Ở Chung Với Trúc Mã Thật Xấu Hổ

Chương 3: Người trẻ tuổi vẫn nên biết kiềm chế một chút

Nếu một hai phải bắt Chu Chu đánh giá đêm xuân tình tối hôm qua, cô chỉ muốn nói:

Uống rượu hại người a ô ô ô.

Bổ sung một câu: Ngủ với Giang Thần thật sướиɠ ai hắc hắc hắc XDD

Đương nhiên những lời này Chu Chu tuyệt đối không dám nói trước mặt Giang Thần, đặc biệt ở tình huống hai người đang ngồi bên ngoài phòng bệnh chờ đến số như hiện tại.

Tối hôm qua Chu Chu uống say như chết, lại cố tình quyến rũ anh, sự tình ngày hôm qua tự nhiên phải kể đến có sự góp sức của Giang Thần. Hơn nữa Chu Chu trời sinh sức lực lớn hơn so với người bình thường, cô buổi sáng còn bị hoảng hốt...

Không sai, sau khi quấn lấy người ta chơi đùa cả đêm, Chu Chu đem eo Giang Thần đá bị thương :)

*

“Số 42!”

Y tá nhô đầu ra hô một tiếng, Chu Chu lập tức đem người đỡ lên. Bộ dáng vừa khẩn trương vừa sợ hãi, quả thực là đem hai chữ “chột dạ” viết lên mặt.

Giang Thần từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, lỗ tai Chu Chu ngay lập tức ửng đỏ, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Chu Chu đem người đỡ ngồi xuống trên giường bệnh, bác sĩ kéo màng lên, giơ tay ý bảo cô chờ bên ngoài.

Cách một tầng màng màu lam, Chu Chu chỉ có thể đại khái nhìn thấy bóng người.

Anh vén áo nằm trên giường bệnh, khiến cho Chu Chu nhớ tới sự tình buổi sáng khi vừa mới ngủ dậy kia.

Chăn mỏng trên người không biết rơi xuống khi nào, Chu Chu gắt gao mà rúc trong lòng ngực anh, cơ hồ là vừa mở mắt liền thấy được cơ ngực rắn chắc của anh. Nhìn lên trên, là khuôn mặt đang an tĩnh ngủ say.

Chu Chu ngốc một chút, theo bản năng mà đẩy anh ra hô to một tiếng, hậu tri hậu giác phát hiện chính mình cái gì cũng không mặc. Không chỉ như thế, trước ngực trên bụng cô đều là dấu hôn ái muội!

Đúng lúc này, Giang Thần nằm bên cạnh bỗng nhiên trở mình, vật cứng nóng rực cọ qua chân tâm của cô, Chu Chu không chút nghĩ ngợi mà giơ chân lên đạp anh — —

“Vết thương này của cậu là do bị té ngã?”

“Đúng vậy. Buổi sáng lúc rời giường bước hụt chân.”

Trong màng truyền đến tiếng nói chuyện của Giang Thần với bác sĩ. Không biết như thế nào, cô cảm thấy ý vị nghiến răng nghiến lợi khi nói chuyện của Giang Thần.

Chu Chu che mặt, cô thật sự không phải cố ý...

Cũng may bác sĩ nói vết thương trên eo của Giang Thần không nặng, dưỡng bệnh hai ngày thì tốt rồi.

Thời điểm ra cửa, bác sĩ nhìn chằm chằm hai người nửa ngày, bỗng nhiên ý vị thâm trường mà cười.

“Người trẻ tuổi, vẫn nên biết kiềm chế một chút.”

Dưới chân Chu Chu lảo đảo, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.

“Ngài... ngài không cần lo lắng.”

*

Tuy nói vết thương của Giang Thần không đến nỗi không đi lại được, nhưng Chu Chu như cũ thập phần ân cần mà chuộc tội. Chạy lên chạy xuống lấy thuốc, sắc mặt Giang Thần cuối cùng cũng đẹp một chút.

“Có còn đau không?”

Trong bãi đỗ xe, Chu Chu vừa đóng cửa xe liền nghe anh hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy.

“A?” Chu Chu không kịp phản ứng lại.

Không phải người bị thương là anh sao? Cô đau cái gì nha?

Đôi tay Giang Thần đặt lên tay lái, chỉ nheo mắt lại.

“Anh nói, em có còn đau hay không?”

“...”

???

Cảm nhận được tầm mắt của Giang Thần, hơn nữa anh ở bên cạnh dùng đầu ngón ngay làm động tác đánh tay lái, trong đầu Chu Chu đột nhiện hiện ra hình ảnh tối hôm qua cô dựa lên tay lái tiếp nhận kiều diễm, tức khắc máu nóng trong đầu trào lên.

“Khụ khụ khụ khụ...” Chu Chu cảm thấy yết hầu có chút khô, trên người giống như nổi lửa, nóng đến mức cô có chút không được tự nhiên.

Lại cẩn thận tưởng tượng, trong xe tựa hồ khắp nơi đều có dấu vết hoan ái của bọn họ. Tay lái, ghế điều khiển... Không biết có phải vì tác dụng tâm lý hay không, nhưng cô cảm thấy hương vị da^ʍ mỹ tựa hồ chưa tiêu tán...

“Tốt, khá hơn nhiều...” Chu Chu có chút không được tự nhiên mà vặn vẹo eo, đầu đến muốn cúi xuống càng thấp.

Trên thực tế, tối hôm qua chơi điên cuồng như vậy, Chu Chu là lần đầu tiên trải qua, trên người một chút cũng không chịu nổi. Nhưng xét về mặt tinh thần, trên người không khoẻ thì tính cái gì.

Trời ạ! Chính là vị trí này! Chính là cái ghế phụ này! Cô ngày hôm qua phát da^ʍ, con mẹ nó, muốn điên!

Thời điểm cô tự phỉ nhổ bản thân, Giang Thần bỗng nhiên nhích lại gần.

“Anh, anh làm gì?”

Hơi thở trên người anh nháy mắt bao phủ cô, Chu Chu hoảng sợ, vừa nhấc đầu liền đυ.ng vào cằm của anh.

“Tê...”

“A! Xin, xin lỗi...”

“Đừng nhúc nhích!”

Chu Chu càng luống cuống, lông mi dài không ngừng rung động, mặt lại mất tự nhiên mà đỏ lên. Cô đơn giản nhắm tịt mắt lại, hung hăng nói: “Em cảnh cáo anh, nơi này là bãi đỗ xe...”

Cạch một tiếng, đai an toàn được cài lại.

Chu Chu: “...” Thì ra anh muốn giúp cô cài dây an toàn a _(:з” ∠)_

Chu Chu thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại có chút mất mát.

Giang Thần ngồi lại vị trí, thấy thế cười như không cười.

“Em cho rằng anh muốn làm gì?”

“...”

Chu Chu dứt khoát nhắm mắt lại, giả bộ chết.

Nhưng Giang Thần lại không muốn buông tha cô dễ dàng như vậy.

Mắt thấy vành tai ửng hồng đầy đáng yêu của cô, anh không chút nghĩ ngợi mà tựa lại gần, thổi một hơi bên tai cô, khoé môi như có như không cọ qua vành tai cô, nhẹ giọng nói:

“Làʍ t̠ìиɦ sao?”

Chu Chu: A a a a a!!!

*

Eo đều bị thương, còn có thể làʍ t̠ìиɦ sao :))))

Tiểu kịch trường:

Chu Chu: Xin anh đừng nói nữa...

Giang Thần: Tối hôm qua — —

Chu Chu: Anh gϊếŧ em đi.

Giang Thần: .