Hôm nay buổi sáng chỉ có 3 tiết Thảo Dược Học nối liền nhau. Sau giờ ăn trưa vào đầu giờ chiều là giờ học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, mà hôm nay đứng lớp lại là vị thần sáng Mắt Điên Moody kia.
Jessica ngồi vào bàn, không khỏi hiếu kì mà nhìn lướt qua Moody trên bục giảng. Cái tai mèo theo suy nghĩ lo âu của cô mà giật giật, làm Harry bên kia liền ngứa ngáy hết cả tay chân.
Trên bàn là quyển sách Thế Lực Hắc Ám Và Hướng Dẫn Tự Vệ. Thật ra thì từ khi Sirius đứng lớp, bọn họ cũng không dùng đến sách nhiều.
Jessica muốn mở sách, thì đã nghe thấy tiếng Moody vang lên, một cách gầm gừ. "Mấy trò dẹp cái đó qua một bên. Mấy cuốn sách đó không cần tới đâu"
"Thế tụi mình mua sách làm gì nhỉ?". Forever thì thầm hỏi. "Đầu năm đến giờ chẳng thấy mở sách ra được lần nào cả"
"Suỵt". Pansy ra hiệu. "Ổng nghe thấy đấy"
Forever liền giật mình vội cúi thấp đầu, cái tai thỏ được phù phép cũng rung rinh.
Mở đầu tiết học, giáo sư Moody lấy ra một tờ danh sách, lắc cho cái bờm tóc muối tiêu rũ ra khỏi khuôn mặt méo mó và đầy sẹo, rồi bắt đầu điểm danh. Con mắt bình thường của thầy từ từ dò theo danh sách, trong khi con mắt phép cứ xoay mòng mòng, dán chặt vào từng đứa học trò mỗi khi nó trả lời.
"Rồi xong". Thầy nói, khi đứa cuối cùng hô có mặt.
Nhìn quanh cả lớp, thầy lại nói tiếp. "Tôi có nhận được thư của thầy Lupin và thầy Black về lớp này. Có vẻ như các trò đã có kiến thức khá hoàn thiện về cách xử lý mấy sinh vật Hắc Ám. Các trò đã biết xử tụi Ông Kẹ, ma đầm lầy, thủy quái, ma da, và cả người sói, đúng không?"
Cả lớp rào rào đồng ý.
"Nhưng các trò còn kém lắm, rất kém trong việc xử lý mấy lời nguyền. Cho nên tôi tới đây là để nâng các trò lên trình độ tiêu chuẩn mà các phù thủy có thể làm với nhau. Tôi có được một năm để dạy các trò cách đối phó với Hắc ám"
Nghe tới đây, Ron liền thốt lên. "Một năm?"
Con mắt phép của thầy Moody đảo vòng, chăm chăm nhìn Ron, khiến cậu trai tóc đỏ trông cực kỳ khϊếp vía. Nhưng một lát sau, thầy Moody mỉm cười, điều mà lần đầu tiên Jessica mới thấy thầy làm như vậy.
Nhưng nụ cười này còn creepy hơn dự tính của cô. Hậu quả là gương mặt chằng chịt sẹo của thầy trông càng co rúm và vặn vẹo chưa từng thấy. Tuy vậy, nhìn thấy thầy làm một việc thân thiện như nụ cười vừa nãy cũng là hay lắm rồi. Ron trông cũng nhẹ cả người ra.
"Trò là con trai của Arthur Weasley, hả? Cha trò đã kéo tôi ra khỏi một vụ kẹt cách đây mấy hôm. Và ừ, tôi chỉ ở lại đây một năm. Sự giúp đỡ đặc biệt dành cho cụ Dumbledore và giáo sư Black. Một năm, rồi trở lại đời sống hưu lặng lẽ của mình"
"Dám cá là ổng sẽ nghỉ hưu ở Azkaban". Theodore thì thầm với bạn cùng bàn của mình là Jessica. "Tao chắc là ổng sẽ xin một chân cai ngục ở đó"
Jessica buồn cười đáp lại. "Vậy thì ổng phải tiến hóa thành giám ngục rồi"
Trên bục giảng, thầy Moody tiếp tục cười khô khan, rồi đột nhiên vỗ hai bàn tay gân guốc vào nhau, giọng lại ồm ồm vang lên.
