Khi đao thứ hai bị ngăn cản lại, trong lòng Thiệu Đức càng thêm lửa nóng, hiện tại lão đã trăm phần trăm khẳng định, trên tay Lăng Húc chính là truyền thừa chòm Bạch Dương, được gọi là thương pháp mạnh nhất Thiên lộ ( Bạch Dương tinh thần thương )!
Thương pháp không phải thực lực thánh giai cũng có thể đủ làm cho thánh giai vì đó kiêng kỵ, ngoại trừ hoàng đạo 12 cung, Quang Minh võ hội và Hắc hồn thì những đỉnh cấp truyền thừa này tuyệt đối không có cái truyền thừa khác nào có thể làm được.
Liên tục hai lần toàn lực xuất kích, lão tiêu hao cũng là không nhỏ. Chiến đấu với Đường Thiên đã làm lão tiêu hao tựu cực kỳ lớn, nhưng mà tốc độ khôi phục của thánh giai cũng không phải là võ giả chưa lên thánh giai có thể tưởng tượng được.
Trong lòng Thiệu Đức tính toán một chút, đại khái chỉ cần thêm mấy đao nữa thì hai đứa này tất nhiên sụp đổ. Về phần Đường Thiên, lão cho rằng nhất định là không thể tiếp tục được nữa, mới lấy mượn cớ gọi dừng vụng về như thế.
Thiệu Đức đã hồi thần trở lại, một gã võ giả không phải thánh giai áp chế một gã thánh giai, vậy nhất định là tổn hao hết rồi, bằng không thì sao có khả năng? Lúc này Đường Thiên nhất định đã ở tình trạng kiệt sức.
Lão căn bản không đưa Đường Thiên vào tính toán, lúc này chân lực lão tiêu hao tuy rằng cũng rất lớn, nhưng mà tối thiểu còn có thể chém ra năm đao toàn lực.
Lấy tình trạng Lăng Húc với Hạc thì chống lại hai đao đã kiệt sức rồi. Trên thực tế, chiến đấu kéo dài tới tình trạng như vậy đã làm lão cảm thấy vạn phần bất ngờ.
Thân đao Thiệu Đức lại giơ lên lần nữa, lão hít sâu một hơi, sát khí trên mặt đằng đằng bổn ý muốn tốc chiến tốc thắng!
Bỗng nhiên, một thanh âm vang lên: "Uy, thay đổi người!"
Sát khí trên mặt Thiệu Đức thoáng cái đọng lại, lão cứng đờ cả mặt.
Đổi... đổi người...
Phanh, một thân ảnh nhìn quen mắt, chéo qua vọt tới trước mặt lão.
Đường Thiên nhìn Thiệu Đức, xoa tay, chiến ý trong mắt dâng trào oa oa kêu to: "Lão đầu, ngươi xác định là chết rồi! Vừa mới rồi ta đã nghĩ ra biện pháp đánh bại ngươi, hiện tại ngươi đã định trước thua ở trên tay thần thiếu niên."
Bỗng nhiên Thiệu Đức có cảm giác không biết nên nói cái gì mới tốt, úc, sai rồi, đối diện cái đứa quái vật này, bản thân giống như lúc nào cũng không biết nói cái gì cho phải.
Đánh bại ta?
Thiệu Đức không biết nên khóc hay cười, ngươi ngồi như vậy một hồi là có thể nghĩ ra được một biện pháp đánh bại thánh giai. Vậy thì thánh giai thiên hạ đã sớm chết hết rồi a! Nhưng mà lão chẳng thèm tranh chấp cùng cái đứa hồn nhiên ngu ngốc, tranh chấp cùng đứa quái vật đầu óc không tốt như vậy thì thật quá mất mặt rồi.
Dù sao cũng chỉ là vấn đề một đao.
Bỗng nhiên, thân ảnh trong mắt lão chợt lóe, đột nhiên lão giật mình một cái, thật nhanh!
Đường Thiên mang theo tàn ảnh mơ hồ, giống như một cơn gió, vọt tới trước mặt Thiệu Đức. Hắn không chút nghĩ ngợi, đổ quyền cước ập xuống, hướng Thiệu Đức công tới.
Thiệu Đức giật nảy mình, tuy nhiên lần này lão sớm có chuẩn bị, đao trong tay phút chốc chém xuống.
