Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 180: Chương 180: Hỉ Hoan Hắn

CHƯƠNG 34: HỈ HOAN HẮN

Editor: Luna Huang

Tân huyện thừa đến tiền nhiệm, là ngày kế buổi trưa mới đến tiền nhiệm, thời gian đến tiền nhiệm cả người bùn đất, tóc tán loạn cũng đều đều dính bùn, hai tay tràn đầy bùn cùng máu, xiêm y rách rưới, lộ ra cánh tay gầy yếu như cành cây, lẫn vào bùn và máu, để cả người hắn thoạt nhìn bẩn không ngớt, thế nhưng không một người ở Liễu thành chú ý, trái lại hoan hoan hỉ hỉ đưa tân huyện thừa đến cửa nha môn, tân huyện thừa tuy rằng cả người bẩn, nhiên nét mặt thủy chung lộ vẻ cười, hình như không tự biết bẩn trên người.

Bởi vì, cô nương của tân huyện thừa tìm được rồi! Tân huyện thừa hài lòng, bách tính Liễu thành nhiệt tình cũng thay hắn hài lòng, đúng là không một người đi ra chỉ trích hắn.

Người theo tân huyện thừa ra khỏi thành đi giúp hắn tìm vị hôn thê tử nói, bọn họ vừa tới tràn đầy chân núi đầy bùn đất đá, nhìn thấy tân huyện thừa tự đang điên cuồng lấy tay đào đống bùn đất đá, lòng bàn tay rách khắp tay đều là máu thế nhưng hình như hắn không có cảm giác, hình như mất hồn, sau a, bọn họ giúp hắn tìm suốt cả đêm, tảng sáng ngày kế, đang lúc bọn hắn người người đều cho rằng cô nương đáng thương kia sớm đã bị dã thú ăn rồi, một cô nương lục y cả người bẩn thỉu tựa như từ trên trời giáng xuống từ trên sườn núi lăn xuống, bất thiên bất ỷ vừa vặn ngã đến trên người tân huyện thừa thất hồn lạc phách.

Có người nói, một khắc kia, tân huyện thừa khóc.

Có người nói, cô nương kia mở mắt ra thấy tân huyện thừa, nhào tới trong ngực hắn khóc không thành tiếng.

Còn có người nói, tân huyện thừa cảm động lão Thiên, lão Thiên trả lại cho cô nương hắn.

Nói chung, tân huyện thừa là tìm được cô nương của hắn, tất cả mọi người thay hắn vui vẻ.

Chỉ có tiểu Trụ tử thẳng nhìn chằm chằm cô nương lục y bẩn thỉu, lập tức bị tiểu tử bên cạnh hắn vỗ đầu, mắng: “Nhìn gì hai mắt trực câu câu! Đây chính là tức phụ nhi của tân huyện thừa chúng ta, ngươi nhìn không thể nào cũng không thể thành tức phụ nhi của ngươi được!”

Tiểu Trụ tử ôm đầu bị vỗ, không phục nói: “Ta mới không phải là muốn tức phụ nhi của tân huyện thừa! Ta là thấy nàng quen mắt, hình như hôm qua thời gian ra khỏi thành ta thấy nàng và ân nhân phu nhân đứng cùng một chỗ!”

“Chuyện phiếm!” Đầu của tiểu Trụ tử lại bị vỗ một chưởng không chút khách khí, “Tức phụ nhi của tân huyện thừa là cho ngươi nói nhìn quen mắt liền nhìn quen mắt, nhất định là ngươi nhìn lầm, hôm qua ra khỏi thành, còn không biết tức phụ nhi của tân huyện thừa ở nơi nào, làm sao có thể ở trong thành chúng ta, nếu như trong thành chúng ta, tân huyện thừa ngu như vậy tới đào đất đào bùn đào ra một thân thương?”

Tiểu Trụ tử xoa xoa đầu của mình, cảm thấy có lý, có chút ngu đần, gật đầu “Hình như cũng là đúng, nếu như cô nương của tân huyện thừa ở trong thành, hắn tới nơi này khổ thân làm gì?”

