Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 7: Chương 7: Thùy Đích Trung Thành

CHƯƠNG 7: THÙY ĐÍCH TRUNG THÀNH

Editor: Luna Huang

Mắt lạnh Bạch Lưu Ly nhìn thị nữ khϊếp sợ, phát hiện, ánh mắt của thị nữ kinh hoàng ở chỗ sâu trong lóe ra vui sướиɠ, khiến nàng định tại thân thể nhỏ gầy đơn bạc của thị nữ.

Biểu hiện giả dối? Rồi lại không giống, nhãn thần của một người sẽ không nói dối, nàng duyệt vô số người, phân rõ cho ra biểu tượng thực giả, trước mặt tiểu nha hoàn tên là Sa Mộc này, đến tột cùng là ai? Mặt của nàng hủy thành như vậy, nàng còn nhìn ra được nàng là ai?

Mặc dù trong lòng có điểm đáng ngờ, Bạch Lưu Ly nét mặt ngoại trừ băng lãnh vẫn là băng lãnh, nhất phó âm hàn tùy thời đều có thể lấy mạng nhỏ thị nữ, thời khắc này tiểu nha hoàn mặt đối mặt với mặt bị hủy âm lãnh cùng dữ tợn của Bạch Lưu Ly cũng chậm rãi tháo kinh khủng xuống, đổi lại thần sắc cung kính vui vẻ, ngoài Bạch Lưu Ly ngoài ý muốn lập tức hai đầu gối quỳ xuống đất, tiện đà hướng Bạch Lưu Ly nặng nề mà dập đầu một cái, Bạch Lưu Ly hơi nhíu mày, tiểu nha hoàn lại kích động nói: “Nô tỳ rốt cục có thể nhìn thấy đại tiểu thư rồi! Nô tỳ tạ ân cứu mạng của đại tiểu thư!”

Tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng Bạch Lưu Ly vẫn chưa gở phòng bị trong lòng xuống, như cũ chỉ là mắt lạnh nhìn thị nữ kích động, không một lời.

Thị nữ Sa Mộc thấy Bạch Lưu Ly không có phản ứng, thẳng người lên xong không có đứng lên, chỉ là đem đầu cúi thấp thấp, hai tay chăm chú túm váy, xấu hổ lại vẫn như cũ cung kính nói: “Đại tiểu thư không nhớ rõ nô tỳ, thế nhưng nô tỳ cả đời cũng sẽ nhớ kỹ ân đức của đại tiểu thư, ba năm trước đây, đại tiểu thư ở đầu đường cứu nô tỳ, không chỉ có cấp tiền bạc cấp mẫu thân nô tỳ, còn thu lưu có nô tỳ trong phủ làm nha hoàn…”

Có lẽ là nói đến chỗ thương tâm, Sa Mộc lại một lần nữa hướng Bạch Lưu Ly dập đầu một cái, dù cho tất cả mọi người nói đại tiểu thư là đại ác nữ, nàng vẫn là đem đại tiểu thư xem là ân nhân, tin tưởng đại tiểu thư là người tốt, mặc dù vào Bạch phủ nàng không có cơ hội tới gần đại tiểu thư, nhưng đại tiểu thư là trừ cha nương ra là người thứ nhất đối tốt với nàng, đối với vóc người dung mạo của đại tiểu thư, nàng đều nhớ rõ, cũng mặc dù tất cả mọi người nói đại tiểu thư chết, mặc dù nữ tử trước mặt này bị hủy dung, nhưng nàng vẫn là nhận được, đây là đại tiểu thư ân nhân của nàng, tuyệt sẽ không sai!

Mâu quang băng lãnh của Bạch Lưu Ly rơi vào trên người Sa Mộc quay quay, trong trí nhớ thật nhanh tìm kiếm tồn tại của Sa Mộc, ba năm trước đây, Bạch Lưu Ly đích xác thu một tiểu cô nương hồi phủ làm nha hoàn, tin tức, tỉ mỉ một chút. . .

