CHƯƠNG 75: TRÚNG ĐỘC
Editor: Luna Huang
Chẳng lẽ là nữ nhân này nội lực rất cao cường, mới có thể để cho mình cảm thụ được cảm giác bị áp bách mãnh liệt như vậy? Loại cảm giác cường đại đáng sợ này, để lòng hắn còn sợ hãi.
“Tứ gia!” Mộ Dung Tuyết nhìn tứ gia nghĩ cái gì đến xuất thần, nhẹ nhàng mà kêu một tiếng.
“Hoàng tẩu thất lễ!” Tứ gia ngại ngùng nói rằng, nghĩ không ra nội lực của Mộ Dung Tuyết đến trình độ này, thảo nào tam ca hoài nghi nàng chính là nữ nhân xuất hiện ở bãi tha ma.
Mộ Dung Tuyết cười, sớm nghe nói ngũ gia là tiểu tử bất cần đời, tứ gia tuy rằng tính cách rộng rãi, làm việc so với ngũ gia ổn trọng rất nhiều. Hôm nay hơi chút tiếp xúc, nàng phát hiện tứ gia tựa hồ so với tam gia làm việc càng ổn trọng hơn.
Ánh mắt tán thưởng nhìn về phía tứ gia, đột nhiên nhớ tới tứ gia là một hoa si, cực kỳ yêu thích hoa. Nàng đi hướng vườn hoa của viện tử, nhìn về phía kỳ hoa lần kia từ Phúc Thụy đường mang về nói rằng: “Vốn nghe tứ gia mê hoa, không biết những hoa này của bổn cung tứ gia có hứng thú.”
“Kim ngọc lan! Cánh hoa trình kim hoàng sắc, tám cánh hoa. Đây là kim ngọc lam đặc hữu của Cổ Mạnh quốc, nghe đồn hoa này chỉ có thể nở tron trời đông giá rét, tây phương quốc thổ như Phong Lôi, có thể sinh trưởng chính là kỳ tích, còn có thể nở đẹp như vậy. Hoàng tẩu, ngươi rốt cuộc là làm sao làm được?” Tứ gia thấy kim ngọc lan nhãn tình sáng lên, như nhặt được chí bảo trên mặt đất, ngồi xổm xuống, động tác cẩn thận tiến đến bên cánh hoa ngửi hoa vị.
“Quả nhiên là người hiểu hoa!” Mộ Dung Tuyết nhìn dáng dấp mừng rỡ của tứ gia, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái, đó là thanh nhân chi mỹ nói: “Hoa này là trước đó vài ngày vô ý mua về, sau lại bổn cung mới biết được đây là kim ngọc lan hiếm có. Mà, kim ngọc lan này là bị cao nhân thay đổi, cho nên mới phải không hãi sợ ẩm ướt cùng nóng bức của Phong Lôi, tứ gia nếu thích mang đi là được rồi.”
“Như vậy sao được? Hoa này hiếm như vậy.” Tứ gia nghe xong trong lòng vui vẻ.
“Quân tử thanh nhân chi mỹ, tuy rằng bổn cung không phải là quân tử, nhưng nếu có thể thành nhân chi mỹ cũng là một vui thú lớn. Huống chi, bổn cung cũng không phải người cực kỳ yêu hoa, cũng có thể có ngày không có tâm tư chỉnh lý, là lãng phí hiếm quý như vậy.” Trong lời nói của Mộ Dung Tuyết có chuyện, trong giọng nói mang theo thê lương chua xót.
Tứ gia từ trong ánh mắt của Mộ Dung Tuyết nhìn ra loại đau lòng cùng chua xót này, đột nhiên cảm thấy tam ca đối với nàng quả thực quá mức tàn nhẫn. Dù sao nàng là nữ nhân, dù cho làm gì sai, cũng không nên nghiêm phạt trên mặt của nàng. Nàng chưa cầu tử, đã xem là hạnh phúc của tam ca rồi.
Nhưng, nữ nhân kiên cường như vậy trên đời thật không có mấy người, đây chính là lần thứ hai. Thảo nào lục đệ đối với nàng tử tâm tháp địa, trên người nàng thật có một loại khí tràng rất đặc biệt, cho người bất giác bị hấp dẫn.