"Rồi, vào vấn đề. Những lời nguyền. Lời nguyền có nhiều dạng, nhiều mức độ mạnh yếu. Hiện nay, theo Bộ Pháp Thuật, tôi chỉ nên dạy cho các trò cách phản nguyền và dừng lại ở đó thôi. Bộ cho là tôi không nên diễn cho các trò xem những lời nguyền Hắc ám bất hợp pháp, cho đến khi các trò lên năm Sáu. Bộ cho là đến chừng đó các trò mới đủ lớn để mà đối phó với chuyện đó. Nhưng giáo sư Dumbledore có một cái nhìn cao hơn về thần kinh các trò, cụ nghĩ rằng các trò có thể đối đầu được, và tôi cũng nói, các trò càng sớm biết được mình phải đương đầu với cái gì càng tốt chứng nấy. Nhưng làm sao có thể tự vệ, chống lại một cái gì đó trong khi các trò chưa thấy mặt mũi nó bao giờ? Một phù thủy sắp tung một lời nguyền bất hợp pháp vào trò sẽ không bao giờ nói cho trò biết người ấy sắp làm gì. Vị ấy sẽ không làm việc ấy một cách dễ thương, lịch lãm với cái mặt trò. Do đó, các trò cần được chuẩn bị. Các trò cần cảnh giác và thận trọng. Trò cần bỏ cái đó qua một bên, thưa cô Brown, trong lúc tôi đang nói."
Lavender giật bắn mình, và đỏ bừng mặt. Cô nàng Gryffindor đang cho một nữ sinh Gryffindor khác là Parvati coi nguyên lá số tử vi của mình trong hộc bàn. Rõ ràng là con mắt thần của Moody có thể nhìn xuyên qua gỗ đặc, cũng như có thể nhìn thấu ra sau lưng.
"Thế là hết giở trò ăn vụng trong lớp này rồi". Crabbe và Goyle rầu rĩ thì thầm.
"Tụi bây đi học chỉ để ăn thôi à?". Blaise nhíu mày, xong liền bị Pansy huých vai nhắc nhở khi con mắt giả của Moody đang nhìn sang bên này.
Jessica hơi nhíu mày nhìn ông. Đúng là bọn họ vẫn nên chuẩn bị sớm cho tương lai, nhưng rõ ràng việc chuyển chương trình học từ mấy con quỷ lùn sang hẳn những lời nguyền là hai bầu trời hoàn toàn khác nhau. Nếu đúng như đây là sự sắp xếp của Dumbledore, vì thì cái trường này càng lúc càng dị rồi đấy.
Thầy Moody nhìn quanh lớp một chút, rồi nói. "Vậy, có ai trong các trò biết những lời nguyền nào bị luật phù thủy phạt nặng nhất không?"
Mấy cánh tay nhập ngừng đưa lên, có cả tay Ron và Hermione. Rõ ràng đây là một cơ hội kiếm điểm, nhưng Jessica lại không giơ tay.
"Không phát biểu à?". Theodore hỏi.
"Không". Jessica nói. "Nên quan sát trước đã"
Lupin và Sirius có vẻ ngoài hiền từ, lại do quen biết với Harry từ trước nên cô có thể không ngần ngại giơ tay dù cho đó là buổi học đầu tiên với họ. Nhưng Moody là một chuyện khác, với sự kì dị của ông ta, Jessica cảm thấy mình vẫn là nên quan sát trước thì tốt hơn.
Thầy Moody chỉ vào Ron, mặc dù con mắt phép của thầy vẫn dán vào cô nàng Lavender.
Ron ngập ngừng. "Ba có kể cho em nghe về một. Cái đó gọi là lời nguyền Độc Đoán phải không thầy?"
