Chiến Thần Bất Bại

Chương 445: Long Thủ Tĩnh

Long Thủ Tĩnh nhìn về hoàng cung ở xa xa, không tự chủ được mà dừng chân. Đây không phải là lần đầu hắn đến hoàng cung Đại Hùng Tọa, hoàng cung trước mắt hư hoại rất nhiều so với lần trước, thế mà lại không có tí biểu tượng sa sút nào.

Tinh lực[1] trong không khí đầy vẻ sinh động hoạt bát, vì là vương thành, lực lượng chòm sao cũng cao hơn hẳn so với những nơi khác.

"Độ dày tinh lực bao nhiêu?" Long Thủ Tĩnh cũng không quay đầu, hỏi.

Ánh mắt một gã hộ vệ bên cạnh gã lóe lên ánh sáng lờ mờ, một con số trong mắt gã sáng lên rồi lập tức tắt đi, gã cúi người bẩm: "Thưa điện hạ, độ dày tinh lực ở đây là 14%."

Long Thủ Tĩnh thở nhẹ, mặt tái nhợt, thần tình buồn bực, thân hình gầy gò tựa như gió cũng có thể thổi ngã.

Một cô bé mặc áo xanh đi cạnh hắn nhịn không được nói: "Thủ Tĩnh ca ca, chúng ta thật không có cơ hội sao?"

Long Thủ Tĩnh lắc đầu nhìn hoàng cung, vẻ mặt mang vẻ đau thương nói: "Không có đâu. Binh đoàn Hám Sơn bị thua, cơ hội cuối cùng của chúng ta cũng mất đi."

"Nếu chúng ta gia nhập Quang Minh Võ Hội?" Cô bé không cam lòng hỏi.

"Vậy chúng ta càng bỏ lỡ nhiêu cơ hội hơn, chúng càng tham lam." Long Thủ Tĩnh vuốt đầu cô bé.

Cô bé mới 13, 14 tuổi, hoạt bát khả ái, khuôn mặt như quả táo hồng, cô bé vui vẻ lung lay đầu, nụ cười sáng lạn nở trên khuôn mặt nhỏ, mái tóc ngắn chỉnh tề bay bay.

Nhưng lúc này hình như cô bé cũng cảm nhận được vẻ ưu thương trên mặt Long Thủ Tĩnh chu mỏ oán hận nói: "Hừ, chả biết bọn người bệ hạ làm gì mà lại rút lui vào lúc này nữa! May mà có Thủ Tĩnh ca ca."

Mỗi người thủ vệ đi theo Long Thủ Tĩnh cũng lộ vẻ oán hận. Chòm sao Thiên Long gặp nguy hiểm trước giờ chưa từng có, mọi người thúc thủ vô sách, Thủ Tĩnh điện hạ chủ động đưa ra biện pháp, ai ngờ, Thiên Long Vương nhân đó thoái vị, mà ba vị thừa kế lại càng quá quắt, một người bỏ trốn ngay trong đêm, hai người kia thì giả bệnh. Cuối cùng, trách nhiệm rơi trên người Thủ Tĩnh điện hạ xếp thứ tư.

Những hộ vệ này đều là võ giả tinh nhuệ của chòm Thiên Long, biểu hiện kém cỏi của Thiên Long Vương và ba vị điện hạ kia làm họ thấy nhục nhã. Nếu không phải căn cơ họ toàn ở Thiên Long Tọa, gia tộc đã sinh sôi ở đó, nếu không có biểu hiện của Tứ Điện Hạ làm họ cảm thấy có chút an ủi thì bọn họ đã đi khỏi Thiên Long Tọa từ khuya.

Lương Phong rất hứng thú nhìn Long Thủ Tĩnh, lần này vốn không có chuyện của hắn, nhưng ý tưởng bữa đó cử lẩn quẩn trong đầu nên… Lương Phong không khỏi nghĩ: Chòm sao Đại Hùng do bốn tòa hợp làm một, có đủ tư cách thành cường hào một phương. Sau khi tiếp xúc với Binh cùng ở gần quan sát hai binh đoàn, trong lòng hắn càng chắc chắn.