Lại thấy tứ gia suy nghĩ gì nghĩ đến nhập thần, Mộ Dung Tuyết hất mặt, từ trong vườn hoa bưng ra hai bồn kỳ hoa khác từ Phúc Thụy đường mang về. Ngăn trước mặt tứ gia, đó là lần thứ hai thấy trên mặt tứ gia mừng rỡ.
“Người đến!” Mộ Dung Tuyết hướng về phía viện tử kêu to.
Linh nhi cùng tiểu Cổ xuất hiện ở viện môn, vào cửa thỉnh an tứ gia cùng chủ tử.
“Mang ba bồn hoa này đưa đến quý phủ của tứ gia, mang yếu điểm dưỡng những hoa này báo cho bọn hạ nhân quý phủ quý phủ biết.” Mộ Dung Tuyết cẩn thận dặn hai người.
“Vâng!” Linh nhi cùng tiểu Cổ tiến lên mang chậu hoa đi ra ngoài.
Tứ gia không chớp mắt nhìn Mộ Dung Tuyết, nếu như nàng là thiện lương, dù cho gương mặt này bị hủy, cũng còn có thể được nam nhân ái. Chỉ là, người kia chắc chắn sẽ không phải tam ca.
“Tứ gia, canh giờ không còn sớm. Nếu để cho tam gia biết ngươi đến địa phương không sạch sẽ này của bổn cung, sợ rằng sẽ chọc cho tam gia mất hứng.” Mộ Dung Tuyết rất là chuyên gia cười, đã có ý trục khách.
Tứ gia nghe được rõ ràng, cũng không tiện dừng lại lâu. Mỉm cười chắp tay xong, hắn mại khai sãi bước đi ra viện tử.
Mộ Dung Tuyết nhìn thân ảnh tứ gia tứ gia biến mất, ngồi trên ghế. Đưa tay, rót trà lài, nàng như có điều suy nghĩ uống xong hai cái, để ly xuống dựa vào ghế.
. . .
Một lúc lâu sau, Linh nhi cùng tiểu Cổ trở lại Mộng viên phục mệnh, phát hiện chủ tử ngủ ở ghế trên. Vốn tưởng rằng chủ tử là cảm thấy thái dương ấm áp nên ngủ, Linh nhi để tiểu Cổ đi xuống trước, còn nàng lại là đi vào trong phòng mang chăn đắp cho chủ tử.
Sắc mặt Mộ Dung Tuyết tái nhợt, vết sẹo trên mặt hiện lên hắc, môi tím bầm, thân thể cũng đang run rẩy. Linh nhi thấy thế sợ đến buông lỏng tay, không để ý tới nhặt chăn lên, nàng hướng về phía ngoài cửa quát to lên: “Tiểu Cổ, tiểu Cổ nhanh đi thỉnh Lý đại phu qua đây, chủ tử. . . Chủ tử hình như trúng độc.”
Tiểu Cổ còn chưa kịp đi vào nhà, nghe được tiếng la của Linh nhi, vội vàng đi ra ngoài, liều mạng chạy đến viện tử của Lý Huyền, vừa chạy trong miệng vừa hô to: “Lý đại phu, Lý đại phu!”
Trong Nho viện, tam gia đang cùng tứ gia uống trà đàm luận, nghe được tiếng quát tháo của tiểu Cổ, tam gia bất mãn để hạ nhân đi hỏi đến tột cùng chuyện gì xảy ra. Biết được Mộ Dung Tuyết trúng độc, hai vị gia vội vội vàng vàng chạy hướng Mộng viên.
Tứ gia nhìn qua so với tam gia càng thêm kích động, bởi vì một canh giờ trước, thấy Mộ Dung Tuyết bình thường, cùng mình nói chuyện, bây giờ Mộ Dung Tuyết nhìn qua tựa như một thi thể sắp lạnh như băng. Hai mắt nhắm nghiền, có thể thấy được hắc sắc trên mặt rõ ràng, vảy của vết thương hoàn toàn biến thành hắc sắc, bày biện ra rõ ràng là dấu hiệu trúng độc.