“Ngươi đã cho rằng ta là ân nhân, vậy ngươi tự nhiên nhớ kỹ ba năm trước đây ngày tháng nào ta thu lưu ngươi.” Nàng đã nhớ lại ba năm trước đây, nàng thu một tiểu cô nương tên là Sa Mộc hồi phủ, hôm nay nàng sở dĩ còn có thể nhớ tới chuyện này, là bởi vì ngày đó, vừa vặn là ngày Thế Nhiên biểu ca của nàng mới tới Tố thành, trước mắt tiểu nha hoàn trả lời, nàng liền có thể quyết định mệnh của tiểu nha hoàn có nên lưu hay không.

Sa Mộc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Lưu Ly, là bởi vì rốt cục nghe được Bạch Lưu Ly nói, khóe mắt đuôi lông mày không khỏi treo đầy kinh hỉ, không chút nghĩ ngợi liền đáp: “Tháng sáu thượng tuần ngày thứ bảy, nô tỳ còn nhớ rõ, ngày ấy mặt trời rất to, đại tiểu thư mặc hắc đoạn sam thêu hồng biên, chải một bím tóc cao, cưỡi bạch mã.”

Khi đó nàng suýt nữa cho rằng xuất hiện ở trước mặt nàng là một vị công tử tuấn dật, sau này nàng mới biết được đó không phải là công tử mà là tiểu thư, sau đó mới biết ân nhân chính là đệ nhất ác nữ trong miệng bách tính.

Bạch Lưu Ly nghe Sa Mộc trả lời, ánh mắt lạnh như băng bỗng nhiên trở nên có chút hoảng hốt, đúng vậy, ngày ấy, nàng trước sau như một chải kiểu tóc nam nhân ăn mặc xiêm y nam nhân, cưỡi con ngựa cao to xuất hiện ở trước mặt Vũ Thế Nhiên, hắn nhìn nàng cười đến nhu hòa, nói, Lưu Ly biểu muội thực sự là không giống người thường, như một danh nữ anh hùng.

Có lẽ là hắn ôn nhu, có lẽ là hắn khen, lại có lẽ là hắn đối với nàng như người bên ngoài bất đồng mà là thưởng thức, ngày đó, nàng liền lâm vào vũng bùn tên là tình ái, vô pháp tự kềm chế.

Nhiên, hoảng hốt của Bạch Lưu Ly chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, chỉ bất quá nhìn về phía Sa Mộc ánh mắt thiếu vài phần băng lãnh, bởi vì trả lời của Sa Mộc cùng trong trí nhớ của nàng vào ngày đó không sai lệch, như vậy, nàng liền đem lưu lại, hôm nay nàng, cần một trợ thủ trung thành, trước mắt tiểu nha hoàn này, có thể làm tuyển trạch.

“Ngươi tên là Sa Mộc phải không?” Bạch Lưu Ly nhìn Sa Mộc quỳ trên mặt đất gật đầu, thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”

“Nô tỳ tạ qua đại tiểu thư!” Sa Mộc vốn muốn dập đầu một cái nữa, lại bị Bạch Lưu Ly đưa tay ngăn lại, ánh mắt khϊếp sợ của Sa Mộc ở chỗ sâu trong là hỉ duyệt cảm động, vội vã đứng lên.

“Sa Mộc, ngươi không sợ gương mặt này của ta? Không sợ ta là một người chết?” Ánh nến ở trên mặt của Bạch Lưu Ly, trong con ngươi toát ra mặt của nàng vô cùng thê thảm, nhưng mà, lần này Sa Mộc cũng không kinh không hãi sợ, trái lại cười đến đơn thuần, “Đại tiểu thư là người tốt, càng là ân nhân của Sa Mộc, dù cho đại tiểu thư thay đổi dáng dấp, dù cho đại tiểu thư là người chết, Sa Mộc cũng không sợ.”

Sa Mộc nói thoáng như một đạo thiểm điện, bổ vào lòng của Bạch Lưu Ly, đến nỗi nàng xem ánh mắt của Sa Mộc mạnh biến ảo, tuy rằng trên mặt khϊếp sợ rất nhanh biến mất, nhưng mà sự rung động trong lòng của nàng lại một lúc lâu mới bình phục.

