ĐẶC BIỆT THIÊN CHI UYÊN DỮ LỘ: TỰ CẨM THIỀU HÒA 2
Editor: Luna Huang
Lần này mục đích áp tiêu là đế đô Thương quốc, Thương Điển thành.
Mã xa ở trên đường đủ nửa tháng mới vừa tới Thương Điển thành, nhất là bởi vì Từ tiểu thư trong mã xa thân thể yếu không chịu được xóc nảy mỗi đêm phải dừng ở khách sạn bình dân, nhất là bởi vì Tinh Thiên cũng có ý thả chậm chút tốc độ để hai cô nương tự cho là dọc theo đường đi không có bị hắn cùng với A Uyên phát hiện nhìn hết sơn sơn thủy thủy trấn trấn huyền huyền.
Hai cô nương dọc theo đường đi có thể nói vui mừng không gì sánh được, có lúc các nàng cười đến A Uyên cùng Tinh Thiên phía trước đều có thể nghe được tiếng cười thanh thúy như chuông bạc của các nàng, sau đó các nàng lập tức ngậm miệng một lần nữa giật lại khoảng cách cùng bọn họ, nghĩ tuyệt không có thể bị bọn họ phát hiện.
Nhiên các nàng không biết, từ lúc các nàng theo bọn họ ly khai Liễu thành, bọn họ đã biết phía sau bọn họ có hai cô nương không bớt lo phía sau.
Tiểu điểu nhi cùng Mục Oanh Đồng dọc theo đường đi chơi được vui vẻ, lại không biết A Uyên cùng Tinh Thiên đã bao nhiêu ngày không có nghỉ ngơi tốt, bọn họ dọc theo đường đi không chỉ có cần lo toan an nguy của hai cô nương, còn phải lo luôn vấn đề dừng chân của các nàng, mỗi một khách sạn bình dân, bọn họ đều phải thay các nàng đưa cho lão bản một nửa tiền thuê phòng trước, sau đó các nàng “Lặng lẽ” đuổi kịp thì chỉ cần đưa lại phần tiền còn lại cho lão bản là được, nếu không có như vậy, chỉ sợ hai cô nương tham ăn này túi tiền sớm xẹp, đâu còn có tiền bạc ở trọ.
Việc này các nàng tự nhiên là không biết, còn hoan thiên hỉ địa cho rằng nguyên lai khách sạn bình dân bên ngoài cũng không phải quá chặt chém, cùng tiên sinh kể chuyện ở quán trà trong thành nói không lớn một dạng.
Có nữa đó là ban đêm các nàng ngủ, A Uyên cùng Tinh Thiên còn phải thay phiên gác đêm cho các nàng, hai cô nương ngày thường mỹ mạo lại chỉ là hai người kết bạn mà mà mà đi, dọc theo con đường này tất nhiên là dẫn không ít người chú ý, không phải là không có người có mưu đồ bất chính với các nàng, bọn họ cần hộ an toàn của các nàng.
Này đây tiểu điểu nhi cùng Mục Oanh Đồng mỗi khi ở trên giường ngủ say sưa, ngoài cửa các nàng cũng sẽ có có một người coi chừng.
Cũng là vì vậy mà dưới mí mắt của A Uyên cùng Tinh Thiên bầm đen càng ngày càng nặng.
“Ai, chúng ta đây không phải là nghiệp chướng còn là thế nào, kéo hai đại cô nương không hiểu chuyện như thế.” Tinh Thiên vừa lái mã xa vừa trọng trọng thở dài, sau đó lại thò đầu ra sau nhìn.
A Uyên cười không nói, Tinh Thiên lại thở dài, “Nhìn một cái, các nàng lại dừng lại hái hoa dại ven đường, thực sự là không cho người bớt lo!”
Tinh Thiên nói hơi kéo cương ngựa, để tốc độ của mã xa hơi chút chậm lại.
“Tùy các nàng đi, ngày mai đến Thương Điển thành, lúc trở về liền phải tốc độ nhanh hơn chút, đến lúc đó các nàng cũng không có thể như lúc tới chơi như vậy.” A Uyên nhìn mảng xanh hung quanh, cười đến ôn hòa, “A Tinh ngươi rõ ràng thay các nàng vui vẻ, ngoài miệng còn không nguyện nói tốt.”