“Tại sao có thể như vậy, một canh giờ trước nàng còn thật tốt?” Trong miệng tứ gia nói thầm một trận.
“Ngươi ban nãy gặp nàng?” Tam gia cảm giác ngoài ý muốn sâu sắc, trên mặt lập tức bày biện ra biểu tình không vui.
Tứ gia gãi đầu một cái, như hài tử làm sai, thấp giọng hồi lời: “Sáng sớm dậy lão ngũ đi, ngươi còn chưa rời giường, bổn vương một mình đi dạo ở quý phủ, bất tri bất giác liền đi tới đây. Lúc đó thấy mấy bồn hoa đặc biệt trong viện liền tiến vào, tiến đến thấy nàng ngồi ở ghế phơi nắng, tùy tiện lên tiếng chào hỏi liền đi.”
Tam gia nghe xong tứ gia tứ gia, đầu mày như trước nhíu, biết tứ gia là một hoa si, không nghĩ tới còn si hoa đến loại tình trạng này. Nhìn lướt qua viện tử, quả nhiên phát hiện mấy bồn hoa chưa từng thấy qua trong viện, nói vậy Mộ Dung Tuyết đã rộng lượng rồi.
“Đúng! Nàng tặng bổn vương ba bồn hoa, chỉ là ba bồn hoa mà thôi, tam ca cũng không cần dễ giận như vậy chứ?” Tứ gia không rõ vì sao cảm giác được biểu tình ăn dấm của tam ca, tam ca không phải là thống hận Mộ Dung Tuyết sao? Chẳng lẽ là vì hận sinh yêu?
Phác thông!
Linh nhi chiếu cố ở bên cạnh đột nhiên quỳ gối trước mặt hai người, một kính hướng hai người dập đầu: “Hai vị gia, van cầu các ngươi cứu gia chủ nhà chúng ta, hơi thở của chủ tử hình như càng ngày càng yếu.”
Tam gia lúc này mới đem đường nhìn dời khỏi người tứ gia, ngồi xổm người xuống vì Mộ Dung Tuyết bắt mạch. Mạch đập yếu ớt, thật giống như không hề nhảy lên. Lại dùng tay thăm dò hơi thở của nàng một chút, hô hấp tuy rằng vẫn còn, nhưng có thể rõ ràng cảm giác được gián đoạn, tựa hồ trong lúc bất chợt sẽ đình chỉ.
“Tam gia, tứ gia!” Lý Huyền nghe được tiểu Cổ nói Mộ Dung Tuyết trúng độc, bỏ lại thảo dược vẫn còn đang đợi phân loại, mang dược sương chạy như bay đến.
“Mau xem cho nàng!” Tam gia thức thời nhường ra một con đường cho Lý Huyền, sở trường sống của Lý Huyền là giải độc, còn là gia truyền.
Lý Huyền mở dược sương, xuất ra ngân châm đặc chế qua dược thủy, hiện tại thử một chút độc tính trên mặt tối đen của Mộ Dung Tuyết. Ngân châm vừa dính vào da, nhất thời hắc đến cùng, này liền chứng minh độc tính mãnh liệt, hơn nữa còn là độc dược cấp hình đáng sợ.
“Thế nào?” Tam gia lo lắng hỏi.
Lý Huyền cầm ngân châm đưa lên mũi tỉ mỉ người, phát hiện bên trong lại có hai loại độc dược, bách tư bất đắc kỳ giải nói: “Lại có hai loại độc, một loại là cửu đầu hạt tử, còn có độc của dị cổ thảo.”
“Oa! Điên rồi!” Sắc mặt tứ gia đại biến, sau đó còn nói thêm: “Dị cổ thào này còn tốt, chỉ là để người có thương tích, vết thương chuyển biến xấu, không thể lành. Cửu đầu hạt này đã có thể lợi hại, nghe nói cửu đầu hạt là một trong kỳ của Đông Loan quốc, kỳ của cửu đầu hạt tử, có thể chế tạo ra trạng thái chết giả, nếu không thể phát hiện sớm giải độc kịp thời, mười canh giờ sau sẽ chết.”
