CHƯƠNG 38: NAM NHÂN KIA ĐẾN CÙNG LÀ AI
Editor: Luna Huang
Mã xa đến cửa vương phủ, mệt mỏi một ngày, lại bị tam gia một trận lăn qua lăn lại, nàng sớm mệt mỏi ngủ say trong ngực của hắn, ngay cả đem nàng bế xuống xe, nàng cư nhiên chưa từng nửa điểm phát hiện.
Mã xa vừa tới, nữ nhân của mấy tòa viện cũng chạy ra, mấy ánh mắt tam gia tam gia ôm Mộ Dung Tuyết ngủ say từ trên xe xuống. Quan trọng nhất là, ba nữ nhân đều thấy y phục nàng xốc xếch, ngu ngốc đều nhìn ra được được sủng hạnh qua.
Ở trên xe?
Chết tiệt, nữ nhân kia cư nhiên có thể để cho tam gia sủng ở trên người nàng, nàng đến cùng làm mị thuật gì, để tam gia từ chán ghét biến thành tiếp cận, biến thành hôm nay bất luận trường hợp mà sủng hạnh.
Vấn đề giống như vậy trong lòng ba nữ nhân quay về, cuối cùng cho ra đáp án. Phượng Điệp như dĩ vãng tức giận đến cắn răng mở miệng, Hương Nhứ còn lại là diện vô biểu tình, mà, Mẫu Đơn trong lòng hận hóa thành một thanh kiếm, nếu như nhãn thần có thể gϊếŧ người, nàng hận không thể chém Mộ Dung Tuyết đại tá bát khối.
“Phân phó, phân phó, ngày mai bổn vương không thượng triều, không hy vọng bất luận kẻ nào tới quấy rầy.” Ôm Mộ Dung Tuyết ngủ say, hiển nhiên giọng nói của tam gia đè thấp không ít.
Bất quá, cho dù là đè thấp xuống, ba nữ nhân cũng nghe được rất rõ ràng. Khẽ ngẩng đầu, thấy thân ảnh cao lớn của tam gia tiêu thất trong bóng tối.
“Hỗn đản!” Trong miệng Mẫu Đơn phun ra hai chữ, mang theo nha đầu đi viện tử bản thân.
Phượng Điệp còn lại là đứng tại chỗ, hận ý tràn đầy ánh mắt nhìn chằm chằm địa phương bóng lưng tam gia biến mất, lòng của nàng tựa như bị người bóp nát vậy, ngoại trừ đau nhức, vẫn là đau nhức. Lấy lại tinh thần, nàng quay đầu lại phát hiện Hương Nhứ còn đứng tại chỗ.
Hương Nhứ như ngày xưa diện vô biểu tình, nhìn qua tựa hồ đây hết thảy cùng nàng không có nửa điểm quan hệ. Phượng Điệp ánh mắt của Phượng Điệp, nàng lãnh nhiên cười, mang theo nha đầu dự định ly khai.
“Chờ một chút!” Phượng Điệp chặn lối đi của Hương Nhứ, vẻ mặt châm chọc nói rằng: “Lẽ nào ngươi dự định nhìn nàng vẫn tiếp tục kiêu ngạo như vậy, ngươi thật để cho ta cảm thấy bi ai.”
“Bi ai cái gì?” Hương Nhứ khẩu khí lạnh như băng hỏi.
“Bi ai tỷ tỷ so với nàng hầu hạ tam gia trước, cuối cùng lại lạc vào hạ tràng như vậy. Sợ rằng, nàng nếu sinh hạ nhất nhi bán nữ, chỉ là chúng ta, ngay cả ngươi cũng chạy không thoát vận mệnh cút đi.” Lời của Phượng Điệp tự tự trạc tâm, để Hương Nhứ mới vừa rồi còn diện vô biểu tình trong mắt dâng lên đám sương mông lung.
Không!
Sẽ không!
Cho dù là tam gia thực sự yêu Mộ Dung Tuyết, hắn cũng sẽ không nhẫn tâm ném bản thân ra khỏi đây.
