Mặc dù đã qua thời gian dùng bữa tối nhưng Quý Hoài Tư vẫn để đầu bếp chuẩn bị một bữa ăn khuya thật thịnh soạn. Vị trí được chọn là trong khu vực nhà hàng món tây, như thể bao trọn toàn bộ nhà hàng, không có ai đến quấy rầy, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cảnh đêm trong veo bên ngoài cửa sổ.
Sự căng thẳng của Giản Trì từ từ tiêu tan trong bầu không khí thư giãn này, khi đi dạo quanh khoang tàu, Quý Hoài Tư nắm lấy tay cậu, Giản Trì không rút ra, trong đáy lòng có một cảm giác kỳ lạ, phảng phất khó tả đang âm thầm lan tỏa trong lòng cậu.
Như là trước đây cậu vẫn cứ giẫm trên những đám mây mềm mại, cuối cùng rơi xuống đất.
Cảm giác chân thực này đã kéo dài rất lâu. Sau khi trở về phòng, Giản Trì nhìn vào lịch mới phát hiện ra rằng chỉ còn hai ngày nữa là trở về. Cảm giác về thời gian rất kỳ diệu, hai ngày đầu tiên cậu cảm thấy thời gian chậm như bị đóng băng, nhưng hôm nay lại cảm thấy một tuần trôi qua nhanh như vậy.
Sau khi rửa mặt xong, Giản Trì mới phát hiện chăn đã bị người khác đổi rồi, có lẽ là nhân viên vệ sinh đã tới khi cậu và Quý Hoài Tư đi ra ngoài. Sự trùng hợp này khiến Giản Trì suy nghĩ nhiều hơn một lúc, nhưng không có dừng lại quá nhiều, tiếng chuông nhắc nhở có tin nhắn vang lên kéo cậu về với thực tại. Quý Hoài Tư gửi cho cậu một câu chúc ngủ ngon, Giản Trì vừa gõ ra hai chữ tương tự trong hộp thoại, phía trên đó đột nhiên xuất hiện thêm một tin nhắn mới.
Bạch Hy Vũ: [Giản Trì, cậu có ra ngoài được không?]
Giản Trì cảm thấy kỳ lạ: [Có chuyện gì vậy?]
Bạch Hy Vũ trả lời rất nhanh, dường như nghĩ cũng không cần nghĩ ngợi gì: [Tớ có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu, có thể qua đây một chuyến không? Tớ đang ở nơi chúng ta gặp nhau lần trước.]
Những lời cuối cùng này khiến trong lòng Giản Trì dâng lên một tia bất an, không biết Bạch Hy Vũ chỉ là nói như vậy hay là thật sự đã chờ ở đó, không nhận được câu trả lời, cậu đã mơ hồ nghiêng người về phía sau, hỏi: [Ngày mai nói chuyện có được không? Bây giờ đã muộn rồi.]
Bạch Hy Vũ từ trước đến nay rất dễ nói chuyện, nhưng lần này lại kiên định nói: [Phải là hôm nay.]
Gửi xong câu này, bất kể là Giản Trì hỏi như thế nào, Bạch Hy Vũ cũng không trả lời nữa.
Giản Trì nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống từ lâu, lúc này đã không thể nhìn thấy một tia sáng. Trực giác của cậu cho biết đây không phải là một chuyện tốt, nhưng từ “rất quan trọng” này làm cho cậu do dự. Nếu giờ phút này người gửi tin tức là Thiệu Hàng, Giản Trì nhất định sẽ lựa chọn không để ý, nhưng Bạch Hy Vũ từ đầu đến cuối đều có thiện ý với cậu, nếu thật sự là một chuyện quan trọng, cậu lại không tới điểm hẹn, Giản Trì có dự cảm Bạch Hy Vũ sẽ không bao giờ nói cho cậu biết nội dung chuyện này.
Nghĩ đến cuối cùng, cũng không đoán được đáp án sẽ xuất hiện là gì, Giản Trì lại hỏi Bạch Hy Vũ một lần nữa: [Cậu đã ở đó chưa?]
Lần này, cuối cùng Bạch Hy Vũ cũng trả lời tin nhắn, là một bức ảnh. Giản Trì nhìn vào địa điểm được chụp ở trên ảnh, cậu choàng áo khoác bên cạnh giường, cầm điện thoại di động và thẻ phòng rời khỏi phòng.
Sự chênh lệch nhiệt độ trên tàu rất lớn, Giản Trì vừa ra khỏi khoang tàu đã bị gió biển lạnh lẽo làm cho run rẩy, không khỏi khép chặt áo khoác trên người, dựa theo trí nhớ đi tới nơi của Bạch Hy Vũ. Chưa đi được mấy bước, Giản Trì liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng dáng gầy gò dựa vào lan can, hình như nhận được cảm ứng của tầm mắt, Bạch Hy Vũ quay đầu lại, cách nhau quá xa, không thấy rõ biểu tình trên mặt cậu ta.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Sau khi đứng yên, cảm giác bị gió thổi qua gò má càng thêm rõ ràng, Giản Trì chỉ muốn nhanh chóng giải quyết sự tình, trở về phòng: “Bên ngoài rất lạnh, chúng ta có cần đi vào trong rồi mới nói không?”
Bạch Hy Vũ lắc đầu, Giản Trì bị từ chối hai lần rốt cục cũng không mở miệng nữa. Cậu cảm thấy Bạch Hy Vũ có chút kỳ quái, nhưng khó có thể tìm được tính từ thích hợp để miêu tả, ngay khi Giản Trì cố gắng suy nghĩ sâu sắc về sự bất thường này, Bạch Hy Vũ mở miệng: “Giản Trì, cám ơn cậu đã tới đây.”