"À, phải". Thầy Moody tán đồng. "Ba trò chắc là phải biết rõ lời nguyền đó rồi. Có lần đã gây cho Bộ cả đống rắc rối, cái lời nguyền Độc đoán đó"
Thầy Moody lúc này nặng nề bước đi khập khiễng, mở cái ngăn kéo bàn, lấy ra một cái hũ thủy tinh. Trong đó là ba con nhện đen to cỡ cái bát ăn đang hấp tấp chạy vòng quanh bên trong. Jessica nhíu mày siết khẽ đôi tay xinh đẹp, cô không thích côn trùng, nhện cũng là một trong số đó.
"Nắm tay tao nếu mày thấy sợ". Theodore trầm trầm nói.
Jessica hơi sửng sốt nhìn cậu, xong khi chạm đến sự trong suốt trong đôi mắt đen của thiếu niên, cô cũng thả lỏng hơn hẳn.
"Con có bồ rồi thiếu gia ạ". Jessica buồn cười đáp. "Mà tao thì chưa muốn Daphne nó nguyền tao mọc thêm hai cái tai lừa đâu, nên là mày đừng có ra vẻ soái ca ngôn tình hộ tao cái"
Theodore nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Lúc này, thầy Moody thò tay vào trong hũ, bắt ra một con nhện, bỏ nó vào trong lòng bàn tay để cả lớp đều trông thấy. Rồi thầy chĩa cây đũa phép vào con nhện và lẩm nhẩm. "Imperio"
Con nhện đột nhiên nhảy khỏi bàn tay thầy Moody trên một sợi tơ và bắt đầu đánh mình tới trước, ra sau như thể đang ở trên một cái xà đu. Nó duỗi những cái chân ra một cách cứng nhắc, rồi quật ngược ra sau, làm đứt sợi tơ, sau đó thì đáp xuống mặt bàn, ở đó nó bắt đầu nhào lộn trên mấy cẳng chân theo vòng tròn. Thầy Moody vẩy mạnh cây đũa phép, và con nhện đứng lên trên hai chân sau, bắt đầu thực hiện cái mà không thể nhầm vào đâu được là một bài nhảy dậm chân.
Mọi người cười ha ha, nhưng thầy Moody không cười. Jessica cũng thế, mà đám bạn Slytherin của cô cũng thế.
Hơn bất kì ai hết, bọn họ đều hiểu rõ ý tứ của những lời nguyền này, kể cả khi đó là hai thiếu niên ngờ Crabbe và Goyle.
Lúc này, thầy gầm lên. "Bộ các trò thấy vui lắm hả? Các trò cũng thích, phải không, nếu tôi làm điều đó với chính các trò?"
Tiếng cười tắt lịm ngay lập tức.
Con nhện cuộc người tròn vo và bắt đầu lăn qua lăn lại. Thầy Moody lặng lẽ nói. "Kiểm soát toàn bộ. Tôi có thể làm cho nó nhảy ra ngoài cửa sổ, tự nhấn chìm mình, tự ném mình xuống cổ họng của mấy trò".
Nghĩ đến cảm giác mình sẽ nuốt phải con nhện đó, Jessica liền muốn nôn ra.
"Nhiều năm về trước, đã có nhiều nam, nữ phù thủy bị điều khiển bằng lời nguyền Độc đoán". Thầy nói, lặng lẽ nhìn họ. "Có việc cho Bộ làm, họ phải cố lọc ra ai đã hành động là do bị ép buộc, và ai đã hành động tự do theo ý muốn của mình. Có thể chống lại lời nguyền Độc đoán, và tôi sẽ dạy các trò cách làm, nhưng nó đòi hỏi một cá tính mạnh thật sự, và điều đó không phải ai cũng có. Tốt nhất là hãy tránh đυ.ng phải lời nguyền đó nếu có thể tránh được. PHẢI THƯỜNG XUYÊN CẢNH GIÁC".
Thầy gầm lên, làm cả lớp không khỏi giật bắn mình.