“Hắc, hắc hắc.” Tinh Thiên có chút ngượng ngùng gãi gãi cái lỗ tai, “Các nàng xác thực thật làm người khác quan tâm, ta đây nói không sai chứ.”
“Đây cũng đúng.” A Uyên cạn tiếu tán thành.
Ngay khi tốc độ Ngay vẫn như cũ chậm đi về phía trước, màn xe sau mã xa bỗng nhiên truyền đến một t giọng nữ hốt hoảng: “Tiểu thư, tiểu thư người làm sao vậy?”
A Uyên hơi biến sắc mặt, Tinh Thiên đột nhiên ghìm ngựa.
“Xảy ra chuyện gì?” Tinh Thiên nhíu mày hỏi, mang theo một ma ốm thực sự là phiền phức nhiều.
Nhiên trả lời Tinh Thiên chỉ là tiếng khóc anh anh của thị nữ, anh đến lòng của Tinh Thiên não khí trực tiếp từ tâm khẩu chui lên ót, hắn đang muốn quát lớn thị nữ không hiểu chuyện này thì, A Uyên trầm giọng lên tiếng, “Mạo phạm.”
A Uyên nói, vén màn xe dày lên, lập tức từ trong mã xa tuôn ra một hương vị nhàn nhạt ấm áp, A Uyên khom lưng vào bên trong buồng xe.
Phía sau, tiểu điểu nhi cùng Mục Oanh Đồng hái hoa dại tràn đầy hai tay, đang muốn hưng cao thải liệt ninh thành vòng hoa thì phát hiện mã xa phía trước ngừng lại, Mục Oanh Đồng không khỏi nói: ‘ xe ngựa của A Tinh bọn họ thế nào đột nhiên ngừng lại?”
Tiểu điểu nhi hừ nhẹ một tiếng nói: “Còn có thể có chuyện gì, ta đoán còn không phải là Từ đại tiểu thư nhu nhu nhược nhược đau nhức sau, hừ, ta còn là đại tiểu thư của Vân gia, cũng không thấy ta mảnh mai.”
“…” Mục Oanh Đồng kéo kéo tay áo của tiểu điểu nhi, “Tiểu điểu tỷ, Từ đại tiểu thư nhân gia đó là trong bụng mẹ liền mang theo bệnh.”
“Ai ai ai, tiểu điểu tỷ, xe ngựa của A Tinh ca ca bọn họ muốn đi, chúng ta cũng mau theo đi!”
Tiểu điểu nhi nhét hoa dại vào trong hầu bao ở yên ngựa, phóng người lên ngựa, đi theo.
Trên mã xa, sắc mặt của A Uyên có chút chìm, thanh âm cũng là trầm trầm, “A Tinh, tốc độ nhanh hơn, trước khi trời tối phải chạy tới Thương Điển thành.”
Lời của A Uyên để sắc mặt của A Tinh đổi đổi, hắn hơi nghiêng đầu ra sau, nhìn thoáng qua màn xe dày, gật đầu, “Ta đã biết.”
Mã xa đột nhiên tăng nhanh tốc độ, để hai cô nương phía sau có chút theo không kịp, cự ly giữa bọn họ, càng kéo càng xa.
Tinh Thiên quả nhiên trước khi trời tối lái mã xa chạy tới Thương Điển thành, lúc vào thành, bọn họ nhanh chóng tìm một gian khách sạn bình dân đặt chân.
Bệnh chứng của tiểu thư Từ gia không thể kéo dài.
Sắc trời hắc trầm xuống, thời gian sáp nến chậm chậm chảy, A Uyên ngồi ở bên giường Từ đại tiểu thư vì nàng bắt mạch, ghim kim.
Đêm rất yên tĩnh, bỗng nhiên trong đại đường khách sạn bình dân có tiềng ồn ào truyền đến.
Mục Oanh Đồng có chút kinh hoàng luống cuống đứng ở trước quầy đại đường, nhìn chưởng quỹ vẻ mặt hung ác, khẩn trương không ngớt.
“Cút cút cút, từ đâu tới tiểu khiếu hoa tử, chớ đến chỗ lão tử ăn xin!” Chưởng quỹ vẻ mặt ghét bỏ phe phẩy tay đuổi nàng ra bên ngoài.
