Trường Nam Sinh Quý Tộc

Chương 102

Thẩm Thư Đình cũng không phải chỉ nói suông. Từ đó về sau, mỗi ngày xe đưa Bạch Âm Niên đến công ty đều có nhiều thêm một Giản Trì.

Mọi người trong công ty dần dần quen với cái đuôi phía sau Bạch Âm Niên, buổi sáng chào hỏi đồng thời cũng không quên cậu phía sau. Giản Trì có lần vào nhầm phòng trà, bị một đám nhân viên nhàn hạ “giam giữ” mười phút. Có người hỏi cậu có phải là họ hàng của Bạch Âm Niên hay không, có người hỏi cậu bao nhiêu tuổi, đi học ở đâu, còn hỏi Bạch Âm Niên có phải cũng nghiêm khắc như vậy hay không. Giản Trì cảm giác bị một loạt mùi nước hoa bao vây chóp mũi, buồn bực đến mức không biết nên trả lời cái nào trước, cũng may cuối cùng Hàn Chính từ bên cạnh bước ra ngăn cản, người tụ tập bên cạnh Giản Trì cũng vội vàng giải tán đi.

“Lần sau không cần trả lời, nếu như không tránh được, cậu có thể nói mình là tiểu bối trong nhà chủ tịch Bạch.” Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, lời nói của Hàn Chính cũng nhiều hơn một chút.

Giản Trì không chắc chắn hỏi: “Điều này có phải không được tốt lắm không?”

Hàn Chính nói: “Chủ tịch Bạch cho phép.”

Năm từ này giống như một kim bài miễn tử.

Bạch Âm Niên ngồi ở phía sau bàn lật xem văn kiện, ngẩng đầu lên, lúc ánh mắt chạm tới Giản Trì thì thiếu đi vài phần sắc bén của công việc, nói ra mục đích gọi cậu tới: “Tối nay tôi có việc, sau khi kết thúc sẽ có người đưa cậu trở về.”

Trong khoảng thời gian này, Giản Trì chứng kiến lịch trình kỷ luật và dày đặc đến mức khiến người ta khủng hoảng của Bạch Âm Niên, nhưng đây là lần đầu tiên nghe được hai chữ “có việc” từ miệng hắn, phản ứng đầu tiên của cậu chính là suy nghĩ Bạch Âm Niên cuối cùng cũng có cuộc sống về đêm rồi.

Thật sự không thể trách Giản Trì nghĩ như vậy. Mặc dù Bạch Âm Niên nhìn qua không dễ tiếp cận, theo lời nhân viên mà nói chính là ngạo mạn, nhưng điều này cũng không ngăn cản Bạch Âm Niên cho người ta một loại cảm giác hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, nói một cách đơn giản chính là có không ít phong lưu của hồng nhan tri kỷ.

Dường như là đọc được suy nghĩ của Giản Trì, Bạch Âm Niên tựa vào ghế ông chủ, vẻ mặt hơi thâm sâu: “Là bữa tiệc với đối tác, cậu đang suy nghĩ cái gì?”

“Không có gì.” Đương nhiên Giản Trì sẽ không thừa nhận những suy nghĩ vừa rồi của cậu, sắc mặt không chút thay đổi trả lời.

Bạch Âm Niên nhấc khóe môi lên, cười như không cười, mở văn kiện trên tay ra, không nhìn chằm chằm vào Giản Trì nữa: “Cậu ta đã đến rồi, đi qua đó đi.” Thực sự Giản Trì không thể hiểu tại sao lại phải rắc rối như vậy, cũng đã cố gắng hỏi cuộc trò chuyện ngày hôm đó của Bạch Âm Niên, nhưng nhận lại được chỉ có câu trả lời vô thưởng vô phạt, tránh đi trọng tâm. Đường nét trên gương mặt nghiêng nghiêng khi Thẩm Thư Đình giảng bài rất sắc sảo, hàng mi rũ xuống, giọng nói trầm thấp đọc ra trọng điểm trong sách. Suy nghĩ của Giản Trì lại càng bay xa, kèm theo một đáp án thấp thỏm càng thêm rõ ràng, chẳng lẽ đây chính là nội dung bọn họ giao dịch sao?

Cho phép Thẩm Thư Đình mượn phòng tiếp khách này, và sau đó… Đến gặp cậu?