Đao mang ngân lam sắc hướng Đường Thiên trảm thẳng tới.
Đường Thiên vùi đầu, nhìn cũng không nhìn, hắn cổ động lực lượng toàn thân, điên cuồng mà công kích. Hắn tựa như một người đang độc luyện, dùng hết toàn lực thi triển vũ kỹ cơ sở.
Hắn hoàn toàn không để ý tới Thiệu Đức.
Thế giới này quá phức tạp, ta nhìn không hiểu, thế giới này biến hóa quá nhiều, ta nhìn không ra. Thế giới này hỗn loạn dồn dập, ta lý không rõ ràng lắm. Nhưng mà không quan hệ, ta có thể vùi đầu đi con đường của mình, ta có thể huy vũ nắm tay bản thân, ta có thể thi triển vũ kỹ bản thân mà mặc kệ tất thảy thế giới này.
Võ đạo của chính là chiến đấu với bản thân, chính là không để ý tới người khác đánh bản thân.
Cái này rất ngốc rất nghếch, nhưng đây là võ đạo của thần thiếu niên.
Đường Thiên tựa như không nhìn thấy đạo đao mang kia, vũ kỹ cơ sở hắn lấy tần suất kinh người, công kích như gió.
Trong nháy mắt nắm tay tiếp xúc với đao mang, thân hình Đường Thiên nhoáng lên lực lượng, kinh khủng từ đao mang thẳng thấu vào. Đường Thiên lại dường như không cảm giác, nương theo lực lượng đao mang lui về phía sau, mà tay biến hóa với tốc độ kinh người, quyền lập tức hóa chưởng, chỉ đạn, nghiêng người tiến lên, đá tạt ngang...
Các loại vũ kỹ cơ sở với tần suất kinh người như hạt mưa đánh trên đao mang ngân lam sắc.
Trong đầu Đường Thiên chỉ có một ý nghĩ, thế nào mới có thể nhanh hơn!
Trước đây Đường Thiên cũng có ý nghĩ dung nhập vũ kỹ cao giai vào vũ kỹ cơ sở chỉ là một ý tưởng đại khái, hắn cũng không nghĩ cho rõ rốt cuộc phải dung nhập cái nào. Nhưng mà lúc này, hắn đã hoàn toàn suy nghĩ rõ ràng con đường về sau bản thân phải đi. Một khi suy nghĩ rõ ràng, Đường Thiên sẽ chẳng có chút dao động, hắn tập trung chú ý, tất cả đều tập trung trên cái điểm này.
Có mục tiêu rồi, trực giác Đường Thiên đối với chiến đấu nhạy cảm tới mức kinh người, lập tức biểu hiện đi ra. Những vũ cao giai kỹ quen thuộc giống như nước chảy lướt trong lòng hắn. Vũ kỹ cơ sở Đường Thiên nhanh chóng biến hóa.
Công kích của hắn càng lúc càng nhanh, nhanh tới mức mắt thường đều không thể chụp bắt, dưới công kích cuồng bạo như thế, đao mang ngân lam sắc kịch liệt run rẩy.
Một giây đồng hồ vượt lên trước hai trăm cái công kích cơ sở đánh trên đao mang.
Binh, ngân lam sắc đao mang bị đánh tan tành.
Hoàn toàn khác khi đối diện với Lăng Húc Hạc vừa mới rồi, lần này thân hình Thiệu Đức nhoáng lên. Đường Thiên công kích giống như cuồng phong bão táp đánh trên đao mang, Thiệu Đức chịu ảnh hưởng, lực lượng mỗi một đạo cũng không bằng ngân sương của Lăng Húc và lực đâm của Hạc nhưng mà số lượng chúng nó thực sự quá nhiều, tần suất công kích thực sự quá kinh người, làm cho l*иg ngực Thiệu Đức có chút khó chịu.
Trong nháy mắt đao mang bị đánh tan, thân hình Đường Thiên nhoáng lên giống như mãnh hổ đánh tới hướng Thiệu Đức.
Bỗng nhiên Thiệu Đức nhớ tới vừa mới rồi Lăng Húc xung phong, Lăng Húc xung phong có một khí vị thảm liệt và bất chấp từ trước đến nay chưa từng có, làm lão khắc sâu ấn tượng. Từ cái điểm này mà xét thì Đường Thiên còn lâu mới giống.
