Chiến Thần Bất Bại

Chương 742: Cố nhân​

Dưới trướng Đường Thiên tự thành hệ thống, việc Linh bộ không cần hắn phải quan tâm, về phần công việc Tử Quyên thành, Đường Thiên cứ giao cho bốn tộc. Với hắn mà nói, Tử Quyên thành chỉ là nơi tạm cư, hắn sẽ không ở lâu. Bốn tộc là địa đầu xà, nên xử lý như thế nào, có kinh nghiệm hơn so với mình.

Trong nháy mắt, Đường Thiên phát hiện mình lại nhàn rỗi rồi, lại có thể tu luyện.

Tô tiến lên một bước, âm thanh cung kính bẩm: "Đại nhân, chúng ta còn có một tên tù binh."

Đường Thiên sửng sốt: "Tù binh? Cũng là người của chúng ta sao?"

Tô lắc đầu: "Không phải, là đệ nhị gia tướng của Tần Trẫm. Khi chúng ta công hãm Tần gia, nàng một mực rơi vào hôn mê. Hơn nữa tình trạng của nàng tựa hồ tương đối kỳ quái, đại nhân có muốn nhìn một lần hay không?"

Hứa Diệp đối với chuyện Tô kiên trì có chút không biết làm sao, trong mắt hắn, người này chỉ cần gϊếŧ đi là xong. Nếu đã là phụ tá đắc lực của Tần Trẫm, mời chào cũng không có ý nghĩa gì, gϊếŧ là xong chuyện. Nhưng mà tâm địa Tô thiện lương, thấy đối phương cũng là nữ nhân, bèn dốc hết sức bảo hộ.

Chỉ tiếc Tô dùng tất cả biện pháp đều không thể thức tỉnh nữ nhân này.

"Tương đối kỳ quái?" Đường Thiên nổi lên mấy phần hứng thú.

Tô thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng vừa rồi e sợ Mặt Quỷ tâm sinh sát ý, hoặc là không kiên nhẫn, Mặt Quỷ đại nhân so với lời đồn đại tựa hồ hiền lành hơn rất nhiều, nàng vội vàng nói: "Đúng vậy, thuộc hạ cảm thấy nữ nhân này chỉ sợ là bị người ta mê hoặc tâm trí, gϊếŧ thì quá đáng tiếc."

Lúc này Duy Khắc Đa cũng ở bên cạnh tiếp lời: "Nữ nhân này lai lịch thần bí, không phải thuộc Tử Quyên thành, đại nhân không ngại nhìn xem."

Đường Thiên không chút do dự gật đầu: "Đi xem."

Tô phía trước dẫn đường, Đường Thiên theo mọi người vào sâu trong phủ thành chủ. Lúc đó Tần gia chỉ còn lại một mình Tông Chính Yến Mỹ, sự chống cự quy mô rất nhỏ, cho nên lúc đó phủ Thành chủ cũng không bị hư hại nhiều, bảo tồn hoàn hảo.

Tuy rằng nữ nhân này hôn mê, nhưng mà Tô cũng không sơ ý, đã phái rất nhiều người trông coi.

Vừa đi vào gian phòng, trán Đường Thiên liền nhăn một cái, trong không khí tràn ngập một cổ khí tức kỳ lạ.

Trên giường có một nữ tử mặt đeo mặt nạ màu bạc, vụ khí màu lam lượn lờ khắp người.

Quả nhiên, Đường Thiên vừa tiến trong phòng liền nhận ra khí tức thuộc về âm vụ lam diễm. So với một lũ pháp tắc dấu ấn trong cơ thể mình kia, vụ khí trên người nữ nhân này dày đặc hơn nhiều, toàn thân đều bị lam vụ lượn lờ bao vây.

Lam vụ quỷ dị từ thân thể nữ nhân này tản ra, lượn lờ du động, giống như vật còn sống, một lát sau, lần nữa rót vào thân thể của nàng.

Sắc mặt mọi người nghiêm trọng, Hứa Diệp liếc mắt nhìn Tô. Hắn tu luyện chính là sinh tử pháp tắc, đối với tử vong khí tức đặc biệt mẫn cảm, nhưng mà những lam vụ này, hắn lại chưa bao giờ gặp, thậm chí khó mà phán đoán chúng nó đến tột cùng là cái gì.