“Vừa rồi tôi nói gì cậu có nghe không?”

Giống như một cái móc câu, câu thần trí của Giản Trì trở lại, lông mi Thẩm Thư Đình hơi nhíu lại, làm cho Giản Trì có một loại chột dạ bị giáo viên phát hiện, cậu ho nhẹ một tiếng: “Nghe rồi.”

“Lặp lại một lần những gì tôi vừa nói.”

Giản Trì nhìn về phía đề toán mà Thẩm Thư Đình khoanh tròn, là câu mà cậu làm sai ngày hôm qua, mơ hồ nhớ rõ hai câu công thức mà Thẩm Thư Đình nói, còn lại thì còn đang chần chừ do dự. Thẩm Thư Đình dường như muốn nói điều gì đó, chắc chắn không phải là lời tốt đẹp gì, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói: “Tôi sẽ lặp lại lần nữa, nếu cậu không lắng nghe, tôi sẽ không lặp lại lần thứ ba.”

Vẫn là giọng điệu lạnh lùng và không kiên nhẫn quen thuộc đó, nhưng quan sát cẩn thận, sự không kiên nhẫn này giống như một mảnh giấy mỏng dùng để che đậy, làm mờ sự thật đằng sau giấy, thu hút Giản Trì Trì muốn tìm hiểu, lại mơ hồ có một loại do dự không nên đặt chân. Đợi đến khi Thẩm Thư Đình nói xong đề bài, Giản Trì gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

Dừng lại vài giây, Giản Trì nhìn về phía Thẩm Thư Đình: “Tôi có thể hỏi một câu được không?”

“Cậu hỏi đi.”

“Quý Hoài Tư có biết tôi ở chỗ này không?”

Cây bút rơi xuống bàn làm việc, phát ra một âm thanh không nhẹ cũng không nặng. Thẩm Thư Đình tháo kính xuống, đôi mắt thiếu đi cặp kính liền thiếu đi vài phần ôn hòa, giống như hai khối ngọc lục bảo lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Giản Trì khiến tim cậu đập loạn như đánh trống. Cậu duỗi thẳng thắt lưng, miễn cưỡng không thể để thua khí thế. Nhìn nhau không biết bao lâu, giọng nói của Thẩm Thư Đình xuyên vào màng nhĩ: “Chuyện này có quan trọng không?”

“Anh ấy là bạn trai của tôi.” Đây có lẽ là lần đầu tiên Giản Trì dùng ba chữ này thừa nhận mối quan hệ, cậu nhìn vào ánh mắt của Thẩm Thư Đình, lá gan to hơn một chút: “Hơn nữa, hai người không phải là bạn sao, vì sao…”

“Bạn bè cũng sẽ có bí mật riêng.” Thẩm Thư Đình lạnh lùng mở miệng: “Bao gồm cả không gian riêng tư.”

Giản Trì xem tình hình biết là không có khả năng hỏi ra đáp án. Còn vài phút nữa là thời gian kết thúc, cậu đứng lên, cánh tay lại bị Thẩm Thư Đình kéo một cái. Có lẽ đã có kinh nghiệm từ lần trước, lần này giọng nói không còn xen lẫn run rẩy cứng ngắc: “Nếu ngồi ở đây là Quý Hoài Tư, cậu còn có thể vội vã muốn đi như vậy không?”

Xúc cảm dán trên da khiến Giản Trì nhìn qua, rút tay ra một chút, không thành công: “Anh không phải…”

“Không phải tôi ghét tiếp xúc thân thể với người khác sao? Có phải cậu muốn hỏi câu này không?” Thẩm Thư Đình luôn luôn có thể đuổi kịp trước khi cậu mở miệng, bất thình lình một câu: “Muốn biết vì sao không?”

Giản Trì mấp máy môi, nhưng không thể phát ra âm thanh, bị ánh mắt Thẩm Thư Đình đóng đinh tại chỗ, chỉ có thể nghe thấy hơi thở hơi bất ổn.