Hương Nhứ có chút mất khống chế lắc đầu, một ý niệm đáng sợ xuất hiện trong đầu, nàng lại đột nhiên thanh tỉnh trợn to hai mắt. Lý trí nhìn về phía Phượng Điệp, cười nhạt một tiếng nói: “Nếu như tam gia thật muốn làm như vậy, tin tưởng ai đều không thể ngăn cản. Nếu như ngươi vô vị giãy giụa mặc dù đi, phản chính ta vĩnh viễn không có khả năng cùng người một chiến tuyến.”
Ném những lời này, Hương Nhứ khôi phục biểu tình lạnh lùng, mang theo nha đầu Linh nhi cấp tốc rời đi. Phượng Điệp quay bóng lưng của nàng phun ra một ngụm nước bọt, khinh thường thì thào chửi nhỏ: “Không phải là một **, trang thanh cao gì?”
…
Tỉnh lại luồng ánh sáng mặt trời thứ nhất tiến thất, Mộ Dung Tuyết mệt mỏi trở mình, lười biếng mở mắt. Trong mắt hiện lên chính là khuôn mặt tuấn tú của người nào đó còn đang ngủ say, nàng lại chậm rãi nhắm mắt lại, muốn ngủ tiếp một hồi.
Nhiên, trong con ngươi cuối cùng một phong cảnh lại làm cho đột nhiên mở to hai mắt, há to mồm. Bởi vì, khi mắt nàng trợn tròn mới phát hiện, đó cũng không phải sàng của nàng, nơi này nàng xác định cho tới bây giờ đều chưa từng tới.
Ngày hôm qua không phải là trực tiếp hồi vương phủ sao?
Lẽ nào sau lại đi địa phương khác. Nhớ kỹ bọn họ ở trên xe…
Nghĩ đến, trên mặt nàng một trận ửng đỏ, nhìn ** của tam gia nằm ở trên chăn, đầu nàng chôn ở trên chăn. Phản chính mặc kệ ở địa phương nào, chỉ cần người nào đó tỉnh lại, nàng trốn không thoát vận rủi ngược đãi. Lẳng lặng ghé vào chăn, nghe được tiếng ngáy bình ổn của hắn, nàng dần dần đã ngủ.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu đến trên giường, tam gia trở mình, bàn tay to đem Mộ Dung Tuyết ghé vào chăn ôm vào trong ngực. Không có mở mắt, ngửi hương khí trên người nàng, cái loại du͙© vọиɠ kỳ quái này lần thứ hai tập nhập trong đầu, hắn ngửi mùi của nàng tìm kiếm đôi môi của nàng.
Nàng như con mèo nhỏ cuộn mình, cảm giác được tay của hắn không thành thật du đãng ở trên người, nàng dần dần tỉnh lại. Mở mắt chuyện thứ nhất chính là thoát khỏi ma chưởng của hắn, nhưng nàng chưa kịp hành động, môi đã bị vững vàng che lại, để cho nàng đến cơ hội xoay người cũng không có.
Ô…
Tỉnh lại chuyện thứ nhất là không thể nói chuyện, loại cảm giác biệt khuất này để cho nàng có xung động đánh người. Nhưng, đối mặt với bức tường người rất nặng, nàng ngoại trừ hưởng thụ không có lựa chọn nào khác.
Một trận vui thích qua đi, hai người tay xong uyên ương dục. Yên lặng ở tiểu hạnh phúc hai người, tựa hồ đã quên cừu hận giữa hai người, ngăn cách, còn có cự ly thân thế vô pháp buông xuống.
Thay y phục, tiểu Cẩm bị gọi vào trong nhà. Ở trong phòng tam gia vì chủ tử hiểu rõ, ngay cả nàng làm hạ nhân đều cảm thấy rất không có quen. Động tác cứng đờ vì chủ tử chải đầu, ánh mắt của nàng hoảng hoảng trương trương đông miểu tây khán.
“Tiểu Cẩm!” Mộ Dung Tuyết nắm tay của tiểu Cẩm, cau mày nhìn nàng trong gương, nếu là bị tam gia thấy hình dạng hoảng hoảng trương trương của nàng, nhất định sẽ chọc cho hắn mất hứng.