Thế nhưng, trên mặt Đường Thiên không nghiến răng nghiến lợi, không có phẫn nộ, không có sát ý, mà chỉ có chuyên chú. Tựa như một người thành thật đang chăm chỉ chấp nhất làm một chuyện mà thôi. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenHD
Nhưng không biết vì sao, cái chuyên chú với nghiêm túc trên mặt Đường Thiên lại làm cho Thiệu Đức cảm thấy một luồng hàn ý.
Thân hình lão đột nhiên lui về phía sau, nỗ lực kéo dãn cự ly với Đường Thiên.
Chân Đường Thiên dùng chính là khinh công cơ sở, nhưng mà tần suất cực nhanh, làm người ta nghẹn họng trân trối nhìn. Hai bóng người bắt đầu truy đuổi, càng làm cho Thiệu Đức cảm thấy tim lạnh chính là tốc độ Đường Thiên đang không ngừng mà tăng lên, cự ly song phương vậy mà lại đang rút ngắn.
Cái đứa quái vật này, rốt cuộc là một dạng quái thai gì a!
Trong lòng Thiệu Đức có chút hoảng loạn hiếm thấy, mắt thấy Đường Thiên đã tới gần, đao trong tay lão run lên, lại là một đao chém tới. Cự ly song phương gần như thế mà Đường Thiên lại vọt tới trước nên rất khó né tránh. Thiệu Đức đã sớm chuẩn bị hậu chiêu, chỉ cần cái đứa quái vật này né tránh, hậu chiêu của lão sẽ nối gót mà tới.
Nhưng mà, làm cho Thiệu Đức trăm triệu bát ngờ chính là, Đường Thiên giữa không trung căn bản không trốn tránh.
Hắn tựa như không nhìn thấy gì mà trực tiếp hướng đao mang phóng tới. Trong nháy mắt tiếp xúc, hắn đột nhiên dữ dội, vũ kỹ cơ sở như cuồng phong bão táp đánh tới hướng đao mang.
Đường Thiên biết rõ, muốn đánh rớt cái đạo đao mang này, bản thân xuất thủ cần phải nhanh hơn so với vừa mới rồi!
Hắn xuất thủ, nhanh hơn so với vừa mới rồi, nhưng mà tần suất hiển nhiên còn chưa đủ, còn phải nhanh hơn! Hắn căn bản không có thời gian suy nghĩ, không có thời gian nghĩ điều gì khác, trong mắt hắn chỉ có đạo đao mang kia.
Thời gian phảng phất như chậm hẳn lại.
Mỗi một chiêu bản thân chém ra đều như động tác quay chậm lại, trở nên rõ ràng dị thường, hắn có thể thấy rõ ràng bên trong mỗi cái chi tiết, mỗi cái biến hóa. Những vũ kỹ cao giai, Hỏa Liêm quỷ trảo, Thiên sách phá ma thủ...
Rất nhiều chỗ trước đây mơ hồ lúc này trở nên rộng mở mà thông, chiêu thức Đường Thiên vô thức mà biến hóa, những biến hóa này rất nhỏ nhẹ, lại làm tốc độ hắn biến nhanh. Đầu sói trên đốt sống cuối Đường Thiên, bỗng nhiên sáng lên yếu ớt. Thiên võ nguyệt lang huyết mạch có cải thiện kinh người đối với thân thể Đường Thiên, tính linh hoạt thân thể hắn trở nên dị thường cường đại. Mỗi khớp xương khắp thân thể đều linh hoạt tới mức kinh người. Ở dưới tần suất công kích kinh người như thế, động tác của hắn không có bất luận biến hình gì.
Nắm tay, bàn tay, khuỷu tay, chân trong nháy mắt không ngừng oanh kích trên đạo đao mang kia, tựa như thợ rèn thiết chùy không ngừng đập xuống khối sắt nóng đỏ.
Đường Thiên có thể thấy rõ đao mang run rẩy mang theo sóng gợn.
