“Tiện nhân! Hôm nay tôi mới hiểu rõ cô! Cô ta tacàng ti tiện hơn cả Diệp Phi!” Mộ Lạc Lạc tức giật hét lên.
Khuôn mặt Thiên Tịnh trắng bệch, lúc ấy, cô ta kinh ngạc đến mức không thể suy nghĩ được gì.
“Tôi… Không phải như thế… Lạc Lạc, cậu nghe tôi nói đã… Không phải như cậu nghĩ đâu, là Mộ Ly ép buộc tôi, là anh ta cưỡиɠ ɧϊếp tôi!”
“Cưỡиɠ ɧϊếp? Tôi ở đây đã nhìn lâu rồi, hưởng thụ nhiều nhất chắc phải là cô nhỉ! Còn kêu anh ấy đừng dừng lại, mạnh hơn chút nữa! Đồ tiện nhân! Tôi sẽ đi nói cho mẹ tôi biết, cô không xứng đáng trở thành người phụ nữ của anh trai tôi!” Mộ Lạc Lạc giơ tay tát thẳng lên khuôn mặt Thiên Tịnh.
Khuôn mặt Thiên Tịnh bị đánh đau rát, cô ta không bao giờ nghĩ rằng sẽ bị Mộ Lạc Lạc nhìn thấy cô ta hẹn hò riêng với Mộ Ly.
“Tôi không xứng với anh trai cậu sao? Đừng quên, anh trai cậu còn cần tài sản thừa kế của tôi đấy! Huống hồ, anh ta và Diệp Phi cũng đã làm bao nhiêu lần? Tôi như thế nào đi nữa cũng đâu có quan hệ nhiều bằng anh ta? Nếu nói lỗi lầm, anh ta còn phải xin lỗi tôi ấy. Còn có, đừng quên ai là người đã hại tôi ra nông nỗi này? Là cô, là cô hạ thuốc tôi! Là cô khiến tôi thay đổi thành như vậy! Nếu cô dám nói ra, tôi cũng sẽ nói ra, bao gồm cả chuyện cô hãm hại Diệp Phi như thế nào. Cô đoán xem, anh trai cô sẽ xử lý cô như thế nào đây? Muốn nói đến ai tiện, cô cũng chẳng kém gì tôi đâu. Rõ ràng Cung Trạch Vũ đâu có muốn cô, thế mà cô vẫn bổ nhào về phía anh ta đấy thôi? Đáng tiếc, cho dù cô muốn dụ dỗ người ta như thế nào, người ta vẫn chẳng thèm để ý đến cô!”
Nỗi lòng của Mộ Lạc Lạc bị Thiên Tịnh đâm chọc, lại còn dám chửi cô ta!
“Tôi sẽ khiến học trưởng thích tôi! Tôi không phải là tiện nhân!” Cô ta hét lại.
“Thích cô rồi sao? Vẫn chẳng phải là cô dụ dỗ anh ta lên giường à? Suy cho cùng, chúng ta cũng như nhau cả thôi. Nếu cô muốn để anh trai cô gϊếŧ chết cô, hoặc ném cô vào tu viện, thì cứ nói chuyện hôm nay ra đi!” Thiên Tịnh trừng mắt, hất tay Mộ Lạc Lạc.
Mộ Lạc Lạc kinh ngạc nhìn phản ứng của Thiên Tịnh. Cô ta chưa bao giờ thấy một Thiên Tịnh hung ác như vậy!
Cô ta nhìn Thiên Tịnh như nhìn một người xa lạ: “Thế nhưng cô không xứng với anh trai tôi!”
“Ngẫm lại xem anh trai cô đối xử với cô như thế nào! Anh ta đều muốn để Diệp Phi gϊếŧ cô, cô còn muốn quan tâm đến anh ta ư? Nếu cô coi mọi thứ như chưa từng xảy ra, tôi giúp cô lên giường với Cung Trạch Vũ. Cô vẫn còn trong trắng, hắn ta ngủ với cô thì sẽ phải chịu trách nhiệm cưới cô. Vậy là cô có thể gả cho hắn rồi.” Thiên Tịnh nói.