Nàng biết, đây là tình cảm trong đầu của Bạch Lưu Ly vì ái tình mà chết gây nên.

Lời này nếu là xuất từ trong miệng của người yêu, nên êm tai thế nào? Lời này nếu là xuất từ trong miệng thân nhân, lại nên hạnh phúc ra sao? Nàng không phải là không có lời nói như vậy, nhưng nàng hết lần này tới lần khác chết vào lời nói của người phản bội, hôm nay nàng lại một lần nữa nghe được lời như vậy, mới chính thức nghe ra được đến tột cùng thật hay giả, tiểu nha hoàn trước mặt thuần túy miệng cười cùng ánh mắt của chân thành không phải là giả, nàng nói là chân chính phát ra từ nội tâm, Bạch Lưu Ly đột nhiên cảm giác được bản thân thật đáng buồn lại buồn cười, nàng chân chính thắng được, chỉ có một tiểu nha hoàn như thế thành thực đối đãi.

Có thể có một người chân thành đội tốt với nàng, dù cho chỉ là một tiểu nha hoàn vi bất túc đạo, cũng vậy là đủ rồi.

“Hảo, như vậy Sa Mộc, từ nay về sau, ngươi liền theo ở bên cạnh ta, hầu hạ ta, thế nào?” Phàm là người tốt với nàng, nàng cũng sẽ không keo kiệt tín nhiệm của mình, dùng người thì không nghi ngờ người nghi người thì không dùng người, nàng cũng không nhìn lầm người nữa, “Đúng vậy, ta không có chết, ta còn sống, ta sẽ một lần nữa trở lại Bạch gia.”

Trở lại Bạch gia, thay Bạch Lưu Ly chết không nhắm mắt đem người hại nàng nhất nhất đẩy vào địa ngục.

Bạch Lưu Ly bình thản nghe vào trong tai trong tai không khác sấm sét trên đất bằng phẳng, khiến nàng kinh ngạc không ngớt, nhất thời lại quên phản ứng, đi theo bên người đại tiểu thư, vậy ý nghĩa nàng từ tam đẳng nha hoàn nhảy trở thành nhất đẳng nha hoàn, hơn nữa còn là nha hoàn của đại tiểu thư, cũng liền không ai còn dám khi dễ nàng, này, đây là vinh hạnh bao nhiêu!

Khi Sa Mộc phản ứng kịp, lại một lần nữa muốn quỳ gối xuống hướng Bạch Lưu Ly tạ ân, vẫn như cũ bị Bạch Lưu Ly ngăn lại, tiện đà thanh âm lành lạnh của Bạch Lưu Ly vang lên, “Sa Mộc, thành tâm của ngươi đối với ta, không cần dùng quỳ xuống biểu thị, minh bạch không?”

Lòng của Sa Mộc đột nhiên run lên,, mắt Bạch Lưu Ly, vậy sau cố sức gật đầu, “Nô tỳ minh bạch.”

“Như vậy đem chuyện của hai ngày này trong phủ xảy ra, hoàn toàn nói cho ta biết.”

Sa Mộc cung kính tiểu tâm dực dực đem sự tình hai ngày này nàng biết như thực chất nói cho Bạch Lưu Ly, Bạch Lưu Ly dùng ngón tay trỏ khẽ quạt ánh nến, ánh nến thâm trầm trong con ngươi của nàng toát ra, cuối cùng, chỉ nghe một tiếng “Đâm rồi” Rất nhỏ vang lên, dược các một lần nữa rơi vào trong bóng tối.

Sa Mộc lần thứ hai kinh hãi, chỉ vì, nguyên bản ánh nến là bị Bạch Lưu Ly dùng đầu ngón tay dập tắt.

Cho đến chóp mũi mơ hồ ngửi được mùi khét, Bạch Lưu Ly mới chậm rãi buông tay nắm nến ra, chậm rãi đi ra ngoài.