Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 164: Chương 164: Đại Điểu Nhi

CHƯƠNG 18: ĐẠI ĐIỂU NHI

Editor: Luna Huang

Trong tháng tiểu Tinh Thiên rất tốt, tiểu điểu nhi lại cũng không tốt, nhất là ban đêm lúc ngủ, tiểu Tinh Thiên nhân gia ăn no liền ngủ, cũng không khóc nháo lung tung, như là thương xót cha nương của hắn, tiểu điểu nhi giữa ban ngày hoàn hảo, vừa đến ban đêm hoàn toàn không mua sổ sách của Bạch Lưu Ly, chỉ mua sổ sách của Bách Lý Vân Tựu, bất quá nàng lại chỉ mua sổ sách trong khuỷu tay Bách Lý Vân Tựu, chỉ cần Bách Lý Vân Tựu thả lại nàng xuống giường gỗ nhỏ của nàng nàng lập tức khóc, chỉ ngủ trên khuỷu tay của Bách Lý Vân Tựu.

Bởi vì như thế, Bách Lý Vân Tựu từng ban đêm đều chỉ có thể đợi được tiểu điểu nhi hoàn toàn ngủ say mới dám buông nàng xuống, mà đợi được tiểu điểu nhi ngủ say, mỗi lần cũng sẽ phải một canh giờ hơn, hơn nữa nửa đêm tiểu điểu nhi sẽ tè ướt y phục hoặc đói bụng hồi tỉnh, vừa tỉnh lại lại cần Bách Lý Vân Tựu ôm ấp, nên một đoạn thời gian rất dài Bách Lý Vân Tựu đều chỉa vào vành mắt có chút thanh hắc.

Bạch Lưu Ly mỗi ngày đều sẽ vì Bách Lý Vân Tựu xoa xoa mắt, luôn luôn sẽ đau lòng nói: “Ngươi chìu quen nàng như thế, không để bản thân mệt đến xỉu thì không thư thái đúng không?”

Mỗi khi vào lúc này Bách Lý Vân Tựu sẽ tựa đầu ở trước người của Bạch Lưu Ly cười nói: “Tiểu điểu nhi còn nhỏ, không quen để cho nàng khóc mãi. Hơn nữa nàng khóc nhiều hơn nàng(BLL) cũng sẽ cảm thấy tâm phiền ý loạn không phải sao?”

“Phải phải phải, ngươi biết thương nữ nhi.” Lực đạo trong tay Bạch Lưu Ly nặng thêm.

Bách Lý Vân Tựu cười đến hài lòng, “Ta cũng thương Lưu Ly.”

Có vài đêm sau khi tiểu điểu nhi tỉnh lại luôn luôn khóc liên tục, chính là đến sổ sách của Bách Lý Vân Tựu cũng không mua, khóc Bạch Lưu Ly đều phải cảm giác mình sắp có chứng hậm hực hậu sản, có thể để nàng luôn luôn chân đá đá Bách Lý Vân Tựu, ninh mi nói: “Mau bảo nữ nhi ngươi đừng khóc nữa.”

“Đây cũng là nữ nhi nàng.” Bách Lý Vân Tựu mỗi khi lúc này cũng sẽ nghiêm túc cường điệu, sau đó mới lắc cánh tay của mình vỗ nhẹ lưng của tiểu điểu nhi, có một lần, hắn ôn nhu dụ dỗ nói, “Tiểu điểu nhi ngoan, đừng khóc, nhìn thấy mặt của nương ngươi tức giận chưa? Lại khóc nương ngươi cũng không cần ngươi nữa.”

“…” Khóe mắt Bạch Lưu Ly giần giật, “Có ngươi dỗ hài tử như thế sao?”

Bách Lý Vân Tựu thấy Bạch Lưu Ly lườm hắn một cái, liền đem mặt đến trên mặt nàng nhẹ nhàng cắn một cái, cười đến có chút vô lại nói, “Dùng được là được.”

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, tiếng khóc của tiểu điểu nhi chậm rãi nhỏ đi, chậm rãi chỉ là anh anh nuốt thanh âm, Bách Lý Vân Tựu cười đến có chút đắc ý, Bạch Lưu Ly có chút nghiến răng nghiến lợi, Bách Lý Vân Tựu cười đưa tiểu điểu nhi cho nàng, Bạch Lưu Ly ở trên đùi hắn hung hăng bấm một cái mới tiếp nhận tiểu điểu nhi đã đói bụng khóc.