“Tôi có một người chị gái, chị ấy lớn hơn tôi bảy tuổi. Từ khi có ký ức, tôi đã biết chị ấy không thích người em trai là tôi, ghét đến nỗi ngay cả một cái ôm cũng không muốn bố thí. Khi tôi còn là một đứa trẻ, người bạn duy nhất chơi với tôi là người giúp việc trong nhà, khi đó trò chơi yêu thích của tôi là trốn tìm, ẩn trong các góc ẩn, chờ đợi đối phương đến tìm kiếm, mỗi lần đều tôi giành chiến thắng. Một lần, tôi trốn trong tủ quần áo trong phòng ngủ của cha mẹ tôi, trong khi chờ đợi, tôi nghe thấy giọng nói của cha tôi và một người phụ nữ lạ khác.”

“Tôi sẽ không bao giờ quên hình ảnh kinh tởm đó, âm thanh dù có bịt tai lại nhưng vẫn chui vào tai tôi. Ngày hôm sau, tôi bị sốt cao, người giúp việc luôn đi chơi trốn tìm với tôi không bao giờ xuất hiện trong nhà nữa. Tôi nhận ra rằng tất cả những gì tôi đã chứng kiến ngày hôm đó là một sự phản bội đối với mẹ tôi, vì vậy tôi đã quyết định và sẵn sàng nói với mẹ tôi, thế nhưng tôi đã nhìn thấy hình ảnh quen thuộc đó một lần nữa.” Thẩm Thư Đình kéo khóe môi của mình: “Bà ấy và người đàn ông không phải là cha tôi đã yêu đương vụиɠ ŧяộʍ trong vườn.”

“Mãi cho đến nhiều năm sau, tôi mới nhận ra rằng chỉ có tôi là ngây thơ, đó không phải là sự phản bội, giữa họ là một cuộc hôn nhân thương mại, trước ống kính, họ ân ái hợp nhau, tắt máy quay, có thể quay đầu và tán tỉnh người tình của họ. Sau đó, tôi biết tại sao chị gái tôi lại ghét tôi, chị ấy phát hiện ra sớm hơn tôi. Có lẽ, chị ấy cảm thấy rằng tôi thừa hưởng sự bẩn thỉu của cả hai người họ.”

Thẩm Thư Đình từng bước tới gần, lời nói trầm thấp cướp đi toàn bộ tâm trí của Giản Trì, thậm chí không thể ý thức được khoảng cách an toàn đã bị phá vỡ. Cánh tay vẫn bị nắm chặt không buông, thắt lưng lui về phía sau đặt trên bàn làm việc, sự va chạm khiến Giản Trì phát ra một tiếng kêu rên.

“Vì vậy, tôi ghét tất cả những người không có ý tốt, vì quyền lực và lợi ích mà bán rẻ chính mình.” Thẩm Thư Đình nhìn chằm chằm vào mắt Giản Trì, trong im lặng ấp ủ một cơn bão cuồn cuộn: “Họ rất bẩn, ý nghĩ này quấn quanh tôi càng ngày càng chặt. Cuối cùng, ngay cả khi tôi chạm vào người bình thường cũng sẽ nảy ra ý tưởng này, không thể kiềm chế được sự ghê tởm.”

Giản Trì hít một hơi thật sâu: “Cho nên lúc đầu anh cho rằng tôi cũng là loại người này?”

Lực đạo trên cổ tay chặt hơn một chút, Thẩm Thư Đình nói: “Cậu quyến rũ Quý Hoài Tư, giơ lên lá cờ là bạn bè, dây dưa không rõ ràng với Thiệu Hàng, Văn Xuyên, treo bọn họ lên, không đưa câu trả lời. Ngoại trừ lợi ích có thể đạt được trên người bọn họ, cậu còn có thể vì cái gì?”

Vừa rồi, Thẩm Thư Đình nghe được những lời kia, sự khác thường đã giảm đi phân nửa tại giờ phút này, Giản Trì không biết Thẩm Thư Đình rốt cuộc nhìn ra hai từ “quyến rũ” từ đâu, cậu muốn rút tay ra, lại bị đè chặt hơn một chút, cắn răng lên tiếng: “Anh là đang làm…”

Đột nhiên, trời đất quay cuồng, Giản Trì bị đè lên bàn làm việc. Máy tính và sách chưa kịp thu hồi bị Thẩm Thư Đình đẩy ra, xương bả vai bị đυ.ng đến mức đau nhức, lời nói vụn vỡ của Giản Trì còn chưa nói xong bên miệng, ánh sáng trước mắt bị Thẩm Thư Đình áp thân đè xuống che khuất kín kẽ, thân thể chen vào giữa hai chân cậu, tư thế nguy hiểm này làm cho đầu óc Giản Trì trống rỗng.