Thầy lại nhặt con nhện nhào lộn lên và ném nó trở vào trong cái hũ, rồi lại hỏi. "Còn ai biết lời nguyền nào khác? Một lời nguyền bất hợp pháp khác?"
Bàn tay Hermione bên dãy bàn Gryffindor lại phóng vèo lên không, nhưng làm Jessica ngạc nhiên hơn hẳn là khi trông thấy cánh tay Neville cũng giơ lên.
Theo những gì cô biết sau khi học chung với cậu trai nhà Longbottom hơn ba năm qua, lớp học duy nhất mà Neville thường hay xung phong là lớp Thảo Dược Học. Nghe Draco kể, đã có lần cậu ta còn hôn lấy hôn để cái cây biết hát trong chậu của mình nữa là.
"Sao?". Thầy Moody nói, con mắt phép của thầy đảo và dán lên người Neville.
Neville nói nhỏ xíu nhưng rành mạch. "Có một lời nguyền... lời nguyền Tra Tấn"
Thầy Moody nhìn Neville chăm chú, lần này bằng cả hai con mắt.
"Tên con là Longbottom, thưa giáo sư"
Rồi con mắt phép của thầy lại hướng xuống dò tên ở cuốn sổ lần nữa.
Neville căng thẳng nhìn ông, nhưng thầy Moody không hỏi gì thêm. Quay lưng lại trước cả lớp, thầy thò tay vào hũ lấy ra con nhện kế tiếp và đặt nó lên mặt bàn. Con nhện đứng đó bất động, rõ ràng quá sợ hãi mà không dám cất bước.
"Lời nguyền Tra Tấn, phải làm cho to ra một chút thì mấy trò mới nắm được khái niệm"
Thầy nói rồi chĩa cây đũa phép vào con nhện, hô lên. "Engorgio"
Con nhện phồng lên. Giờ đã to hơn cả cái bát súp mà Jessica hay ăn ở đại sảnh. Cô vô thức ngồi dịch ra xa một chút, thầm oán trách bản thân vì sao lại chọn bàn đầu mà ngồi. Theodore liền hiểu ý mà đổi chỗ cho Jessica, để cô ngồi vào trong và cách xa con nhện ra một chút.
Trên bục, thầy Moody giơ đũa lên lần nữa, chĩa vào con nhện, rồi thì thào. "Crucio"
Ngay lập tức, mấy cái chân của con nhện quặp chặt vào thân, nó lăn lộn và bắt đầu co giật hãi hùng, lăn từ bên này sang bên kia. Không có âm thanh nào phát ra từ con nhện, nhưng Jessica dám chắc rằng nếu con nhện có thể phát ra tiếng kêu, thì tiếng đó ắt phải là tiếng la hét vô cùng dữ dội.
Thầy Moody không dời cây đũa phép đi, và con nhện bắt đầu run lắc, co giật càng lúc càng dữ dội.
Hermione đột nhiên kêu lên the thé. "Ngừng lại"
Jessica hơi rũ mắt nhìn sang dãy bàn nhà Gryffindor, mày liễu khẽ nhướng lên khi thấy hai bàn tay Neville đang bấu chặt lên cái bàn đằng trước, những lóng tay trắng bệch, mắt thì mở trừng đầy kinh hoàng.
"Nó sao vậy?". Pansy thì thầm hỏi.
"Ba mẹ cậu ta đã bị tra tấn đến phát điên nhiều năm về trước". Draco đáp, giọng trầm thấp. "Bởi lời nguyền Tra Tấn của Bellatrix Lestrange"
Jessica nhíu mày, vì nếu cô nhớ không lầm, thì mụ Tử Thần Thực Tử đó là chị em với phu nhân Malfoy, cũng có nghĩa là dì của Draco.
Lúc này, thầy Moody giơ cây đũa phép lên. Mấy cái chân nhện duỗi ra, nhưng rồi nó lại tiếp tục co giật.