Vì vậy, tiểu Trụ tử quả đoán tin tưởng chính hắn nhìn lầm.

Sa Mộc khẩn trương một ngày, chạy suốt cả đêm, dọc theo đường đi không biết té ngã bao nhiêu lần, bị kinh lại bị lạnh cuối cùng khi nhìn đến Đồng Nhai thì đúng là hai chân như nhũn ra, sinh sôi từ sườn núi xuống phía dưới, khi ý thức của nàng mơ mơ màng màng, nàng bỗng dưng mở mắt ra, kinh hoảng thanh âm miệng vỡ ra, “A Nhai!”

Nhiên, ngay khi nàng mở mắt ra một sát na kia nàng ngây ngẩn cả người, bởi vì Bạch Lưu Ly chính ở một bên hàm tiếu nhìn nàng, “Có thể kêu lớn tiếng như vậy, xem ra là không sao.”

Sa Mộc kinh ngạc nhìn Bạch Lưu Ly, cái miệng nhỏ nhắn đóng mở nhiều lần cũng không phát ra âm thanh, trái lại Bạch Lưu Ly có chút ý vị thâm trường nhìn ý nàng cười nói: “Làm sao vậy, gặp được tình ca ca của ngươi ngay cả ta cũng không nhớ ra được là ai sao?”

Mặt của Sa Mộc đột nhiên bạo hồng, nói năng lộn xộn khẩn trương nói: “Không phải đại tiểu thư, nô tỳ, ta, ta chỉ là… Ta…”

“Được rồi được rồi, vui đùa ngươi mà thôi, không cần khẩn trương như vậy, bất quá là lo lắng nam nhân mình thích mà thôi, có cái gì xấu hổ khẩn trương, không cười ngươi là được.” Bạch Lưu Ly nhìn Sa Mộc cả khuôn mặt như sung huyết, lo lắng cô nương này sẽ khẩn trương chậm bất quá khí liền không pha trò nàng nữa, trái lại quan tâm nói, “Thân thể còn có chỗ cảm thấy khó chịu?”

Sa Mộc không có, chỉ là chôn đầu thấp thấp, hai tay thật chặt cầm lấy chăn mỏng đắp trên người, tựa hồ không dám ngẩng đầu nhìn Bạch Lưu Ly.

Bạch Lưu Ly không ngại, chỉ là ngồi xuống mép giường, hàm chứa cạn tiếu chậm rãi nói: “Đêm qua ngươi đi ra ngoài, ta biết, ngươi là đi tìm Đồng Nhai, ta cũng biết, ngươi thích hắn, mà trong lòng hắn cũng có ngươi, ta cũng nhìn ra được, đã lưỡng tình tương duyệt, lại vì sao càng muốn dằn vặt đối phương?”

Như trước như trước không nói lời nào, Bạch Lưu Ly tiếp tục nói: “Nếu là bởi vì ta, ngươi đại khả không cần như vậy, Mục Chiểu chưa từng thiếu ta cùng với Bách Lý Vân Tựu cái gì, chúng ta cũng không từng oán hận hắn cái gì, chúng ta bây giờ rất tốt, hắn cũng không có thực sự muốn bắt Bách Lý Vân Tựu về hỏi tội, trái lại vì hắn sửa lại án xử sai, ta xem ra Mục Chiểu là một hoàng đế tốt, chỉ là hắn đang ở cái vị trí kia, rất nhiều chuyện thân bất do kỷ mà thôi, ta chưa từng để ý Vân vương phủ bị hủy cùng Vân vương gia bị gϊếŧ, ngươi cần gì phải vì ta không bỏ xuống được?”

“Sa Mộc, hảo cô nương, sự tình đã qua, ta hiện tại không phải sống rất tốt sao? Ta sau này cũng vẫn như cũ giống bây giờ, không cần vì ta dằn vặt mình.” Bạch Lưu Ly nói, đưa tay áp lên trên mu bàn tay run nhè nhẹ của Sa Mộc.