Bách Lý Vân Tựu nhìn trong suốt uy hài tử đã rất nhiều rất nhiều rất nhiều lần, chỉ bất quá nhìn một chút, ánh mắt của hắn liền chậm rãi trong suốt như lúc ban đầu chưa thay đổi, chỉ là hắn không dám nghĩ, hắn sợ làm tổn thương Lưu Ly của hắn.

Mà trong tháng Bạch Lưu Ly chỉ lo chiếu cố tiểu điểu nhi, trái lại không có chú ý cùng với quan tâm vấn đề mặt Bách Lý Vân Tựu.

Tiểu điểu nhi cùng tiểu Tinh Thiên đầy tháng, Bạch Lưu Ly cũng không dám soi gương, nàng cảm giác mặt của bản thân trong tháng đã thành bí đao, toàn thân đều béo, đến mặt cũng béo, sờ lên mặt của mình cảm giác rộng như cái bồn, tuy rằng nàng không phải là quá lưu ý dung mạo của mình, thế nhưng mập mạp là nàng trăm triệu lần không thể dễ chấp nhận.

Bách Lý Vân Tựu nói không mập, vẫn là giống như trước một dạng, Bạch Lưu Ly đương nhiên biết đây là nói dối, hoàn toàn là dỗ nàng vui vẻ, bởi vì nhìn Ám Nguyệt thắt lưng to chân to nàng liền biết chính nàng có bao nhiêu béo, bất quá mặc dù biết Bách Lý Vân Tựu là nói dối, nhưng là nói dối ở bên tai hơn nhiều, nghe hơn nhiều, sẽ có loại ảo giác đó là nói thật, vì vậy Bạch Lưu Ly dưới ảo giác lấy cái gương soi, sau đó đều thu hết toàn bộ gương trong nhà, nói là trong một tháng tuyệt đối sẽ không lấy ra nữa.

Bách Lý Vân Tựu ăn ngay nói thật quen, mặc dù biết Bạch Lưu Ly ngại bản thân béo không muốn nhìn thấy hình dạng của mình, nhưng vẫn là bĩu môi nói: “Lưu Ly trong ngày thường rửa mặt tắm cũng không từ trong nước thấy hình của mình?”

“…” Khóe mắt Bạch Lưu Ly run lên, trầm mặc, sau đó cắn răng nghiến lợi nói, “Bách Lý Vân Tựu, ngươi không nói lời nào không ai coi ngươi là câm điếc.”

Một màn này phát sinh, Ám Nguyệt cùng Ám Dạ cũng ở tại chỗ, Ám Nguyệt cười đến có chút run, lén lút cùng Ám Dạ nói: “Miệng của gia thật là tiện, đáng đời bị chửi, nếu như ta cũng mắng, không, ta còn muốn đánh.”

Ám Dạ bỗng nhiên run một cái, trong lòng yên lặng thì thầm, hắn nghĩ cùng gia một dạng, may là miệng không nhanh như gia, may quá, may quá!

Mùa đông của Liễu thành ít tuyết rơi, tiểu điểu nhi cùng tiểu Tinh Thiên đầy tháng, chính trực đầu mùa đông, khí trời tình hảo, không có gió, trong đình viện nho nhỏ tràn đầy hương thân Liễu thanh đến mừng tiểu gia hỏa đầy tháng.

Bách Lý Vân Tựu vốn không thích náo nhiệt, cũng không giỏi về cùng người giao tiếp, gia chi cảm thấy tiệc đầy tháng thật là phiền phức, không muốn có, thế nhưng nghĩ đến đây nghĩ là tiệc đầy tháng của tiểu điểu nhi, liền đánh nhịp quyết định, làm!

Cũng may có những hương thân này nhiệt tình hỗ trợ, mới để hai đôi phu thê tuy rằng luôn luôn mang mang lục lục nhưng không có loạn tràng hoặc không có địa phương chiếu cố không được, bốn người đều là chưa từng trải qua tiệc đầy tháng của oa oa, đợi cho tân khách tán đi, bốn người mệt mỏi có chút thở hổn hển, chỉ có hai tiểu gia hỏa không rành thế sự nằm ở trên một cái giường ngủ say sưa.

Ám Dạ vấn: “Tiểu muội, sau này còn làm tiệc đầy tháng không?”