“Cậu cũng đang quyến rũ tôi.” Mái tóc buông xuống trán che đi sự lạnh lùng trong đáy mắt Thẩm Thư Đình, giống như muốn dùng tầm mắt lột quần áo trên người Giản Trì xuống, nhìn thấu toàn thân cậu: “Cậu cố ý chạm vào tôi, cố ý xuất hiện trước mắt tôi, cố ý để tôi nhìn thấy cậu thân mật với người khác. Cậu đang cố tình làm cho tôi chú ý đến cậu, quan tâm đến cậu, sau đó thích cậu.”

“… Cái gì?”

Giản Trì nhất thời cho rằng đây là loại tra khảo kiểu mới nào đó, mỗi một cái đều là “tội trạng” mà cậu phạm phải, cho đến khi ba chữ cuối cùng giống như một cái búa tạ đập vào màng nhĩ, dư âm choáng váng thật lâu không tan. Giản Trì muốn phản bác, nhưng Thẩm Thư Đình giữ cằm cậu làm cậu không thể nào phát ra tiếng, Thẩm Thư Đình giống như là dỡ bỏ bộ mặt lạnh lùng chán ghét kia, trong tầng chán ghét kia, xen lẫn du͙© vọиɠ và thâm ý khiến người ta không thở nổi.

“Anh… Đi xuống.” Giản Trì chậm chạp khó khăn mở miệng chống cự, nhưng không thể lay chuyển được gông cùm của Thẩm Thư Đình, trái tim gần như nhảy ra khỏi ngực yếu ớt: “Anh không… Không phải ghê tởm sao?”

Thẩm Thư Đình cúi đầu xuống, chậm rãi dựa gần vào Giản Trì. Động tác xa lạ hơi cứng ngắc, hô hấp nặng nề cách vành tai càng ngày càng gần, càng ngày càng chặt chẽ, thiêu bỏng làn da của Giản Trì. Gương mặt lạnh lùng phản chiếu ra khuôn mặt của Giản Trì, còn có tầng tầng lớp lớp nhiệt độ cao bao bọc hoàn toàn trái ngược, đã khàn khàn nhỏ giọng: “Từ lần đầu tiên cậu đυ.ng phải tôi, tôi đã không có ghê tởm.”

Không… Ghê tởm.

Bên tai Giản Trì lặp đi lặp lại bao quanh mấy chữ ngắn ngủi này, nếu không phải ghê tởm, vậy mỗi lần phản cảm, lời nói ghê tởm mỗi lần đối nghịch và tránh né, lại là vì cái gì?

Thẩm Thư Đình tự mình nói đáp án cho cậu.

Khoảnh khắc hôn lên, Giản Trì cứng đờ dưới thân Thẩm Thư Đình, quên mất lấy hơi thở và thở gấp, phát ra vài tiếng kháng cự, rêи ɾỉ trầm thấp. Nụ hôn và sự dịu dàng của Thẩm Thư Đình không dính chút nào, môi lưỡi cướp đi không khí còn sót lại trong khoang miệng, giống như sự cắn xé và cướp đoạt nguyên thủy của dã thú, phải đánh dấu con mồi thuộc về hắn. Hàm răng sắc nhọn nhiều lần chạm vào lưỡi của Giản Trì, nhưng đau đớn lại hóa thành kí©ɧ ŧɧí©ɧ, làm cho động tác cứng ngắc của Thẩm Thư Đình ngày càng trở nên thuần thục. Giản Trì dùng tay kia dùng sức đẩy bả vai hắn ra, hiệu quả lại rất ít, cậu có thể cảm nhận rõ ràng thân thể Thẩm Thư Đình gần như muốn thiêu đốt, bàn tay thăm dò dưới lớp vải mỏng manh của cậu, vuốt ve sườn hông.

Giản Trì không nhịn được run rẩy một chút, phản ứng không thể khống chế của thân thể làm cho cậu giống như bị đốt cháy cùng nhau. Xấu hổ, cảm giác khác thường bị mắc kẹt trong ngực, trong nụ hôn của Thẩm Thư Đình tất cả hóa thành một hơi thở thầm chịu đựng.

- -----oOo------