Chỉ thấy Sa Mộc vẫn như cũ cúi đầu, cũng run giọng nói, “Thế nhưng… Ta…”

“Không cần nói cái khác, hiện nay ngươi chỉ cần nói cho ta biết, trong lòng của ngươi, đến tột cùng có hắn hay không, ngươi đến tột cùng là thích hắn hay không?” Bạch Lưu Ly nắm chặt tay của Sa Mộc, liễm liễm tiếu ý trong mắt.

“Ta, ta…” Tay của Sa Mộc run lợi hại hơn, cũng không có một câu đầy đủ.

“Được, ta biết rồi.” Vào lúc này Bạch Lưu Ly buông lỏng tay của Sa Mộc ra, đứng lên, thanh âm trở nên lạnh lùng, “Hiện tại ta có thể minh xác nói cho người tới của nha môn, nói Sa Mộc là chúng ta cùng tân huyện thừa không hề liên quan, hắn sống hay chết cũng không nên để người đến báo ngươi nữa.”

“Đại tiểu thư người nói cái gì?” Sa Mộc chợt ngẩng đầu lên, vươn tay bắt được cổ tay Bạch Lưu Ly, hoảng loạn hỏi, “Cái gì sống hay chết… Hắn, hắn làm sao?”

“Hắn sắp chết, sống không được mấy ngày nữa.” Bạch Lưu Ly quay đầu lại, nhãn thần lạnh lùng nhìn Sa Mộc, đến thanh âm cũng đều là lạnh lùng không có một tia ôn độ, “Đây là chuyện cả Liễu thành này đều biết, ngươi ngủ mê man mấy ngày tự nhiên là không biết.”

“Làm sao có thể…. Làm sao có thể… Ngày ấy lúc ta thấy hắn, hắn không phải là còn thật tốt sao? Thế nào… Có thể, sắp chết?” Sa Mộc thất hồn thì thào, bỗng nhiên cố sức nắm chặt tay của Bạch Lưu Ly, kích động khẩn trương nói, “Đại tiểu thư người biết y thuật, cầu mau cứu hắn, cầu người mau cứu hắn!”

“A!” Bạch Lưu Ly chợt lãnh cười ra tiếng, hất tay của Sa Mộc, lạnh lùng nói, “Ta tại sao phải cứu hắn? Hắn nào có quan hệ với ta? Hắn cũng không phải người trong lòng là của ngươi cũng không phải người ngươi quan tâm, ta vì sao phải cứu hắn?”

Sa Mộc từ trên giường lăn xuống, quỳ gối trước mặt Bạch Lưu Ly, ôm lấy chân của nàng cầu xin: “Đại tiểu thư, Sa Mộc van cầu người, van xin người… Đây là từ lúc Sa Mộc tiến nhập Bạch phủ tới nay lần đầu tiên cầu người, cầu người…”

Bạch Lưu Ly cụp mắt nhìn xuống Sa Mộc kinh hoảng không ngớt, thanh âm như trước lạnh lùng, “Ta không thích cứu người không liên quan với ta, cho ta một lý do.”

“Ta thích hắn, ta thích A Nhai…” Nước mắt bắt đầu ở đảo quanh trong hốc mắt của Sa Mộc, nàng không có lớn tiếng rống, trái lại kéo ra một cười thoải mái lại khổ sở, tình cảm áp xuống đáy lòng bị đào ra xác nhận, nàng bình thường trở lại, nhưng cũng đau lòng, nước mắt vỡ đê, “Hắn nếu là chết, ta phải sống thế nào. . .”

Bạch Lưu Ly bỗng nhiên cười, cùng lúc đó, cửa phòng đóng chặt mạnh từ ngoài phá khai, một thân ảnh lảo đảo bị đẩy tiến đến, ngoài cửa phòng, là Thính Phong cười đến không có hảo ý, chính thu hồi động tác hai tay.