Hắn cho rằng đó là cơ quan binh đoàn khổng lồ, dưới sự dạy dỗ của Binh, thực lực tiến bộ không nhỏ.

Chính mình có võ tướng lợi hại như thế, còn có hai chi binh đoàn xuất sắc, tiền đồ của chòm Đại Hùng không thể tính. Phán đoán này khiến hắn chủ động tới, tuy là Thánh giai nhưng hắn cũng tự biết. Trận chiến này không thể kết thúc trong thời gian ngắn, rất có thể ngày càng nghiêm trọng, rốt cục kéo cả Thiên Lộ vào. Dù là mạnh như Thánh giai, trong thời loạn cũng chả khác rơm rác là mấy. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenHD chấm c.o.m

Hắn thông lịch sử, khi loạn thế xảy ra, Thánh giai sẽ ồ ạt xuất hiện như giếng phun.

Không gì ma luyện võ giả tốt bằng chiến tranh, không nơi nào giúp võ giả trưởng thành mau hơn chiến tranh, chiến tranh sẽ khiến võ giả càng lợi hại, chũng khiến binh đoàn phát triển mạnh.

Huống chi, hắn không phải người cô đơn, hắn còn có gia đình, còn đó đệ tử.

Bất kỳ thế lực mới xuất hiện nào cũng mong muốn có người tài gia nhập, so với những thế lực cũ càng mãnh liệt.

Lương Thu quyết định đi theo Long Thủ Tĩnh, biểu hiện những ngày qua của Long Thủ Tĩnh, cũng khiến hắn vừa lòng.

Thời điểm nguy hiểm mới có thể nhìn rõ một con người.

Ngày thường, ba vị kế thừa kia phong lưu lỗi lạc bực nào, chói mắt thế nào, Thủ Tĩnh điện hạ cho người khác cảm giác như không tồn tại, nếu không phải hắn chủ động tuyên bố gia nhập Đại Hùng Tọa, mọi người đã quên còn có một người kế thừa là hắn.

Sau khi đón cục diện rối loạn, điện hạ lập tức trấn an nhân tâm, tự mình bái phỏng chủ tướng binh đoàn đối phương, sau đó lại đi cả ngày lẫn đêm để đến Đại Hùng Vương Cung.

Họ tận mắt thấy nỗ lực của Thủ Tĩnh điện hạ, lòng kính nể không thôi.

Long Thủ Tĩnh nghe được lời cô bé, nhẹ nhàng cười, vuốt vuốt đầu bé nói: "Tiểu Quất tử, không cần khó chịu, thật ra tình cảnh hiện giờ của chúng ta cũng không tệ. Thiên Long Vương không dễ làm, bù nhìn mới dễ làm."

"Nhưng là..." Tiểu Quất tử vội la lên.

"Chúng ta đã thất bại." Long Thủ Tĩnh nhìn Tiểu Quất tử, thần sắc bình tĩnh nói: "Thất bại thì phải trả giá thật nhiều, cái giá như vậy thực ra đã rất ít đấy."

Hắn ngồi xổm xuống, mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Tiểu Quất tử: "Hơn nữa, trở về cuộc sống như trước, thật an tĩnh."

Hắn đứng thẳng người, dẫn đầu đi tới: " Đi thôi, chúng ta đi gặp vị Thiếu Niên Như Thần trong truyền thuyết!"

***

Hoàng cung Đại Hùng.

Đường Thiên đang sứt đầu mẻ trán.

"Sứ giả Tiên võ, thỉnh cầu bái phỏng chủ thượng!"

"Sứ giả chòm sao Thiên Ưng gửi thiệp mời…"

"Chủ thượng, giá cả ở Đại Hùng Tọa tăng cao, đã có nhiều tiệm buôn đóng cửa."

"Chủ thượng, xung quanh các tinh môn xuất hiện lượng lớn các nhân vật bất minh."



Đường Thiên cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, đám thuộc hạ đều nhìn hắn. Những thuộc hạ này đều là nhóm võ giả Sài Lang Tọa đến đầu tiên, họ tự giác nhận các nhiệm vụ. Thế là các nhiệm vụ cứ như sông về biển chảy tới trước mặt Đường Thiên.