"Reducio"
Thầy Moody thì thào, và con nhện trở về đúng kích thước. Thầy thả nó vào lại trong hũ, nói bằng thái độ êm ái. "Đau đớn. Chẳng cần đồ kẹp móng hay dao, các trò cũng có thể hành hạ ai đó được nếu thực hiện lời nguyền Tra Tấn. Đây cũng là một lời nguyền khá phổ biến một thời."
"Rồi, còn ai biết cái gì khác không?""
Bên dãy bàn Gryffindor, cánh tay Hermione khẽ lắc, rồi lại giơ lên trời, lần thứ ba trong tiết.
"Sao?". Moody nhìn cô.
Hermione thì thầm. "Avada Kedavra"
Sau khi nghe thấy tiếng thì thầm của cô nàng, sóng lưng của Jessica liền run lên từng cơn giật bắn.
Cô khá nhạy cảm với cái chết, những gì có liên quan đến cái chết đều có thể chọc cho Jessica dựng hết tóc gáy.
Thầy Moody nói, một nụ cười nhẹ vặn cái miệng thầy méo xệch. "Vâng, cái cuối cùng và là cái xấu nhất. Avada Kedavra, lời nguyền Gϊếŧ Chóc"
Thầy thò cây đũa phép vào trong cái hũ thủy tinh, và dường như cũng biết là chuyện gì sắp xảy ra, con nhện thứ ba cuống cuồng chạy như điên quanh đáy hũ, cố lẩn cho được mấy ngón tay của thầy Moody, nhưng thầy đã nhanh tay hơn và tóm nó lại, rồi đặt nó lên trên bàn, như một tử tù sắp lên giàn treo cổ.
Thầy Moody giơ cây đũa phép, và Jessica liền cảm thấy tay chân mình liền lạnh ngắt.
Thầy rống lên. "Avada Kedavra"
Một tia chớp xanh đến lóa mắt kèm theo một âm thanh rào rào, như thể có một cái gì đó bao la, vô hình đang bay vυ't trên không, con nhện ngay lập tức té ngửa ra, không vết tích, nhưng không thể nào nhầm được, nó đã chết.
Nhiều đứa con gái khóc thút thít, đám Slytherin thì căng thẳng hết cả. Nhưng trái với phản ứng của mọi người, Jessica lại có cảm giác vô cùng khó chịu, cổ họng như muốn hét lên một tiếng nhỏ, xong vì cô đã kiềm chế, nên nó lại có cảm giác muốn rách toạt ra như hồi bị đám tàn dư của chúa tể hắc ám đánh úp ở trại Quidditch thế giới.
Cô ghét chết chóc, giờ lại phải cảm nhận sự chết chóc ở phạm vi gần như vậy, cho dù chỉ là một con nhện, xong Jessica vẫn vô cùng khó chịu.
Không đợi sự cho phép của Moody, cô đứng bật dậy rồi lao ra khỏi lớp học, một đường chạy thẳng đến nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh, con ma Myrtle đang ngân nga một bài ca ngớ ngẩn nào đó. Xong Jessica không có thời gian để ý đến nó, cô lao nhanh đến bồn rửa, thậm chí là không chờ kịp để tiến vào buồng vệ sinh, rồi không ngừng nôn ra máu tanh.
Cổ họng bị xé rách khiến Jessica đau đến chết lặng, máu tươi từ trong họng không ngừng trào ra khiến bồn rửa rất nhanh liền bị nhuốm đỏ, làm con ma Myrtle cũng hoảng sợ đến ngừng tiếng ca the thé của nó.
"Ôi trời Lodge". Myrtle bay đến. "Sao cô lại nôn ra máu rồi?"
Jessica không đáp, tiếp tục nôn ra chỗ máu ứ nghẹn trong họng. Càng nôn, cô càng cảm giác cổ họng mình càng bị xé rách, đau đến lạnh cóng cả tay chân.
"Jess"
Lúc này, Pansy cũng chạy đến, trên trán hơi lấm tấm mồ hôi vì đã phải dùng hết tốc lực mà đuổi theo cô bạn thân.
