu sao càng bước đi thì Thục Quyên lại càng cảm thấy con đường này trở nên tối tăm hơn.
- Ui da!
- Sao vậy anh Tuấn?
Anh ngó nhìn xuống dưới chân mình, không có gì cả, Nguyễn Tuấn nheo mắt, khó hiểu mà trả lời Thục Quyên.
- Hình như tôi vừa bị ai đó kéo chân thì phải, nhưng chắc vướng vào gì thôi, kệ đi, mình đi tiếp.
Lát sau...
- Ai da!
- Chuyện gì vậy Thục Quyên?
- Tôi, tôi vừa bị bàn tay ai đó kéo chân...chắc chắn...
Hai người xanh mặt, Nguyễn Tuấn run run rọi đèn pin xuống dưới thì hoàn toàn không có gì. Nhìn nhau, không ai nói ai nhưng họ đều biết cần nhanh chóng giải quyết vấn đề và rời khỏi đây thôi.
- Ui!!!
Lần này, Nguyễn Tuấn nhanh tay lập tức rọi đèn pin xuống đất nhìn xem thì bàng hoàng trông thấy bên dưới mặt đất trồi lên không biết bao nhiêu là bàn tay đang chộp lấy cổ chân họ cào cấu. Anh cả kinh, nhưng bằng sự quyết đoán, Nguyễn Tuấn liền bế bổng Thục Quyên lên trên tay mặc cho cô còn đang kinh ngạc. Anh bế cô, cắm đầu cắm cổ chạy thẳng một đường về phía trước, bất chấp đã giẫm lên không biết bao nhiêu bàn tay, còn nghe cả tiếng xương gãy rào rạo bên dưới!
Mà bọn chúng cũng cố chấp lắm, vươn móng vuốt cấu xé cổ chân anh đến mức rách cả ống quần, đã mấy lần Nguyễn Tuấn suýt bị té ngã vì bọn chúng kéo lại.
Anh vừa cắm đầu chạy vừa kêu lên đau đớn, cổ chân dường như cũng tóe máu rồi.
- Ahhh! Đau quá...ui da...đừng...đừng có cào nữa! Ui...ai da...đừng có kéo...tuột...tuột quần...đừng kéo!!!
Thục Quyên nằm trong vòng tay anh ngơ ngác nhìn, biểu cảm của Nguyễn Tuấn "thú vị" tới mức khiến cô quên luôn sợ hãi.
Đến được chỗ an toàn, anh đặt cô xuống, Nguyễn Tuấn mệt lã ngồi bệt trên nền đất thở hồng hộc, mồ hôi lăn dài trên gương mặt tuấn tú. Thục Quyên cũng ngồi xuống kiểm tra vết thương ở chân cho anh rồi lấy trong túi ra chiếc khăn tay, tự mình nâng lên lau đi những giọt mồ hôi cho chàng trai tốt bụng và quả cảm này.
Nguyễn Tuấn được cô đối đãi như vậy thì lòng vui sướиɠ như mở hội, phút chốc liền quên bẵng đi mệt mỏi cùng đau đớn thương tích. Giữa không gian âm u mù mịt, ánh sáng duy nhất từ chiếc đèn pin hắt vào dung mạo Thục Quyên, dù bây giờ đã lấm lem bê bết nhưng vẫn không sao khỏa lấp được nét xinh đẹp diễm kiều.
Tự dưng anh thấy thương cô quá, thương người con gái này quá đỗi, thương đến mức nói chẳng nên lời...
Nguyễn Tuấn vươn tay, vuốt ve lọn tóc rũ xuống gò má cô, đôi môi càng nhích lại gần rút ngắn khoảng cách, cho tới khi...
Thục Quyên nghiêng mặt tránh né nụ hôn, cô chớp động mi mắt nhìn anh đầy kiên định.
- Anh Tuấn, tôi biết anh tốt với tôi, vì tôi mà anh dấn thân vào hiểm cảnh này. Nhưng, tôi có người yêu rồi, người yêu của tôi vẫn còn đang chờ tôi đến cứu, chúng ta...không thể đâu...xin lỗi anh.
Lời này nói ra khiến cho Nguyễn Tuấn trở nên ủ rũ thấy rõ, anh buồn bã xiết bao, dù tốt bụng bao nhiêu thì cũng không thể dửng dưng trước tình cảnh bị người con gái mình yêu thẳng thừng từ chối thế này. Nhưng bằng tất cả sự điềm đạm và lễ độ cần thiết phải có của một người đàn ông dành cho phụ nữ, Nguyễn Tuấn gượng cười, cố nặn ra một lời an ủi chính mình cũng như chấm dứt bầu không khí khó xử giữa cả hai.
- Không sao đâu, cô Thục Quyên ạ! Cô là người có tình có nghĩa, đã thủy chung với tình yêu đời mình thì tôi cũng mong cô hãy thấu hiểu, hãy cứ để tôi có tình có nghĩa và thủy chung với tình yêu đời tôi. Hãy để tôi giúp cô và cô ấy, và rồi...khi thấy cô có được hạnh phúc, tôi cũng sẽ hạnh phúc không kém gì.
Quả thật, Thục Quyên cảm động trước những lời lẽ này, Nguyễn Tuấn là người tốt, cô dĩ nhiên thấu tỏ, nhưng tình cô chỉ trao về mỗi mình Lê Mộng Thủy, đó là điều mà cô dám chắc dù quá khứ hiện tại hay tương lai. Đối với Nguyễn Tuấn, ít nhất cô sẽ cho anh một người bạn tri kỷ, sẽ không bao giờ lãng quên sự giúp sức ngày hôm nay của anh, cô mang ơn anh.
...
Trong lúc hai người còn đang phân tâm, bỗng đâu từ trong bóng tối chầm chậm bước ra một thiếu nữ với chiếc áo dài màu hồng nhạt, mặt hoa da phấn nhưng tái nhợt nồng mùi chết chóc, trên bàn tay nàng là con dao bén ngót đang lăm le chực chờ hạ sát.
Lê Mộng Thủy, nàng đang làm gì vậy!?