Hắn trợn tròn mắt, Thiếu Niên Như Thần, những thứ này cũng không…

Hạc còn chưa về, Binh thì đóng ở chòm Thiên Long, ngay cả Hỏa Mã Nhỉ cũng trụ ở chòm sao Sài Lang, Đường Thiên ngạc nhiên thấy bên cạnh mình không có một người, ah, còn có một.

"Tiểu Húc Húc, cón biện pháp nào?" Đường Thiên hỏi với vẻ chờ mong.

Lăng Húc quay sang, vẻ mặt chắc chắc: "Rất đơn giản ah."

Đường Thiên vui mừng quá đỗi: "Giờ làm sao, giờ làm sao?"

Lăng Húc với bộ mặt đương nhiên giơ một tay đang cầm ngân thương lên: "Đều một thương đâm chết!"

Đường Thiên: "..."

Quả nhiên Tiểu Húc thông minh hơn mình chút, Đường Thiên như muốn rơi lệ.

"Chủ thượng, sứ đoàn chòm Thiên Long cầu kiến."

Chòm Thiên Long… trong đầu Đường Thiên nhảy ra khuôn mặt như lá bài tú-lơ-khơ kia của Binh.

3000 ức tinh tệ, 10 con hám sơn thú bát giai, 2 kiện bí bảo cấp Hoàng Kim, 10 tấm vô song tạp, 400 tấn hồn tâm long tinh quặng.

Thổ hào!

Thổ hào như vậy, há có thể chậm trễ? Ôh, chính mình phải nghĩ biện pháp vơ vét một ít…

"Mau mời, mau mời!" Đường Thiên khoái trá cười to, cái phiền não kia đã bị hắn vất một bên.

"Long Thủ Tĩnh Thiên Long Tòa kính chào bệ hạ!"

Long Thủ Tĩnh cung kính hành lễ.

"Ngươi gọi ta là Đường Thiên được rồi." Đường Thiên rất phản cảm khi bị gọi là "bệ hạ" (không biết có phải tên Thiếu Niên Thần Kinh đầu óc đơn giản này hiểu thành "bệ hạ" thành "kẻ ngồi dưới" k nữa), hắn đánh giá Long Thủ Tĩnh. Khó trách gọi là "thủ cân"[2], nhìn qua cứ như gió thổi phát là bay mất tiêu… Di, khí chất cái khăn tay này, thế mà hơi giống Tiểu Hạc… Ôh, người như vậy lớn lên đều khá thông minh…

Long Thủ Tĩnh cũng đang âm thầm dò xét Đường Thiên.

Hôm nay, thanh danh Thiếu Niên Như Thần như mặt trời giữa trưa. Đường Thiên đã tạo ra quá nhiều kỳ tích, hắn cứ như được tạo thành từ một đống kỳ tích.

Nhận xét đầu tiên của Long Thủ Tĩnh chính là: Thật trẻ! Gọi là "thiếu niên" thì đương nhiên tuổi không lớn, nhưng tận mắt thấy thì chỉ mới 17, 18 tuổi, cứ như học sinh, lòng gã rung động như thế nào có thể nghĩ.

Tính tình của gã đạm bạc, không thích tranh quyền đoạt lợi, nhưng từ trong tâm hắn khá tự phụ với tài hoa của mình. Nhưng khi thấy cái trẻ tuổi của Đường Thiên, gã ngẩn ngơ.

Dù tự phụ thế nào cũng không thể ở độ tuổi Đường Thiên lập nên sự nghiệp như thiếu niên kia.

Mình lúc đó còn dính vào tình yêu trai gái ở học viện ớ…

Bị trùng kích không chỉ Long Thủ Tĩnh, còn có Lương Phong đi cùng, mục quang nhìn về phía Đường Thiên như thấy một con quỷ. Thân là Thánh giai, Lương Phong có địa vị siêu nhiên ở Thiên Long Tọa, vô số thiên tài trẻ tuổi chen chúc muốn vào kiếm đoàn của hắn. Hắn từng gặp qua vô số thiên tài, nhưng không tên nào có thể đánh đồng cùng thanh niên trước mắt.