Theo sau cô là Forever, vì là nhà vệ sinh nữ nên chỉ có bọn họ mới có thể vào.
"Ôi Merlin ơi cậu nôn ra máu này". Forever sửng sốt kêu lên. "Cậu bị làm sao thế Jessica?"
Jessica không đáp, cố gắng ngừng nôn nhưng lại bất thành. Pansy muốn chạy ra ngoài để nói đám con trai tìm Snape giúp đỡ, xong Forever đã vội ngăn cô lại.
Trong sự chứng kiến của Pansy và con ma Myrtle, cô nàng tóc trắng vỗ vai Jessica, một ánh sáng trắng mờ nhạt dần bao lấy cô, sau đó bí mật tiến sâu vào nơi cổ họng bị rách toạt của cô gái tóc đen.
Không biết là điều diệu kỳ gì đã diễn ra, nhưng Jessica đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Sự đau đớn nơi cổ họng cũng giảm dần rồi biến mất, máu tươi cũng không còn trào ra nữa.
"Khá hơn chưa?". Forever mỉm cười.
"Rồi". Jessica có chút khàn giọng đáp. "Sao mà cậu?"
"Ai cũng có bí mật mà". Forever cười nói. "Cậu rửa mặt xong rồi ra nhé, mình đi báo tin cho Draco và mọi người, để họ khỏi gọi giáo sư Snape đến"
Jessica hơi nhíu mày, trực giác của Slytherin mách bảo Forever có cái gì đó rất lạ, xong lại không nhận được tín hiệu nguy hiểm nào, nên cô cũng không muốn đào sâu vào nữa.
Pansy giúp cô cầm tóc để nước không dính vào, đợi Jessica rửa mặt súc miệng xong lại chỉnh chu xong, họ mới cùng nhau bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Vừa bước ra, Jessica đã trông thấy giáo sư Moody và Harry bạn trai cô, những người khác thì có lẽ là đã bị đuổi về.
"Merlin ơi Jessy". Harry vội ôm cô. "Em sao rồi? Có khỏe không?"
"Tao ổn". Jessica đáp. "Chỉ là buồn nôn vì mấy lời nguyền thôi"
Pansy nhíu mày nhìn cô, xong lại thức thời im lặng giữ kín chuyện vừa rồi.
"Trò cần phải rèn luyện tâm lý thêm đấy trò Lodge". Moody nói, con mắt phép đảo liên tục nhìn cô. "Mới có chút đấy thôi mà đã nôn thốc nôn tháo rồi thì làm sao có thể chống lại những lời nguyền chứ?"
"Em sẽ cố gắng". Jessica bình tĩnh nói. "Xin lỗi vì đã tự tiện chạy ra khỏi lớp học thưa giáo sư"
"Không sao". Moody xua tay. "Nếu trò thấy không khỏe thì đến bệnh thất nghỉ ngơi đi"
"Vâng". Jessica gật đầu, rồi ra hiệu Harry buông tay để Pansy dìu mình.
Harry lo lắng nhìn cô, cuối cùng vẫn là bạo dạn đi qua bế Jessica lên.
"Merlin mày điên à?". Jessica giật mình kêu lên, sắc mặt tái nhợt hơn hẳn vì ban nãy đã nôn quá nhiều máu. "Thả tao xuống mau Potter"
"Em xin phép đưa Jessy xuống bệnh thất". Harry hướng Moody nói. "Parkinson, nhờ mày nói hộ với Ron và Hermione giúp tao"
"Mày nợ tao vụ này đấy". Pansy đáp.
"Đi cẩn thận nhé". Moody bình thản nhìn họ. "Đừng có la cà đấy"
Harry gật đầu, rồi bế Jessica rời đi.
"Quan hệ tụi nó tốt nhỉ?". Moody cảm thán nhìn theo đôi bạn trẻ.
"Thì thầy còn trông chờ gì ở hai đứa trẻ trâu mới yêu lần đầu chứ?". Pansy nhún vai.