Cái này cũng là vì sao hắn chủ trương trực tiếp gϊếŧ chết, lam vụ quỷ dị, vạn nhất vô ý đυ.ng đến có khả năng họa đến thân, vì một tên tù binh lây nhiễm lên người mình, quá không đáng. Trong lòng hắn có chút lo lắng, lại có chút bất mãn với Tô và Duy Khắc Đa, nếu đại nhân bị bất ngờ gì, kết quả như vậy ai có thể gánh chịu?

Hứa Diệp bảo trì trầm mặc.

Con mắt Đường Thiên phát sáng, những lam vụ này đối với người khác mà nói là kịch độc, đối với hắn là vật bổ vô cùng. Lam diễm và âm vụ trên tay Thiên Ma tướng đều ít đến thương cảm.

Hắn đi tới trước tháp, trong lòng ngưng hiện Thiên Ma tướng, gần như đồng thời, tay hắn kết Niêm hoa ấn.

Tất cả mọi người là cao thủ, lập tức nhận ra khí thế Đường Thiên biến hóa. Thủ ấn thành hình, một cổ khí tức ấm áp nhu khí yên tĩnh từ trên người Đường Thiên tản ra, lúc này, Đường Thiên nghiễm nhiên giống như thành một người khác, không có bất luận sát phạt chi khí gì.

Đây là chiêu thức gì? Trong lòng mọi người lẫm liệt, bọn họ không nhận ra bất luận pháp tắc gì dao động. Không pháp tắc dao động, khí tức sao có thể biến đổi? Hơn nữa, bọn họ chưa từng gặp khí tức yên tĩnh nhu hòa như thế, trong lúc mơ màng, xung quanh bọn họ tựa như có nắng sớm gió nhẹ. Bọn họ đều là hạng người ý chí kiên định, sau thoáng hoảng hốt liền phục hồi lại tinh thần, nhưng mà trong lòng kinh hãi, càng phát giác ra đại nhân cao thâm mạc trắc. [Truyện được dịch tại Bachngocsach.com]

Trong lòng Hứa Diệp thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng không biết đại nhân đây là truyền thừa gì, nhưng mà nếu đã có thể phá giải vậy thì quá tốt.

Xuy!

Một tiếng vang nhỏ, chỉ thấy lam vụ lượn lờ quấn quýt giống như bị hấp dẫn, hóa thành một luồng khói nhỏ, chìm vào đầu ngón tay Đường Thiên.

Đường Thiên chìm đắm ở trong Niêm hoa thức, thần sắc ôn hòa, mỉm cười.

Trong tâm thần, Thiên Ma tướng thật lớn hiển hiện phía sau hắn, ngón tay như niêm(lấy/nhặt) hoa. Lam vụ chìm vào trong cơ thể, liền bay đến đầu ngón tay niêm hoa của Thiên Ma tướng. Lam diễm lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên rừng rực, lam diễm nguyên bản lớn như đậu tương, từ từ giống như ánh nến, an tĩnh mà lơ lửng ở giữa ngón tay. Âm vụ ở một bàn tay khác, cũng đang kịch liệt bành trướng, thể tích bành trướng mấy lần, thanh âm nhỏ như tơ nhện cũng trở nên to hơn rất nhiều.

Tròn nửa canh giờ, Đường Thiên không hề động, giống như điêu khắc.

Lam vụ lượn lờ càng ngày càng ít, nữ tử trên giường tháp cũng lộ ra thân hình, mặt nạ màu bạc thập phần chói mắt.

Khi một lũ lam vụ sau cùng chìm vào đầu ngón tay Đường Thiên, Đường Thiên mở mắt, trong mắt hiện lên vẻ nhàn nhạt vui sướиɠ. Lam diễm trong bàn tay Thiên Ma tướng đã lớn gần nắm tay, mà âm vụ xoay quanh một bàn tay khác cũng lớn cỡ ngón tay.

Có ngốc Đường Thiên cũng hiểu được vật này rất có ích lợi đối với Thiên Ma tướng.

Tản đi Niêm hoa ấn, thoát ra khỏi trạng thái không linh, ánh mắt Đường Thiên rơi vào nữ tử trên giường tháp. Mặt nạ? Nghĩ đến mặt nạ quỷ của mình, Đường Thiên có chút đắc ý, xem ra mọi người đều rất thích mặt nạ a.