(Luna: Tác giả lúc thì cửu đầu hạt tử, lúc thì cửu đầu hạt, ta cũng không biết thế nàTruyenHD@)
Ác độc!
Nghĩ không ra những người đó dám minh mục trương đảm, chớ không phải là Mộ Dung Cuồng thật không tín nhiệm Mộ Dung Tuyết, phái Lạc Khê vào xong, muốn sát nhân?
Cực sợ nhíu chặt mi, cúi đầu nhìn về phía Mộ Dung Tuyết nữ nhân đáng thương lại đáng trách này, bắt đầu hối hận không nên hạ thủ với mặt của nàng.
Tứ gia hoài nghi nhất định là người trong phủ ra tay, bằng không không thể nhanh như vậy, cửu đầu hạt tử là độc dược cấp tính, chỉ cần chạm lập tức chỉ thấy hiệu quả, cũng liền nói Mộ Dung Tuyết trúng độc là sau khi bản thân rời đi, đó là mở miệng nói rằng: “Tam ca, nàng vừa rồi thật tốt, bổn vương nghĩ chắc là. . .”
“Tứ đệ, chuyện của quý phủ tam ca sẽ xử lý, trước nghĩ biện pháp cấp cứu nàng.” Tam gia cắt đứt suy đoán của tứ gia, quý phủ rất nhiều người đều có chuyện, hắn cũng tạm thời không thể động.
Ngầm hiểu, tứ gia rất nhanh minh bạch ý tứ của tam gia. Tâm tư chặt chẽ hắn lúc này mới ý thức được, Khiếu vương phủ nhìn như bình tĩnh, có thể sánh bằng phân tranh trên giang hồ. Tuy rằng tam ca không phải là thái tử, nhưng tam ca có thể là người duy nhất tới gần bí mật kỳ lân kiếm nhất.
Trong lòng Lý Huyền còn lại là hoài nghi hai phe người bất đồng cùng hạ thủ, nhất phương người chỉ là tranh giành tình nhân, người này nhất định là một trong vài vị cô nương trong viện. Người hạ cửu đầu hạt tử, chính là muốn mạng mệnh Mộ Dung Tuyết, không nhất định cô nương hậu viện, rất khó cho người hoài nghi là ai?
Mang hoạt đại khái một canh giờ, lấy y thuật cao minh của Lý Huyền, chỉ là giải được độc của dị cổ thảo. Độc của cửu đầu hạt giả được hơn phân nửa, lại thì không cách nào thanh trừ tàn dư trong thân thể của Mộ Dung Tuyết. Như vậy, dù cho Mộ Dung Tuyết mười canh giờ sau không chết, gân mạch của nửa người dưới cũng sẽ khô kết, bán thân bất toại.
“Không có những biện pháp khác?” Tứ gia thực sự không nghĩ ra Mộ Dung Tuyết nhiều tai nạn như vậy, hai lần trước thiếu chút nữa chết, lần này lại bị người đẩy đến cửa đại điện diêm vương.
Linh nhi vẫn vểnh tai lắng nghe nói chuyện của hai vị gia cùng Lý Huyền, đột nhiên liền nhớ lại một người, lớn mật về phía bọn họ đề nghị: “Tam gia, tứ gia, nô tỳ cảm thấy có người có thể có thể giải tàn dư chi độc trên người chủ tử?”
“Ai!” Ba nam nhân trăm miệng một lời.
“Chưởng quỹ Lôi Xán của Phúc Thụy đường!” Linh nhi mở miệng trả lời.
“Hắn!” Tam gia kinh ngạc quay tròng mắt, nhớ tới chuyện lần trước Văn Mặc nói, lại thâm sâu tư.
“Mau thỉnh người nọ đến trị liệu cho hoàng tẩu.” Tứ gia không đợi tam gia mở miệng, vội vàng phân phó hạ nhân đi thỉnh Lôi Xán, quay đầu lại vừa nhìn về phía tam ca nói rằng: “Tam ca cần lấy đại cục làm trọng, vô luận như thế nào hoàng tẩu đều không thể xảy ra chuyện gì, bằng không hoàng hậu cùng Mộ Dung Cuồng bên kia sợ rằng. . .”