“Xin… Xin lỗi…” Tiểu Cẩm đến giọng nói nghe đều rất mất tự nhiên.
“Động tác nhanh chút, ta luôn cảm thấy ngày hôm nay mí mắt nhảy có chút kỳ quái.” Mộ Dung Tuyết vừa nói chuyện, xoa xoa mí mắt khiêu động từ lúc tắm rửa, loại dự cảm xấu này để cho nàng có loại hoảng hốt không rõ.
“Vâng!” Tiểu Cẩm khéo léo ứng tiếng, ngẩng đầu chỉ thấy hình dạng của tam gia hình dạng xuất hiện ở trong gương, nàng vội vàng đem cúi thấp đâgul.
Tam gia đến gần Mộ Dung Tuyết, từ trong gương nhìn gương mặt đặc biệt của nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm hoa đào trên vết sẹo, đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng. Phất phất tay, tiểu Cẩm khom lưng lui sang một bên, hắn đi lên trước, cầm lấy lược vì nàng chải tóc dài.
Mùi thơm ngát của son xen lẫn mùi thơm ngát nhàn nhạt trên người nàng, hít một hơi thật sâu, hắn nhìn qua vẻ mặt hưởng thụ.
Nhiên, dáng dấp như vậy ngược lại làm cho Mộ Dung Tuyết bất an. Nhãn thần hốt hoảng chớp động, nàng rũ mi mắt thật thấp, không biết vì sao lúc này trong lòng sẽ mọc lên chột dạ cảm kỳ quái?
“Nói cho ta biết, người nam nhân hình xăm cho ngươi kia đến cùng lai lịch ra sao?” Tam gia vỗ vỗ gương mặt hoạt nộn của nàng, cằm hắn đặt lên bả vai của nàng.
“Tam gia, sư phụ hình xăm kia là nô tỳ tìm, căn bản cũng không nhận thức.” Không đợi chủ tử nói, tiểu Cẩm mở miệng trước giải thích.
Ba!
Hạ tràng của quá nhanh mồm chính là tìm khổ, đặc biệt đối với tam gia loại không thích nữ nhân nói lung tung này, huống chi tiểu Cẩm chỉ là một hạ nhân, dĩ nhiên là sẽ không thủ hạ lưu tình.
Tam gia là tập võ chi nhân, một bạt tai đánh cho tiểu Cẩm mắt bốc kim hoa, khóe miệng co rút đau đớn phun ra một ngụm máu tươi, nàng đỡ tường quỳ rạp xuống đất: “Tam gia tha mạng! Tam gia tha mạng! Nô tỳ biết sai rồi.”
Tam gia đột nhiên sắc mặt đại biến, tìиɧ ɖu͙© của gian nhà còn chưa rút đi bị tức giận che giấu, để Mộ Dung Tuyết trong lúc nhất thời đều khó thích ứng.
Mâu quang lóe ra, lòng của Mộ Dung Tuyết lần thứ hai khôi phục lại trạng thái băng lãnh, lấy tay của tam gia ra, nàng lạnh lùng hỏi: “Tam gia hà tất làm khó một nha đầu.”
“Cút!” Tam gia quát lạnh một tiếng, tiểu Cẩm rời khỏi gian nhà.
Quay đầu lại, Mộ Dung Tuyết nhìn một mảnh trống rỗng trong viện. Viện tử ngọa thất của tam gia băng lãnh kỳ quái, băng hàn có thể thẩm thấu vào xương. Dù cho diễm dương cao chiếu là như vậy, thanh phong thổi tới, nàng cũng một lạnh run thật to. “Chột dạ?” Tam gia cảm giác được thân thể nàng run, từ phía sau ôm nàng, nhìn đóa hoa đào trong gương. Thấy thế nào đều cảm thấy hoa đào này sẽ là căn nguyên họa thủy?
Kìm lòng không đặng sờ, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, tựa hồ cảm thấy trên tay xoa chính là một đóa hoa đào chính tươi đẹp nở rộ. Trong đầu hiện ra một mảnh đào hoa lâm xinh đẹp, mà, Mộ Dung Tuyết tựa như Đào hoa tiên tử hạ phàm khởi vũ trong rừng hoa đào.