Trong một giây ngắn ngủi, Đường Thiên huy vũ ra tròn ba trăm cái công kích, hơn nữa ba trăm cái công kích này chằng chịt phân bố khắp tại đao mang. Hơn nữa ba trăm cái công kích này, mỗi một điểm rơi công kích, lực lượng, tốc độ, đều nằm trong khống chế của hắn. Trong lòng hắn cực kỳ mừng rỡ, hiện tại bản thân lại mạnh hơn rất nhiều so vừa với rồi.
Binh!
Đao mang bạo liệt, nổ thành một đoàn toái mang.
Đường Thiên chẳng có chút chần chừ, trực tiếp xuyên qua toái mang đánh tới Thiệu Đức.
Thiệu Đức trăm triệu lần không ngờ, Đường Thiên vậy mà lại có thể lưu loát đánh nát phiến đao mang kia như thế, sắc mặt tức thì đại biến. Chân chính làm lão cảm thấy sợ, là Đường Thiên tiến bộ chỉ trong thời gian ngắn ngủi, tốc độ công kích vậy mà lại tăng lên hai lần.
Nếu không được tận mắt nhìn thấy, lão tuyệt đối không tin.
Thật là đáng sợ!
Thi triển vũ kỹ cơ sở, một giây đồng hồ đạt được tần suất công kích ba trăm lần, cái này thân thể cần phải bao nhiêu cường hãn, cần phải bao nhiêu phản ứng kinh người.
Bỗng nhiên Thiệu Đức nghĩ đến một vấn đề, sắc mặt càng biến.
Ngoại giới luôn luôn truyền lưu Đường Thiên quan hệ với Quang Minh võ hội, nhưng mà lúc này Thiệu Đức cảm thấy cái này tuyệt đối là chuyện phiếm. Lão không phát hiện chút phong cách chiến đấu của Quang Minh võ hội tại trên thân Đường Thiên, trái lại cực kỳ giống phong cách chiến đấu của Hắc hồn.
Thân thể Đường Thiên nhất định trải qua cải tạo huyết mạch cao giai, bằng không mà nói, Đường Thiên tuyệt đối vô pháp thừa thụ công kích dữ dằn như thế. Một giây đồng hồ ba trăm cái công kích cơ sở, cùng một giây ra thương ba trăm lần là khái niệm hoàn toàn bất đồng. Tỷ như mũi thương hải của Lăng Húc, kỳ thực là chiêu thức đặc thù nào đó, chỉ có thể tính là một chiêu, bởi vì chân lực trong cơ thể Lăng Húc chỉ vận hành một lần.
Mà ba trăm cái công kích cơ sở của Đường Thiên có nghĩa là chân lực cần phải vận hành ba trăm lần, không có huyết mạch xuất sắc cải tạo thân thể, căn bản gánh không nổi.
Mà huyết mạch cao giai như thế căn bản không có khả năng mua được trên thị trường.
Thời điểm Thiệu Đức phân thần, Đường Thiên đã vọt tới trước mặt lão.
Thiệu Đức giật nảy mình, đột nhiên lão nhảy về sau, xoay người bỏ chạy. Hiện tại chân lực trong cơ thể lão chỉ có thể đủ cho lão khua hai lần đao toàn lực, mà lấy trạng thái sinh mãnh như thế của Đường Thiên, hai đao này cũng tuyệt đối vô pháp làm hắn có chút xíu tổn thương.
Lúc này lui lại, chờ chân lực khôi phục mới lại đến thì nhất định có thể thắng lợi.
Trong con mắt Thiệu Đức, Đường Thiên kỳ thực là chiếm một điểm lợi trong chiến thuật đặc thù, nhưng mà trên đời này không có chiến thuật tất thắng, chiến thuật nào đều có phương pháp phá giải.
Chỉ cần chân lực bản thân khôi phục, xông trở lại thì ba đưa này, một đứa đều chạy đằng trời không thoát.
Thiệu Đức chạy trốn cực kỳ bất ngờ, Lăng Húc và Hạc hoàn toàn không ngờ, nhất tề há hốc mồm, thánh giai vậy mà lại còn chạy trốn?
Nhưng mà lực chú ý của Đường Thiên luôn luôn ở trên thân Thiệu Đức, căn bản chẳng có chút thả lỏng, trong nháy mắt Thiệu Đức xoay người, con mắt hắn thoáng cái co rút lại như châm.
Cơ hội!
Không chút suy nghĩ, hắn tựa như con báo săn mồi, bỗng nhiên nhảy lên!