Nghe được Lâm Vãn thật sự đọc được, miệng Lâm Quốc Hoa há to, lúc này mới chân chính tin tưởng, đứa cháu này thật sự vừa học liền biết!
Lâm gia gia nói, “Lão tứ, như thế nào?”
“…… Ba, Vãn Sinh thật sự có chút thiên phú.” Làm gì có chút, quả thực chính là thông minh tuyệt đỉnh.
Lâm Quốc Hoa nhớ ra khi còn nhỏ nhìn cháu trai đi đào giun cho gà ăn, kết quả lại đào trộm đậu phộng ăn, đứa nhỏ mới năm tuổi liền biết ăn vụng…… Còn có đi nhặt củi nhóm lửa, kết quả chạy vào đống cỏ khô ngủ……Trước kia hắn đều cho rằng đây là biểu hiện của việc ham ăn biếng làm, lúc này tất cả lại quy kết cho sự thông minh. Rốt cuộc có đứa nhỏ nào có thể từ nhỏ liền biết làm sao để lười biếng.
Lâm Quốc An cao hứng nói, “Ba, ngươi nghe được đi, nhà của chúng ta Vãn Sinh trời sinh chính là muốn đi học! Ba, tổ tiên nhà họ Lâm hiển linh rồi!”
Ông Lâm thiếu chút nữa cầm cái chén ném qua, thằng ranh con, miệng không nói được lời nào hay.
Lâm Thu Sinh cùng Lâm Đông Sinh đều lại gần nhìn sách trong tay tứ thúc, nhờ Lâm Quốc Hoa dạy, Lâm Quốc Hoa không có biện pháp, đành đọc một câu, kết quả hai người căn bản không biết ý gì.
Lý Xuân Cúc cùng Trương Thu Yến tức khắc đen mặt, nói con trai mình ngồi xuống. Sau đó nhìn về phía bà Lâm. Mẹ chồng xưa nay luôn luôn không thích cả nhà lão tam.
Bà Lâm lúc này đây cũng có chút cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, rốt cuộc ông Lâm đã nói như vậy, nếu như bà lại phản đối, có phải làm mất mặt ông chồng nhà mình?
Quan trọng là đứa nhỏ nhà lão tam quả thật có chút đầu óc.
Lâm Quốc An lau mặt, “Ba mẹ, kỳ thật lòng con rất khổ sở. Vãn Sinh nhà con thông minh như vậy, con làm ba khẳng định không thể kém so với nó, năm đó nếu như con có thể tiếp tục đọc sách, nói không chừng bây giờ đã là sinh viên. Lúc ấy còn có thể thi đại học. Con đã bị chậm trễ rồi, tuyệt đối không thể chậm trễ Vãn Sinh nhà con.”
“……” Bà Lâm tức quăng đũa, “Năm đó là ai ngủ trong giờ học bị thầy cô đuổi ra khỏi lớp?!”
Lưu Thắng Nam nói, “Mẹ, con nói mẹ nghe, bạn con trước kia đi học toàn ngủ, thế nhưng tới khi kiểm tra lại đứng nhất trường.”
Ông Lâm và bà Lâm: “……”
Ông Lâm đau đầu nói, “Chờ khai giảng, để Vãn Sinh đi đăng ký.”
“Ai da ba, ba thật là người ông tốt nhất trong thôn này, sau này Vãn Sinh khẳng định hiếu thuận với ba,”
Lưu Thắng Nam cười mị mắt, “Ba, thời gian tới con sẽ không làm việc, Vãn Sinh nhà con thông minh như vậy, con ở nhà dạy nó nhiều một chút, sau này đi học có thể nhanh chóng học xong.”
Lâm Quốc An nói, “Đúng đúng đúng, em nói có lý. Thắng Nam dạy con rất có bản lĩnh. Nhìn xem, đều dạy Vãn Sinh tốt như vậy.”
Bà Lâm lập tức vỗ cái bàn, “Đợt này hai người đều không làm việc, chuyện này tuyệt đối không được!”
Lưu Thắng Nam lập tức nói, “Vậy được, con nghe mẹ, con vẫn sẽ đi làm, nhưng thời gian buổi sáng con sẽ dạy Vãn Sinh nhiều một chút. Vãn Sinh con phải chăm chỉ học.”
Lâm Vãn cảm thấy thẹn gật đầu.
Lưu Thắng Nam tốt xấu lớn lên ở trong thành, lại là người đọc sách, biết ăn nói, lập tức nói ra một đống lý do ra, “Ba mẹ ngẫm lại xem, nếu như bây giờ để Vãn Sinh đi học, nhiều lắm chỉ có thể học lớp 2, nhưng nếu con dạy nó nhiều một chút, nói không chừng có thể trực tiếp học lớp 3. Tiết kiệm được bao nhiêu học phí, bao nhiêu thời gian. ”
Lời này rất hợp lý. Nếu đã đồng ý chuyện đi học, vậy khẳng định sẽ không thay đổi, có thể học ít đi một năm, đối với trong nhà đều là trợ giúp.
Lâm Vãn trong lòng rất muốn nói, hắn có thể trực tiếp học sơ trung. Nhưng là hiện tại ba mẹ của hắn đều cùng hội cùng thuyền với hắn, hắn không thể qua cầu rút ván. Hơn nữa cũng không thể biểu hiện vừa sinh ra đã biết. Cho nên quá trình học vẫn phải có.