Tiếng đàn lang lãng xuyên thấu cánh rừng, nam nhân một thân bạch y ngồi ở dưới cây đào rậm rạp đánh đàn. Ngẩng đầu, nam nhân kia một đôi mắt phượng mang cười, ngón tay tinh tế ma lực huy động, dưới tiếng đàn dễ nghe phảng phất như nguyền rủa, thanh lãng có thể xuyên thấu nhân tâm.
“Không!” Hét lớn một tiếng, hắn dùng lực lắc đầu, đột nhiên mở to hai mắt, trên trán mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu tích lạc xuống.
Cảm giác kỳ quái, làm sao sẽ sản sinh ảo giác như vậy? Hoa đào này?
Sau một khắc, Mộ Dung Tuyết thấy trong mắt tam gia dâng lên sát khí, sát khí cho người sợ hãi mà hoảng hốt sôi trào trong gian phòng. Đột nhiên, hắn phát điên dùng tay kháp cổ của nàng.
“Gia, gia ngươi đến cùng làm sao vậy?” Nàng xuất hết khí lực muốn thoát khỏi tay hắn, tay hắn lại càng kháp càng chặt. Dưới tình thế cấp bách, nàng gở trâm gài tóc xuống hướng vai của tam gia đâm xuống tới.
A…
Kinh hô một tiếng, đau đến đau đến lui về phía sau mấy bước, thần sắc hốt hoảng ngồi dưới đất. Nhiên, cố sức một chút vỗ vào ót để đầu óc hắn tỉnh táo lại, ôm vết thương đứng lên, hắn lần thứ hai đến gần Mộ Dung Tuyết.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhìn không thấy nửa điểm tơ máu, Mộ Dung Tuyết từng ngụm từng ngụm thở phì phò. Mắt thấy tam gia lần thứ hai tới gần, nàng theo bản năng đứng lên lui ra hai bên trái phải.
“Nói cho ta biết nam nhân kia rốt cuộc là ai?” Tam gia chưa từ bỏ ý định hỏi, bước chân lần thứ hai. Tới gần.
“Ta thực sự không biết nam nhân kia, cũng tìm không được bất kỳ trí nhớ gì liên quan đên nam nhân kia. Gia, ngươi tin tưởng ta, tin tưởng ta.” Mộ Dung Tuyết dùng sức nói, trong ánh mắt nhìn không thấy bất luận cái dấu hiệu thuyết hoang gì.
Tam gia ép Mộ Dung Tuyết đến góc tường, bán híp mắt kéo cằm của Mộ Dung Tuyết, ánh mắt lần thứ hai rơi vào trên đóa hoa đào kỳ quái kia. Hồi lâu, hắn lạnh lùng nói rằng: “Ngươi tốt nhất không nên gạt ta, bằng không xui xẻo xui xẻo sẽ không chỉ có chính ngươi.”
“Ta phát thệ!” Hai ngón tay của Mộ Dung Tuyết dựng thẳng giữa không trung, đây là duy nhất nàng có thể làm.
Trong ánh mắt tam gia băng hàn dần dần nhạt đi, con mắt nửa híp cũng dần dần mở. Vuốt ve mặt không có chút máu mặt của Mộ Dung Tuyết, trơn truột để hắn có chút không muốn thu tay lại.
“Tam gia, có đúng hay không gần đây chuyện của tử lang cho ngươi quá mức tâm phiền, cho nên mới miên man suy nghĩ.” Thanh âm của Mộ Dung Tuyết ôn nhu, cuối cùng cũng thấy băng hàn trong mắt hắn tiêu thất, động tác thở dốc cũng so với ban nãy lớn một chút.
“Chỉ hy vọng như thế!” Tam gia lau mồ hôi trên trán một chút, xoay người, hắn lười biếng phất phất tay: “Ngươi trở về đi! Nếu như muốn cái gì chỉ cần mau nói cho ta biết.”
“Vâng!” Mộ Dung Tuyết hành qua lễ, liếc trộm tam gia một mắt xong, khom lưng thối lui ra khỏi gian nhà.