Ám Nguyệt đáp: “Sau này ngươi tới làm, ta mặc kệ.”

Bách Lý Vân Tựu xen mồm: “Ám Dạ, trong tháng ngươi cũng mạnh như vậy?”

Ám Dạ cùng Ám Nguyệt nhất thời mặt đỏ tới mang tai: “…”

Bạch Lưu Ly túm tay Bách Lý Vân Tựu, tức khắc kéo hăn đi thu dọn đồ đạc.

Bách Lý Vân Tựu cảm giác mình rất vô tội, hắn không có nói sai chứ? Không phải nói trong tháng không thể cái kia… Cái kia sao?

Để Bạch Lưu Ly cảm thấy phiền lòng, ngoại trừ tiểu điểu nhi khóc nháo ra, liền bộ ngực của nàng luôn luôn phồng khó chịu, nàng tự nhiên biết là chuyện gì xảy ra, trướng sữa.

Biện pháp giải quyết tốt nhất của trướng sữa chính là để tiểu gia hỏa uống, chỉ là tiểu điểu nhi lại uống không hết nhiều như vậy, nàng hoàn toàn đã là cung lớn hơn cầu, thời gian tiểu điểu nhi tỉnh hoàn hảo, thời gian ngủ cũng không thể bế nàng lên ép uống, mặc dù nàng lót sợi bông trong áo, nhưng vẫn là chống không được áo ướt nhẹp, cũng may cũng may mùa đông, mới để cho không cảm thấy xấu hổ như vậy.

Chỉ là, trướng đến luôn luôn khó chịu, như là bộ ngực lấp tảng đá, không có tiểu điểu nhi, nàng cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân rút bớt, tự nhiên nàng làm chuyện này đều là sau lưng Bách Lý Vân Tựu, bởi vì từ lúc trong nhà thêm một tiểu oa nhi, Bách Lý Vân Tựu mỗi ngày đều sẽ có các loại các dạng vấn đề, hận không thể làm cái cha vạn năng, nếu là cho hắn biết chuyện này, sẽ gặp vô số vô số vấn đề, ngược lại không phải là nàng cảm thấy thẹn thùng, cũng không phải là không muốn trả lời vấn đề của hắn, mà là trong tháng cho hắn biết chuyện này, hắn tuyệt đối sẽ vì nàng lao lực, nếu là hắn lao lực tất sẽ làm thân thể hắn có phản ứng, mà trong tháng thân thể của nàng không có tiện, cần gì phải để hắn khó chịu.

Vì vậy, chuyện này Bạch Lưu Ly không cùng Bách Lý Vân Tựu nói qua, Bách Lý Vân Tựu cũng không có phát hiện, thẳng đến đêm tiểu điểu nhi đầy tháng.

Ban đêm có mưa, để khí trời giữa ban ngày chợt trở nên rất lạnh, Bạch Lưu Ly cho nàng cùng Bách Lý Vân Tựu còn có tiểu điểu nhi thêm đệm chăn, liền gối cánh tay của Bách Lý Vân Tựu nghe tiếng mưa rơi tích tích đáp đáp ngủ.

Mang hoạt một ngày, Bách Lý Vân Tựu rất mệt mỏi, gia chi tháng này hắn hầu như không có đêm nào ngủ ngon, nên hắn vừa chạm đầu vào gối đã ngủ, tiểu điểu nhi giữa ban ngày nhìn người nhiều như vậy vào nhà, cũng trợn tròn mắt nhìn thật lâu, nghĩ đến cũng là mệt mỏi, ban đêm cũng ngoan ngoãn không khóc nháo, ngủ như cha nàng một dạng rất ngon.

Bạch Lưu Ly vốn cũng là ngủ được an ổn, thế nhưng đến nửa đêm, nàng lại trướng sữa đến tỉnh, thập phần khó chịu, không đành lòng đánh thức Bách Lý Vân Tựu, liền nhẹ nhàng dời khỏi ngực hắn, sau đó lấy ngoại bào ở đầu giường mặc lên người rón rén xuống giường nhìn tiểu điểu nhi trong giường gỗ nhỏ xem có tỉnh lại không, lại phát hiện tối nay tiểu điểu nhi ngủ cực ngon, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, Bạch Lưu Ly chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Bạch Lưu Ly sợ ầm ĩ đôi phụ nữ vốn là ngủ say nên muốn đến nhà chính, thế nhưng nàng từ phòng bếp lấy chén lớn đi ra thì khí trời rất lạnh, liền lại trở về buồng trong, nàng tận lực không tạo âm hưởng là được.