Nếu đã là tù binh, Đường Thiên cũng chẳng có chút khách khí, không nói hai lời, tháo mặt nạ của đối phương ra, một khuôn mặt tuyệt mỹ hiện ra.

Đường Thiên ngơ ngẩn toàn thân, sau một giây, buột miệng nói ra: "Cố Tuyết!"

Đứng ngay bên cạnh, mấy người Hứa Diệp trợn tròn mắt, nhưng mà sau một khắc, mọi người kìm lòng không đậu liếc nhau, đều nhìn thấy ý nghĩ kinh sợ trong mắt nhau. Đại nhân biết... Đại nhân vậy mà lại biết nữ nhân này!

Hứa Diệp vô thức mà lau trán, bất tri bất giác, cái trán vậy mà lại hiện lên một tầng mồ hôi tinh mịn. Hắn còn sợ hãi, cũng may mình không ngăn cản, nếu như mình một đao chém chết nữ nhân này...

Vừa nghĩ đến tràng diện kia, hắn liền không khỏi rùng mình một cái.

Nữ tử trên giường mơ mơ màng màng chăm chú nghe có người gọi, chậm rãi mở mắt, chiếu vào tầm mắt là khuôn mặt ngày nghĩ đêm mơ kia.

Lại nằm mơ rồi.

Nàng cười khẽ mà nhắm mắt lại.

"Uy uy uy, Cố Tuyết, mau tỉnh lại!"

Sau đó nàng cảm giác cơ thể bị người ta kéo lên, liều mạng lay động.

Giấc mộng lần này có chút kịch liệt a.

Trên mặt Cố Tuyết cười khẽ như trước, tiếp tục chuẩn bị ngủ trở lại, nàng muốn tiếp tục ngủ.

Đường Thiên nhìn trên mặt Cố Tuyết xen lẫn nụ cười tươi, trong lòng hiện lên dự cảm bất tường, lẽ nào Cố Tuyết bị thương chỗ nào? Còn chỗ nào có dấu ấn chưa được loại bỏ? Gấp gáp, bỗng dưng Đường Thiên nộ mục trợn tròn, miệng như hét ra sấm mùa xuân: "Cố Tuyết!"

Làn sóng âm thanh đột nhiên ầm ầm nổ tung, toàn bộ không khí trong gian phòng bị quấy nhiễu, kích động không nghỉ.

Đám người Hứa Diệp bị chấn động màng tai ông ông tác hưởng, cái đầu đều mộng rồi.

Cố Tuyết bị một tiếng gầm giận dữ như thế triệt để đánh thức, nàng mờ mịt mở mắt ra, khuôn mặt kia trong mắt vẫn không biến mất mà là vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, nàng ngây người, sau một lúc lâu có chút không xác định mà nỉ non: "Đường Thiên?"

Đường Thiên tức thì hài lòng vô cùng, cười ha ha: "Ha ha ha ha, Cố Tuyết, là ta! Ngươi cuối cùng nhận ra ta rồi! Quá tốt rồi!"

Thế nào lại không nhận ra ngươi... Hóa thành tro cũng có thể nhận biết a...

Trên mặt Cố Tuyết bỗng nhiên nở ra nụ cười mê người, con mắt nàng hóa thành hai vòng xoáy sặc sỡ, bỗng nhiên như vô số cầu vồng đang xoay tròn, trong gian phòng, thổi đầy cầu vồng, Cố Tuyết trên giường chậm rãi phập phềnh giữa không trung.

Mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người, Tô vô thức mà sờ cầu vồng trước mặt, cánh tay lại chạm vào khoảng không.

"Chúng ta lui ra ngoài."

Đường Thiên thu hồi nụ cười tươi nhẹ giọng nói, trong giọng nói tràn ngập vui mừng, hắn chưa bao giờ nghĩ vậy mà lại có thể gặp được Cố Tuyết, hơn nữa có thể giải cứu Cố Tuyết, càng không ngờ Cố Tuyết vậy mà lại sẽ đột phá ở thời điểm này.

Trên mặt Hứa An Trung tỏ ra vẻ hoảng sợ, kiếm ý!

Trong những cầu vồng này, vậy mà lại ẩn chứa kiếm ý!

Chẳng có chút khí tức lẫm liệt, chỉ có mộng ảo và ấm áp, đây là kiếm ý gì?