Chỉ thấy Mục Oanh Đồng vốn nên sạch sẽ xinh đẹp, lúc này đúng là cả người bụi bùn, xiêm y vạt áo cũng không biết bị cái gì phá, vốn là mái tóc chải thật chỉnh tề lúc này loạn, bên trên còn dính chút cỏ dại, cả khuôn mặt bẩn ô, cũng khó trách chưởng quỹ xem nàng là tên khất cái, nghĩ đến đổi thành bất cứ người nào thấy nàng cũng sẽ cho nàng làm khất cái.
Mục Oanh Đồng bị chưởng quỹ cố sức đẩy, lảo đảo vài bước suýt nữa ngã xuống đất, chỉ thấy hồng cứng cổ nói: “Ta không phải là tên khất cái! Ta là tới tìm người!”
“Tìm người?” Chưởng quỹ như là nghe được thiên đại chê cười ha ha cười một tiếng, “Chỗ ta đây cũng không có người khất cái muốn tìm!”
“Ta, ta rõ ràng nhìn thấy xe ngựa của bọn họ ở chỗ này!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mục Oanh Đồng đỏ lên vì tức
Chưởng quỹ đã không nhịn được nghe nàng nói cái gì nữa, hắn chỉ phiền chán khoát tay áo với điếm tiểu nhị, điếm tiểu nhị tức khắc tiến lên muốn kéo Mục Oanh Đồng.
Khi tay của điếm tiểu nhị chỉ kém một phần liền đυ.ng tới cánh tay của Mục Oanh Đồng, một phi tiêu bỗng từ trên lầu bay tới, bay qua mu bàn tay của hắn, sợ đến điếm tiểu nhị ngã ngồi trên mặt đất.
Mục Oanh Đồng ngước mắt hướng trên lầu nhìn lại, lập tức mặt đỏ lên tràn đầy ủy khuất, nước mắt cũng tức khắc trong hốc mắt đảo quanh, “A Tinh ca ca!”
Thay đổi một thân sạch sẽ xiêm y mặt Tinh Thiên âm trầm từ trên lầu đi xuống, khi hắn thấy nước mắt trong mắt Mục Oanh Đồng đến cầu thang cũng không đi, trực tiếp từ trên lầu nhảy xuống, vọt tới trước mặt Mục Oanh Đồng, đau lòng vì nàng lau khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu nói: “Làm sao làm thành bộ dáng này? Thế nào chỉ một mình ngươi? Tiểu điểu nhi đâu?”
Lòng của Tinh Thiên ninh quá chặt chẽ, có chút đau, bọn họ bất quá chỉ là tăng nhanh tốc độ mấy canh giờ mà thôi, các nàng thế nào cũng sẽ không chiếu cố tốt mình?
Mục Oanh Đồng vừa nghe đến ba chữ “Tiểu điểu nhi” lập tức ngừng khóc, trái lại kinh hoàng bắt cánh tay của Tinh Thiên, nhìn chung quanh như đang tìm cái gì, khẩn trương hỏi, “A Uyên, A Uyên đại ca đâu đâu?”
Tinh Thiên ninh chặt mi tâm, lúc này A Uyên cũng xuất hiện ở trên hành lang lầu hai, có chút kinh ngạc nhìn Mục Oanh Đồng cả người bẩn thỉu, “Làm sao vậy?”
“Tiểu điểu tỷ…” Thanh âm của Mục Oanh Đồng bỗng nhiên run rẩy, “Tiểu điểu tỷ không thấy rồi!”
Tinh Thiên mở to hai mắt nhìn, A Uyên còn lại là ngây ngẩn cả người.
Không thấy…? Có ý gì?
A Uyên bắt đầu lục dược sương của hắn, để hết chai chai lọ lọ xiêm áo đầy bàn, chỉ thấy hắn đưa tay đi lấy một bình thuốc.
Tinh Thiên chưa thấy qua A Uyên hốt hoảng như vậy, từ nhỏ đến lớn, hắn quen biết A Uyên đều là an tĩnh tĩnh táo, coi như là đối mặt tiểu điểu nhi gây sự nghịch ngợm hoặc là bị Lưu Ly nương đánh chửi, hắn đều là yên lặng.