Hắn là Thánh giai, ánh mắt đương nhiên lợi hại, trong mắt hắn hiện ra một cảnh đáng sợ: Lực chòm sao Đại Hùng dũng mãnh tràn vào thân thể Đường Thiên, lại chui ra từ thân hắn tan vào thiên địa. Đường Thiên đã trở thành trung tâm của chòm sao Đại Hùng.

Bất cứ một gã Thánh giai nào, nhìn thấy cảnh ấy đều sẽ cảm thấy sợ hãi. Tinh lực lưu chuyển không nhanh, ngược lại, còn rất chậm, chậm tới mức vỏ giả bình thường không thể cảm nhận được. Thế nhưng, là số lượng của nó lại quá khủng bố, tốc độ dù chậm nhưng vẫn kinh người.

Ảo giác ngay sát na mình bước vào hoàng cung cũng không phải là ảo giác!

Bàn tay giấu trong ống tay áo của lão có thêm một đồng tiền cỡ đĩa bạc, một lát sau lão cúi đầu liếc qua, quang mang lóe lên: 27%!

Trong này tinh lực cực dày, thế mà lên tới 27%!

Mức này đã đạt tiêu chuẩn ngang với 10 điện Xích Đạo.

Ở 5 vực Địa Cực, địa phương có độ dày tinh lực đạt 27% chưa bao giờ có, hơn nữa Lương Phong còn tinh tế nhận ra, nồng độ tinh lực vẫn còn tăng lên.

Đương nhiên, đó không phải cái chính làm hắn kinh ngạc; với thực lực Thánh giai dù mạnh như 12 cung Hoàng Đạo cũng sẽ tôn lão thành thượng khách. Chỉ có điều, hiện tại với lão tinh lực dày cũng không thể thực sự giúp lão.

Lão cảm thấy bất khả tư nghị là, chưa từng nghe có loại Thánh bảo nào có thể giúp chủ nhân như thế.

Thủy Hùng Hoang Cốt… Đến cùng thì nó ký thác bao nhiêu hy vọng trên thân Đường Thiên ah.

Đột nhiên, lão nghĩ đến một sự kiện, thân hình không khỏi chấn động.

Chẳng lẽ… chòm sao Đại Hùng có giấu truyền thừa là bên trong Thủy Hùng Cốt?

Nhưng vào lúc này, đột nhiên lão nghe tiếng Đường Thiên cười mị mị.

"Thủ Cân ah, nếu giá lương thị trường tăng cao, nhiều cửa hàng đóng cửa thì phải làm sao?"

Lăng Húc một bên như phát hiện nguy hiểm cháy lông mèo, mắt hắn trợn to, dịch mông xê xa kéo khoảng cách với Đường Thiên. Mỗi khi Đường Thần Kinh nói chuyện như vậy, chắc chắn sẽ có người gặp xui xẻo.

Long Thủ Tĩnh ngơ ngác trả lời vô thức: "Có người trữ hàng đầu cơ, cần dọa bọn đạo chích, thành lập lại thị trường."

Quả nhiên… Thủ Cân thông minh.

Mặt Đường Thiên như nở hoa, ngẩng mặt nói: "Thủ Cân, giúp ta một chuyện được không?"

Long Thủ Tĩnh tỉnh táo lại, trong lòng hiện nỗi bất tường, nhưng vẫn kiên trì nói: " Mời bệ hạ nói, chỉ sợ năng lực Thủ Tĩnh…"

"Ta biết ngay Thủ Cân là một người thống khoái!" Đường Thiên không chút do dự cắt lời Long Thủ Tĩnh, quay sang vỏ giả Sài Lang xung quanh nói: "Rồi! Các ngươi có vấn đề gì cứ hỏi hắn!"

Long Thủ Tĩnh ngu luôn, bị võ giả như thủy triều vây lại…

Ở cửa đại điện hiện lên bóng lưng Đường Thiên chạy trối chết.