Rời khỏi gian phòng, Đường Thiên nhìn thấy một cầu vồng thật lớn xuất hiện tại trên không Tử Quyên thành, khiến cho vô số người kinh hô. Tội vực không có ánh nắng, đương nhiên không có cầu vồng, những người Tội vực này chỉ có từ trong miệng tổ tông thuật lại mới nghe tới cầu vồng sáng lạn mỹ lệ.

Dân chúng Tử Quyên thành dồn dập đổ ra đường, ngẩng đầu nhìn tòa cầu vồng mỹ lệ trước đó chưa từng có kia.

Đường Thiên nhìn cầu vồng trên đỉnh đầu, kiếm ý mộng ảo ấm áp gợi lại hồi ức hắn.

Vương bất tương tư trảm!

Cố Tuyết dường như đắm chìm trong ánh nắng, trời xanh không mây, từng tòa cầu vồng, phập phềnh trên bầu trời, trên mặt nàng vương nụ cười tươi thỏa mãn.

Vương bất tương tư trảm, Vương không trảm tương tư.

Tương tư là cầu vồng a.

Ở trong Lam vụ mê hoặc tâm thần người ta cầm cố, nàng tỉnh tỉnh ngủ ngủ, như mộng như ảo. Nhưng nàng chưa từng buông tha, bản thân nàng trải qua chuyện gia tộc hủy diệt, lại chính tay đưa gia tộc từ trong phế tích thành lập lại, tính cách nàng chưa bao giờ mềm yếu.

Nàng biết rõ chênh lệch giữa mình và Đường Thiên lớn đến thế nào, nàng biết rõ trợ giúp của mình dành cho hắn là nhỏ bé bao nhiêu. Hắn như anh hùng chinh phục Thiên lộ, nàng ở một sao nhỏ không ai biết gây dựng một tiểu gia tộc.

Nhưng mà theo như Đường Thiên nói, cái này là thế nào?

Bản thân mình rất nhỏ yếu, vậy thì biến cường đại đi, cường đại đến mức có thể trợ giúp hắn, tựa như năm xưa hắn trợ giúp mình vậy. Nàng sắp xếp tất cả các chuyện trong gia tộc thật tốt, dàn xếp xong, nàng mới dứt khoát rời đi.

Trong lúc vô ý lưu lạc đến nơi đây, bị Tần Trẫm lấy Lam vụ khống chế, nhưng mà nàng bị cầm cố tâm thần, nhưng chưa từng buông tha. Bởi vì chính mình, bởi vì bóng hình kia, bởi vì cầu vồng, bởi vì rất nhiều rất nhiều thứ.

Nếu như là hắn mà nói, nhất định sẽ không buông bỏ đâu.

Vô số lần, nàng cổ vũ mình như vậy.

Tâm thần chống lại gian nan vậy đấy, thế giới trong tinh thần không có bất kỳ ẩn dấu gì, không có bất kỳ che giấu gì, cũng chẳng có bất kỳ lảng tránh gì. Giống như lưỡi lê thấy máu, mình đầy thương tích, nhưng chưa hề buông tha, chưa bao giờ khuất phục.

Thiếu nữ như cầu vồng, sao có thể bị khuất phục? Sao mà buông tha?

Ảo cảnh của Lam vụ, mê âm mê hoặc tâm thần khiến Cố Tuyết chịu đủ thống khổ, nhưng đồng dạng cũng khiến nàng được lợi không ít.

Vương bất tương tư trảm vốn là một môn vũ kỹ cực kỳ đặc biệt, bao hàm quá nhiều ma luyện mộng ảo, tâm tình, tín niệm, ký thác, tâm thần, làm cho nàng đối Vương bất tương tư trảm có càng nhiều lý giải và lĩnh ngộ.

Nàng sớm đã bất tri bất giác đột phá phạm trù của Trảm kiếm ma vương Vĩnh khi đó.

Đến tận bây giờ, nàng mở mắt trông thấy Đường Thiên, tích lũy toàn bộ ma luyện, vết thương từ tâm thần lần lượt giao phong, còn có cầu vồng chưa bao giờ biến mất trong lòng nàng, tìm được một giao điểm vô cùng thích hợp, dung hợp quán thông, khiến nàng bước vào cảnh giới mới.

Tương tư là cầu vồng.