Chỉ là, khi nàng mới cơi ngoại bào, thanh âm của Bách Lý Vân Tựu mang theo buồn ngủ từ trên giường truyền tới, “Lưu Ly đang làm cái gì?”

Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu đột nhiên vang lên trong tiếng mưa rơi tí tách ban đêm, dọa Bạch Lưu Ly giật mình, để chén lớn nàng đặt trên bàn trước mặt mém rơi, Bách Lý Vân Tựu nghe được động tĩnh, nhất thời hoàn toàn không có buồn ngủ, đến hài cũng không kịp mang liền vọt tới bên cạnh Bạch Lưu Ly khẩn trương vấn: “Lưu Ly làm sao vậy?”

Động tác của Bách Lý Vân Tựu cực nhanh để Bạch Lưu Ly khó khăn lắm ổn định chén sành trên mặt bàn còn chưa kịp kéo lại vạt áo đang mở rộng hắn đã tới bên người nàng, Bách Lý Vân Tựu vốn là khẩn trương lo lắng Bạch Lưu Ly, mà khi mắt hắn nhìn xuống, lại chỉ cảm thấy huyết soi trào trong thân thể.

“Thức dậy làm gì?” Bạch Lưu Ly trước tiên không có chú ý vạt áo mình còn mở, chỉ chú ý Bách Lý Vân Tựu không có mang hài, vội vã đứng lên kéo hắn về phía giường, mi tâm ninh ninh nói, “Còn không mang hài? Mau trở lại trên giường.”

Bách Lý Vân Tựu tùy ý Bạch Lưu Ly kéo hắn về giường, …, này đây, khi Bạch Lưu Ly ấn Bách Lý Vân Tựu ngồi ở trên giường, Bách Lý Vân Tựu cấm dục hơn mười tháng cũng không nhịn được nữa.

Bách Lý Vân Tựu tay mắt lanh lẹ ôm hông của nàng, …

Bạch Lưu Ly… Hai tay ôm cổ của Bách Lý Vân Tựu, thân thể nhẹ nhàng run rẩy.



Bách Lý Vân Tựu cũng không há mồm, chỉ là… Nhìn hai gò má ửng đỏ nàng, á thanh âm vấn: “Lưu Ly mới vừa rồi đang làm cái gì?”



“Thế nào không cùng ta nói?” Bách Lý Vân Tựu…

Thân thể của Bạch Lưu Ly lại là khẽ run lên, xiết cổ của Bách Lý Vân Tựu càng chặt hơn, thanh âm mềm nói: “Không muốn đánh thức ngươi, để ngươi hảo hảo ngủ một giấc.”

“Sỏa Lưu Ly.” Bách Lý Vân Tựu bất đắc dĩ cười, “Vậy ta như vậy, Lưu Ly thoải mái chút ít không?”

Bạch Lưu Ly… Hai gò má ửng hồng gật đầu, …

Bách Lý Vân Tựu…ma sát tóc mai của Bạch Lưu Ly thanh âm càng thêm khàn khàn mà hỏi thăm: “Có thể không Lưu Ly? Ta có thể muốn nàng không? Tiểu điểu nhi đầy tháng rồi, ngày hôm nay có thể không…?”

Nghe được ** áp chế rất lâu.

“Ân…” Bạch Lưu Ly nhẹ nhàng nhẹ nhàng, …

Bách Lý Vân Tựu lập tức… Hưng phấn nói: “Lưu Ly ngày sau… Nếu là khó chịu, ta đến giúp Lưu Ly.”

“Ân…” Bạch Lưu Ly cầm lấy tóc đen tùy tán của hắn, mặc dù ý loạn tình mê, nhưng không quên nhắc nhở, “…Lưu lại chút cho nữ nhi của ngươi…”

Tϊиɧ ŧяùиɠ lên não Bách Lý Vân Tựu tựa hồ đã nghe không được.

—— đề lời nói ngoài ——

… Viết cái này chương và tiết cảm giác thúc bản thân dị thường hèn mọn, té xỉu, thúc đang làm việc thất mỗi ngày đều năng đã bị loại nữ nhân này vấn đề hun đúc…