Thiên Tịnh nói toạc nỗi lòng của Mộ Lạc Lạc. Mộ Thương Nam vì Diệp Phi mà luôn đối xử không tốt với cô ta.
Chỉ chốc lát, cô ta mới nói: “Cô thật sự có thể giúp tôi lên giường với Cung Trạch Vũ?”
“Đương nhiên! Tôi có cách có thể giúp cô lên giường với Cung Trạch Vũ.” Bàn tay Thiên Tịnh sờ đến l*иg ngực Mộ Lạc Lạc “Chưa từng để đàn ông đυ.ng chạm vào, không cảm thấy cuộc đời này đáng tiếc sao? Có thấy vừa nãy tôi hưởng thụ biết bao nhiêu không? Không muốn nếm thử mùi vị khoái lạc mất hồn này à?”
Mộ Lạc Lạc đỏ mặt, đẩy tay Thiên Tịnh ra: “Cô biếи ŧɦái! Đừng có sờ tôi!”
“Ha ha, tôi không đυ.ng đến cô, tự bản thân cô có thể thử xem. Tay cô bị tàn phế rồi sao? Tôi gửi cho cô chút tài liệu, cô thử cái cảm giác đó xem.” Thiên Tịnh cầm điện thoại di động gửi cho Mộ Lạc Lạc mấy đoạn phim.
Mộ Lạc Lạc đỏ mặt đến sắp phát nổi: “Tôi không xem! Tôi không ti tiện như cô đâu!”
“Xem hay không tùy cô. Chính cô cũng không thích ứng một chút, lúc lên giường với Cung Trạch Vũ, cái gì cũng không biết. Cô xác định hắn ta sẽ không mất hứng?” Thiên Tịnh nhấn xe đẩy nút đi về phía phòng học.
Mộ Lạc Lạc kinh hoàng. Anh trai cô ta đều muốn gϊếŧ cô ta. Cô ta cần gì phải vì anh trai mà đắc tội với Thiên Tịnh, để Thiên Tịnh đem chuyện cô ta muốn chuốc thuốc Diệp Phi kể ra chứ. Giống như Thiên Tịnh nói vậy, Mộ Thương Nam mà biết, nhất định sẽ gϊếŧ cô ta. Mà Thiên Tịnh lại đồng ý giúp cô ta lên giường được với Cung Trạch Vũ.
Tựa hồ không cần nghĩ ngợi gì nữa, giúp đỡ Thiên Tịnh mới là lựa chọn chính xác nhất của cô ta lúc này.
Chỉ cần có thể gả cho Cung Trạch Vũ, cô ta làm cái gì cũng được!
Ánh mắt cô ta rũ xuống, nhìn video nhận được, ngón tay không kiềm chế được bật mở ra. Đập vào mắt là hình ảnh khiến cho người ta phụt máu.
Khuôn mặt cô ta đỏ đến cực điểm, nhưng rồi tâm tình cũng theo hình ảnh mà xuất hiện khuôn mặt của Cung Trạch Vũ trong đầu. Nếu cô ta có thể lên giường cùng Cung Trạch Vũ một lần, cô ta nhất định có thể khiến Cung Trạch Vũ thích mình.
Mộ Ly ở trong phòng làm việc. Lúc Thiên Tịnh đẩy cửa đi vào, Mộ Ly vừa tắm rửa xong đi từ phòng tắm bước ra. Trên người hắn ta quấn một chiếc khăn lông ngắn, sáu múi cơ hoàn mỹ hiện ra, ánh mắt mơ màng, tán gục mọi cô gái.
Hiển nhiên, trong phòng bỗng dưng xuất hiện một cô gái khiến hắn ta không thoải mái: “Không biết vào phòng thì phải gõ cửa trước sao?”