Sa Mộc sửng sốt, Bạch Lưu Ly cấp tốc thối lui đến ngoài cửa phòng, lại nhanh chóng đóng cửa lại, trước khi rời đi không quên nói với Sa Mộc: “Đã quên cùng ngươi nói, ta đã đáp ứng huyền thừa đại nhân của chúng ta đem ngươi gả cho hắn.”

Tiện đà đó là tiếng đóng cửa, lưu lại hai thanh niên nhân mặt đỏ tới mang tai trong phòng.

Bách Lý Vân Tựu hôm nay không có đi tiêu cục, lúc này đang ngồi ở trên ghế xích đu dưới cây đào đọc sách, Bạch Lưu Ly bỗng nhiên mặt mày hớn hở nhào vào trong ngực hắn, để hắn suýt nữa ngã ra sau, cũng may hắn phản ứng nhanh ổn định xích đu dưới thân đồng thời cũng ném quyển sách trên tay ôm lấy nương tử hắn, chỉ nghe Bạch Lưu Ly khó có được hưng phấn nói hưng phấn nói: “Thành rồi thành rồi!”

Bách Lý Vân Tựu có chút bất đắc dĩ, “Nhìn nàng cao hứng, hình như là chuyện của mình thành một dạng.”

“Vốn chính là chuyện của ta không phải sao? Ngươi biết cái gì, ngốc tử!” Bạch Lưu Ly tâm tình tốt, cũng không quản Thính Phong đi hay chưa , chỉ xoay người đưa lưng về phía Bách Lý Vân Tựu cùng hắn ngồi chung xích đu, lôi kéo hai tay của hắn hoàn hông của nàng, nàng tựa ở trên người của hắn, tựa đầu gối lên trên vai của hắn, cười nói, “Nếu là tiểu tử họ Mục kia dám không tốt với Sa Mộc, ta sẽ cho hắn biết cái gì gọi là sống không bằng chết!”

Bách Lý Vân Tựu càng bất đắc dĩ, “Đây còn chưa thành hôn, Lưu Ly mà bắt đầu quản chuyện giữa phu thê người khác?”

“Ngươi quản ta.” Bạch Lưu Ly dựa vào Bách Lý Vân Tựu lay động xích đu, để bóng của hai người dưới cây đào lắc lư.

“Được được được, không quản nàng, nương tử đại nhân.” Bách Lý Vân Tựu cưng chìu cười, hắn cảm thấy, nương tử hắn tại Liễu thành càng lâu, càng ngày càng giống một tiểu nữ nhân, trước kia nàng, chắc là sẽ không làm nũng cùng hắn nói chuyện như vậy, cũng sẽ không giống hiện tại thích quản nhàn sự cuat người khác như vậy.

Ngày, thực sự là quá bình thản, bình thản đến ấm áp thư thái.

Ngay thời gian Bạch Lưu Ly dựa vào thân thể của Bách Lý Vân Tựu thoải mái nằm, một tiểu thân ảnh bỗng nhiên nhào tới trước người, để xích đu mạnh lắc lắc, chỉ nghe tiểu thân ảnh hưng phấn nói: “Lung lay! Tiểu điểu nhi cũng lung lay!”

Bạch Lưu Ly mới nhìn hướng tiểu điểu nhi vẻ mặt hưng phấn, một đạo tiểu thân ảnh khác nhào đến, cũng không phải nhào tới trên người nàng, mà là ngăn trước người của tiểu điểu nhi, chỉ nghe một đạo tiểu thân ảnh khác nói: “Muội muội không nên nháo cha cùng mẫu thân, đến đây, ca ca mang ngươi đi dạo.”

Tiểu điểu nhi chép miệng làm như không vui, thế nhưng cuối cùng vẫn là mị lực của A Uyên nặng hơn Bạch Lưu Ly, tiểu điểu nhi quả đoán chạy theo A Uyên.

Bạch Lưu Ly tiếp tục thích ý, Bách Lý Vân Tựu cũng nhìn tiểu thân ảnh của A Uyên, trong con ngươi như có điều suy nghĩ.