Điều này làm cho Giản Trì vốn khó hiểu càng thêm mê man, nếu như không nhớ lầm, rõ ràng là Bạch Hy Vũ một mực yêu cầu cậu tới đây. Cậu chỉ có thể hỏi một lần nữa: “Cậu có chuyện gì muốn nói cho tôi biết?”
Bạch Hy Vũ trầm mặc, hồi lâu sau cậu ta mới nhẹ giọng nói: “Tớ thật sự không muốn làm như vậy, nhưng không có cách nào, anh trai anh ấy phát hiện ra một… Một điều rất quan trọng đối với tớ, anh ấy đe dọa tớ, tớ đã do dự kể từ ngày lên tàu, do dự có nên nghe theo lời anh ấy hay không. Giản Trì, cậu tin tớ, tớ thực sự coi cậu như bạn bè, những điều này không phải xuất phát từ ý định của tớ.”
Khi cậu ta ngước mắt lên, Giản Trì phát hiện ra rằng bên trong đã đầy nước mắt, lấp lánh trong bóng tối, uất ức nhưng chân thành. Giản Trì không rõ: “Bạch Thư Quân bảo cậu làm…”
Hai từ “cái gì” cuối cùng không kịp nói ra miệng, từ phía sau xuất hiện một chiếc khăn tay đầy mùi hăng xộc lên mũi che miệng mũi cậu, ngay cả thời gian để phản ứng cũng không đủ, chứ đừng nói đến giãy dụa. Chờ khi cậu ý thức được thì tất cả đều sắp xếp xong rồi, ý thức của Giản Trì đã bắt đầu mơ hồ.
Giây phút cuối cùng trước khi nhắm mắt lại, cậu nhìn thấy khuôn mặt khóc nức nở của Bạch Hy Vũ. Trong lúc nhất thời cậu lập tức hiểu được điều không đúng mà cậu cảm nhận được từ khi mới tới đây, đáy mắt của Bạch Hy Vũ không còn ngây thơ trong suốt quen thuộc, mà thay vào đó là một đôi mắt bình thường, hàm chứa sự bất lực và tính toán.
Tại sao cậu không phát hiện ra sớm hơn một chút?
Ánh sáng yếu ớt xuyên qua mí mắt đâm vào nhãn cầu đã lâu không nhìn thấy ánh sáng, đầu tiên là cảm giác đau nhức, thái dương truyền đến từng đợt đau đớn giống như bị gõ đinh. Giản Trì mở mắt một cách chậm chạp, vô cùng khó khăn. Ngoại trừ năm giác quan, cơ thể và chân tay hình như ngâm trong xi măng, không thể di chuyển, hơi thở bị mắc kẹt trong ngực không được giải tỏa. Một thời gian dài sau đó, Giản Trì không biết đã qua bao lâu, cậu cảm thấy cảm giác trên bàn tay của mình, sau đó ngực, hai chân, bàn chân.
Dưới thân là một cái giường. Cậu nhận ra điều đó.
“Khụ…” Giản Trì vốn định lên tiếng nhưng cổ họng cậu khô đến mức nóng đến mức không khống chế được mà ho khan. Cậu không biết người đàn ông kia đã cho cậu ngửi thứ gì, mặc dù ý thức tỉnh táo, nhưng không tốt hơn so với bị đánh đập là bao. Giản Trì ngồi dậy một cách khó khăn, vừa ra khỏi giường đã lập tức ngã xuống đất.
Cảm giác này rất là khủng khϊếp, nhưng Giản Trì chỉ có thể cắn răng, vịn mép giường và đứng dậy. Căn phòng rất lớn, nhưng cũng rất tối, từ tủ đầu giường và kiểu đèn trên đầu có thể thấy đây không phải là đồ rẻ tiền. Trong lòng Giản Trì xẹt qua đủ các loại suy đoán, có thể khẳng định, cậu không còn ở trên thuyền nữa. Câu trả lời này sau khi đẩy cửa phòng ra có được bằng chứng càng chính xác hơn. Dọc theo cầu thang xoắn ốc cách đó không xa, phòng và phòng khách bên dưới nhìn thấy không sót thứ gì, đồ trang trí đầy quý phái làm cho đáy lòng Giản Trì trống rỗng, mơ hồ đoán được đây là chỗ nào.
“Có ai không?”
Giản Trì thăm dò hét lên một tiếng, vịn vách tường đi về phía cầu thang, vừa bước lên một bậc cầu thang, giọng nói trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến: “Cậu đang làm gì vậy?”
Một tiếng bất ngờ này khiến Giản Trì ngẩng đầu lên nhìn, Bạch Âm Niên đang đứng ở cầu thang phía trên, hắn cúi đầu quan sát cậu, áo sơ mi đen xắn tay áo lên, lộ ra đường cong cơ bắp rắn chắc cân xứng, góc cạnh trên mặt rất rõ ràng, nhìn không ra cảm xúc dư thừa, ánh mắt đột nhiên sát gần: “Cẩn thận.”
Chậm mất một giây, Giản Trì chân tay yếu ớt không thể rút chân bước lên, một bước này đạp vào không khí, cậu lăn xuống cầu thang mà không hề có sự phòng bị. Đau đớn không kịp truyền đến đại não, Giản Trì mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Bạch Âm Niên đi về phía cậu, đôi giày da màu đen dừng trước mặt là hình ảnh cuối cùng trước khi cậu mất ý thức lần thứ hai.
- -----oOo------