Thiên Tịnh ngực cứng lại. Người đàn ông này coi cô như người xa lạ vậy.
“Là bởi tôi có việc gấp, quá vội nên mới quên gõ cửa. Mộ Lạc Lạc nhìn thấy việc chúng ta làm trong hang động vừa nãy rồi. Anh phải nghĩ cách diệt trừ Mộ Lạc Lạc đi, không thể để cô ta phá hủy hôn sự của tôi!”
“Tôi thấy nó từ lâu rồi!” Mộ Ly lơ đễnh nói.
Mặt Thiên Tịnh trắng bệch. Người đàn ông trước mắt diêm dúa lẳиɠ ɭơ đáng sợ, như ma quỷ vậy.
“Anh biết sao? Vậy mà vẫn quan hệ với tôi ở trước mặt cô ta?” Thiên Tịnh chất vấn.
Mộ Ly lấy điện thoại của mình, mở ra một cái video, vang lên tiếng kêu rên của Thiên Tịnh. Mộ Ly cầm điện thoại đặt ở trước mặt cô ta: “Cô đang lúc thoải mái như thế, làm sao tôi cắt đứt sự hưởng thụ của cô được?”
Thiên Tịnh hít sâu một hơi lạnh: “Xóa đi! Anh mau xóa nó đi!”
Cô định cướp điện thoại trong tay hắn, nhưng lại nhào vào hư không.
“Vật quan trọng như vậy, làm sao tôi có thể xóa? Nhớ kỹ, linh hồn của cô đã bán đứng cho tôi. Nếu như cô không nghe lời, tôi có ngàn vạn cách để cô sống không bằng chết!” Mộ Ly lạnh lùng nói.
Thiên Tịnh ôm ngực. Hiển nhiên, tất cả nhược điểm của cô đều đang nằm trong tay Mộ Ly.
“Anh, rốt cục anh muốn thế nào?” Cô ta vòng vo hỏi.
Ngón tay Mộ Ly nắm lấy cằm Thiên Tịnh: “Tôi muốn cô trở thành thiếu phu nhân nhà họ Mộ, thành vợ tôi.”
Con ngươi Thiên Tịnh co rụt lại: “Anh muốn tranh đoạt sản nghiệp nhà họ Mộ?”
“Sản nghiệp nhà họ Mộ vốn là của ông nội tôi. Nếu nghe lời, cô chính là thiếu phu nhân nhà họ Mộ, thân phận không thay đổi. Nếu không nghe lời, cô sẽ chẳng là cái gì hết.” Ngón tay Mộ Ly nhẹ ve vuốt cần cổ mảnh khảnh của Thiên Tịnh, dường như tiện tay cũng có thể bẻ gãy cổ cô ta.
Con ngươi Thiên Tịnh đau đớn khẽ khép, không còn lựa chọn nào khác: “Tôi sẽ nghe lời, thế nhưng Mộ Lạc Lạc phải làm sao đây?”
“Vậy còn không dễ, cô khiến cho cô ta câm miệng đi, dùng cách nào thì tự cô nghĩ.” Ngón tay Mộ Ly buông ra, xoay người mặc quần áo.
Đáy lòng Thiên Tịnh đau đớn. Mộ Ly rõ ràng mặc kệ chuyện của Mộ Lạc Lạc. Mà cô ta phải làm gì đây?
Cô ta nhấn cái nút đẩy xe đi ra khỏi phòng làm việc của Mộ Ly. Dùng cách gì đều chỉ có thể là chính cô ta nghĩ ra mà thôi!
_
Diệp Phi sau khi tan học, trở lại biệt thự của Mộ Thương Nam, vừa vào cửa liền thấy Liễu Họa và Mộ Lạc Lạc.
Hai người phụ nữ sâu kín nhìn cô.
Cô từ từ đi tới: “Tìm tôi có chuyện gì? Nơi này là biệt thự của Mộ Thương Nam, anh ta cho tôi ở.”
Liễu Họa nhếch khóe môi cười nhạt.