Tên thật của Chu Chu là Chu Nịnh, sau khi học xong năm ba liền bắt đầu ra ngoài trải nghiệm thực tế làm một thực tập sinh. Đang là nhân viên văn phòng trong một công ty nhỏ, so với các bạn cùng trang lứa, tiền lương cũng không tính là quá cao.
Nhưng Chu Chu là người không có tham vọng, mỗi ngày có thể đúng giờ tan tầm, cuối tuần có ngày nghỉ là cô đã rất vừa lòng.
Giang Thần sống đối diện nhà cô từ nhỏ đến lớn, lớn hơn cô 4 tuổi. Anh đã tốt nghiệp đại học được ba năm, hô mưa gọi gió trong ngành tài chính sản xuất.
Dùng lời nói của Chu Chu, Giang Thần là con nhà người ta điển hình, diện mạo xuất chúng, thành tích đặc biệt tốt lại còn lễ phép, làm các trưởng bối đều vô cùng yêu thích.
Mà Chu Chu là một con người nhan khống, từ nhỏ đã thích chạy theo sau mông anh.
Thời điểm tuổi dậy thì ngây thơ, cô còn đặc biệt hào khí mà ở trước mặt bạn bè hô to đời này phải gả cho anh Giang Thần, kết quả lại bởi vì tham ăn béo phì mà vẫn luôn không có dũng khí chạy tới tỏ tình.
Sau đó Giang Thần thi đậu đại học rời khỏi quê nhà, Chu Chu ngày đêm đọc sách, cuối cùng tuy không thể đuổi theo bước chân của đối phương, lại trời xui đất khiến mà gầy xuống.
Trường đại học của hai người cách nhau không xa, thời điểm Giang Thần chưa tốt nghiệp còn đưa cô đi học vài lần, mỗi lần như vậy bị bạn bè truy hỏi quan hệ của hai người Chu Chu liền nhịn không được mà cười ngây ngô, bạn bè xung quanh ít nhiều đều biết được bí mật nhỏ này của cô.
Chẳng qua thời điểm chân chính đối mặt với Giang Thần, chữ “thích” này như thế nào cũng nói không nên lời, một nghẹn này của Chu Chu, chính là kéo dài thật nhiều năm.
Thời điểm cô bắt đầu đi thực tập, cô chọn công ty gần chỗ ở của Giang Thần, sau đó lại như cố ý mà vô tình ở trước mặt ba mẹ Giang Thần nói hai câu.
Chu Chu liền thuận lý thành chương mà dọn vào chung cư của Giang Thần sống.
Thời điểm đưa cô đến đây, mẹ cô còn liên tiếp nói con gái nhà bà có bao nhiêu làm người ta sốt ruôt, bảo Giang Thần cố gắng chiếu cố cô thật tốt.
“Dì yên tâm, Chu Chu từ nhỏ giống như em gái con, con sẽ chiếu cố em thật tốt.” Giang Thần đáp ứng đặc biệt thành thật, mẹ Chu mừng rỡ liền quay đầu trong vòng trưởng bối khen anh không ít lời hay.
Không biết nếu mẹ cô biết vị anh trai mẫu mực này đem con gái của bà chiếu cố lên đến tận giường sẽ có cái biểu tình gì nha _(:з” ∠)_
Lúc đi ngang qua tiệm thuốc, Giang Thần bỗng dừng xe lại.
“Làm sao vậy?”
“Chịu trách nhiệm với em.”
Trong nháy mắt, tim Chu Chu đập lỡ một nhịp.
Cô cuống quýt rũ mắt xuống, che giấu đi sư thấp thỏm cùng chờ mong trong đáy lòng: “...A, a?”
Chịu trách nhiệm... là cái ý tứ mà cô nghĩ sao?
Giang Thần khụ một tiếng, biểu tình có chút không quá tự nhiên, “Tối hôm qua anh không đeo bao.”
“...” Thực xin lỗi, cô cái gì cũng chưa hỏi.
Trên mặt Chu Chu tức khắc lúc đỏ lúc trắng.
Giang Thần sợ cô lo lắng: “Lúc trở về anh đã giúp em rửa sach.”
Chu Chu che mặt: “Anh đừng nói nữa...”
Giang Thần không nhắc tới còn tốt, vừa nói tới từ “rửa”, làm Chu Chu liền nhớ lại. Cô nhớ rõ rành mạch, tối hôm qua ở trong phòng tắm, cô như thế nào quấn lấy Giang Thần muốn một lần lại một lần nữa.
Giang Thần thấy đỉnh đầu cô muốn bốc khói tới nơi, cũng không nói thêm gì nữa. Anh cởi dây an toàn ra, đẩy cửa đi xuống.
“Em ở đây chờ anh một chút.”
“Ân...” Chu Chu còn đang hối hận vì hành vi chó điên tối hôm qua của mình, hàm hồ mà lên tiếng, không còn mặt mũi để nhìn anh.
Không bao lâu, Giang Thần xách theo một cái túi trở về.
Anh lấy thuốc tránh thai khẩn cấp đổ ra lòng bàn tay, lại vặn nước khoáng đưa cho Chu Chu, bộ dáng này làm Chu Chu cảm thấy mình sau khi tỉnh rượu liền giống như một tra nữ không muốn chịu trách nhiệm.
Đúng nha, không phải cô mới là người đè anh trước hay sao. Đối phương còn chưa nói gì, sao cô phải chột da.
Sau khi nghĩ thông suốt, Chu Chu đặc biệt hào khí mà uống thuốc. Y như đưc hình ảnh tráng sĩ cắt cổ tay, gân xanh trên trán Giang Thần nhảy lên liên tục.
Bất quá cái gì cũng đã làm, sự tình kia, Giang Thần vẫn sẽ chiếu cố cô thật tốt.
Mặt anh vô biểu tình nói: “Trong ngăn tủ có quýt đường mà em thích , uống thuốc xong có thể lấy ăn.”
“Ngô, được.”
Chu Chu một bên uống nước, một bên ngó xung quanh, bỗng nhiên phát hiện trong túi anh mang về kia, tựa hồ còn có đồ vật khác.
“Đây là cái gì?”
Chu Chu lấy một trái quýt đường ném vào miệng, vị quýt nhàn nhạt lan khắp khoang miệng, tâm tình tức khắc tốt lên không ít.
Trong lòng như vậy, Chu Chu tiện tay cầm túi lại đây. Kết quả vừa mở ra liền thấy hai hộp áo mưa cỡ to.
Tay Chu Chu run lên, bang một tiếng, hai hộp áo mưa rơi xuống đất. Xem độ dày kia, ít nhất cũng mười mấy cái.
Chu Chu trợn tròn mắt, vội vàng cảnh giác mà ôm lấy chính mình: “Giang Thần! Anh anh anh — —“
Khoé miệng Giang Thần cong lên, thong thả ung dung mà nhặt đồ vật dưới đất lên: “Anh cái gì mà anh. Sợ em lần sau lại thú tính quá độ, anh phải chuẩn bị trước.”
Anh dừng một chút, “Rốt cuộc uống thuốc tránh thai không tốt cho thân thể của em.”
Chu Chu: ???
Cho nên cái này là muốn tốt cho cô?
Chu Chu ha hả một tiếng: “Giang Thần.”
“Ân?”
Chu Chu: Không cần phải thú tính quá độ, hiện tại em muốn một ngụm cắn chết anh.
Gia hoả này, rõ ràng đối với cô có âm mưu làm chuyện xấu!