“A Uyên.” Khi A Uyên lại bắt đầu lục đồ trong bọc y phục của mình, Tinh Thiên đỡ bờ vai của hắn, vi túc mi tâm nói, “Đừng tìm nữa, ta đi tìm tiểu điểu nhi, ngươi lưu lại nơi này, huống hồ Từ đại tiểu thư còn cần ngươi chăm sóc, ngươi không thể ly khai.”
A Uyên không để ý đến Tinh Thiên, chỉ là như trước lục bao phục, lấy ra môt cây chủy thủ, đặt bên hông.
“A Uyên!” Lần này Tinh Thiên bắt được cánh tay của hắn, đã khống chế cử động của hắn.
“Ta muốn đi tìm tiểu điểu nhi, chuyện này, ai cũng không có thể thay ta.” Nhãn thần của A Uyên nặng nề nhìn Tinh Thiên, đến liên thanh ôn hòa ngày thường cũng mất, lộ vẻ lạnh lẽo.
“Thế nhưng Từ đại tiểu thư ——” Tinh Thiên còn muốn khuyên hắn.
Nhiên Tinh Thiên còn chưa có nói xong liền bị A Uyên lạnh lùng cắt đứt, “Một thiên một vạn Từ đại tiểu thư, cũng không bằng một tiểu điểu nhi của ta.”
Tinh Thiên ngây ngẩn cả người, A Uyên hất tay hắn ra, cũng không quay đầu lại ra phòng, đi xuống lầu.
Bên phòng, thị nữ của Từ đại tiểu thư thấy A Uyên muốn đi ra ngoài, không khỏi nóng nảy, “Bách Lý công tử, ngươi không thể vào lúc này ly khai, tiểu thư nhà ta ——”
A Uyên không nói gì, chỉ là mặt không thay đổi nhìn thoáng qua thị nữ đứng ở trước mặt hắn, chỉ một mắt, lời nói chưa xong của thị nữ cũng vô pháp nói ra miệng nữa.
Chỉ vì, nhãn thần của hắn quá mức đáng sợ, phảng phất chỉ cần nàng nói thêm một chữ cũng sẽ cơ hội nói chuyện nữa vậy, đáng sợ để thị nữ cho là nàng nhìn thấy không phải là Bách Lý công tử tao nhã kia.
“Cô nương không cần phải lo lắng, A Uyên đã thay tiểu thư nhà ngươi ghim kim cũng khai dược phương, ngươi cầm cái này ra dược phô hốt thuốc là được, trước để tiểu thư nhà ngươi dùng liền không có đáng ngại.” Tinh Thiên nhìn bóng lưng của A Uyên, khẽ thở dài một cái, từ tay áo lấy giấy đưa cho thị nữ, “Ta cùng với Mục cô nương thay ngươi chiếu cố tiểu thư nhà ngươi trước.”
Thị nữ nhận dược phương, không yên tâm nhìn thoáng qua phòng cửa đóng kín, lúc này mới đi xuống lầu.
“A Tinh ca ca…” Trên mặt Mục Oanh Đồng viết đầy bất an, “Tiểu điểu tỷ nàng… Không có việc gì chứ?”
“Sẽ không, nàng có thể có chuyện gì, có chuyện chỉ có thể là người khác, trên đời này cũng chỉ có A Uyên sẽ khẩn trương như vậy.” Tinh Thiên vô vị khoát tay áo.
“Thế nhưng, thế nhưng A Uyên đại ca không có công phu a…” Mục Oanh Đồng còn bất an.
“Ai, được rồi được rồi, A Đồng muội muội, ngươi đừng lo lắng, thiên hạ này ai cũng chớ chọc hai huynh muội kia, nhìn vô hại, chọc bọn họ là phải có gan gánh chịu hậu quả.” Trên mặt Tinh Thiên không có một chút thần sắc lo lắng, “Được rồi, A Đồng muội muội trước tắm một cái, bẩn thỉu cũng giống tiểu khất cái rồi.”
Mục Oanh Đồng lập tức đỏ mặt.
Cửa bên phòng, vào lúc này nhẹ nhàng mở ra.
Một nữ tử mềm mại đỡ khuông cửa đứng, thần sắc đau thương nhìn hành lang đã không có thân ảnh A Uyên.