Hiện tại, phòng thí nghiệm huyết mạch đã trở thành một trong những thành phận trọng yếu của căn cứ Thanh đồng, khi phòng thí nghiệm cơ quan vẫn còn chưa mở rộng thì quy mô của bọn họ có thể nói là đã vượt qua tất cả phòng thí nghiệm cơ quan phòng khác trong cả một thời gian dài.
Lúc này trong phòng họp lớn nhất của phòng huyết mạch đang ngồi đầy người.
Bọn họ đang tranh luận kịch liệt.
Cuộc chiến phát sinh ra trong đêm đó gần như đã khiến toàn bộ bọn họ khϊếp sợ rồi, nhưng ngay sau đó bọn họ bắt đầu cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Đa số chuyên gia huyết mạch mà Phí lão đầu đưa tới đều là những người có thực lực không tồi, nhưng cũng là những tên gia hỏa lăn lộn bên ngoài không tốt cho lắm, nguyên nhân phần lớn là do tính khí quái đản của bọn họ không được người ta yêu thích cho lắm.
Thật vất vả mới có nơi dừng chân ổn định khiến trong lòng bọn họ thật ra cũng tương đối thỏa mãn. Chuyện lão bản mấy trăm năm cũng chẳng thấy một lần, đổi lại là đám thủ hạ khác thì ắt hẳn trong lòng sẽ cảm thấy lo sợ, nhưng còn đối với những tên chuyên gia huyết mạch say mê nghiên cứu không thích tục sự thì chẳng có gì tốt hơn thế. Không có việc gì thì đừng tới làm phiền bọn họ, đó chính là suy nghĩ của những người này.
Tuy bọn họ nhìn nhau cũng chẳng hợp nhãn nhưng đó chỉ là khúc mắc về học thuật, ồn ào ầm ĩ một chút là xong thôi, thật ra mọi người rất thoải mái hưởng thụ bầu không khí ở nơi đây.
Tính tình của bọn họ vốn quái đản, cũng không bởi vì họ ngốc mà bởi vì bọn họ kiêu ngạo, bọn họ cũng hiểu được sự lợi hại của quan hệ.
Cuộc chiến trong đêm lúc trước đã khiến cho bọn họ ý thức được, nơi đây cũng không hề an toàn như trong tưởng tượng.
Mọi người tụ lại với nhau, quyết định suy nghĩ tìm ra biện pháp, nhưng rất nhanh sau đó lại bắt đầu cãi vã.
"Sợ? Phóng con mẹ ngươi, chó má!" Một vị lão đầu râu tóc đều dựng đứng, trên mặt đỏ bừng, vỗ bàn rít gào: "Lão Đán ta đã sợ ai chưa! Năm xưa cái gã cái gì cái gì tới, tên quên mất rồi, đại khái là tên gia hỏa bài danh hơn ba nghìn trên bảng bài danh... "
"Được rồi được rồi, lão Đán, đừng mang mấy cái chuyện nhỏ nhặt hạt kê hạt vừng ra kể nữa, dù sao lần này người nào muốn chạy thì người đó là đồ hèn nhát!" Một vị lão đầu mặt đen cười lạnh rồi bảo.
Một vị lão đầu gầy còm đang gãi chân đột nhiên ngẩng đầu: "Chỉ một Lưu Phong đoàn mà tưởng có thể hù chúng ta chạy sao? Câu này ta nghe mà cảm thấy phát hoảng đấy!"
Phí lão đầu không kiên nhẫn được bèn vỗ bàn: "Tất cả đều dừng cho ta! Tìm các ngươi tới để thảo luận tìm ra biện pháp, chứ không phải tới để nói mấy lời vô dụng nhảm nhí!"
Những người này đều là những người do Phí lão đầu kéo tới, vì thế trong đám người này, Phí lão đầu cũng có mấy phần uy tín.
Một vị nữ nhân tuổi trung niên thản nhiên nói: "Ta nghiên cứu huyết mạch tích dịch cổ đại, gần đây có phân tách ra một loại độc tố hết sức đặc thù có thể làm thần kinh con người mất đi cảm giác, nó có tính thâm nhập rất mạnh với chân lực, chúng ta có thể bố trí loại độc tố ở những vị trí quan trọng. "
"Đồ tốt! Quả nhiên không hổ là Sâm phu nhân!" Con mắt lão đầu gầy còm sáng ngời, lão ngừng gãi chân: "Ta cũng không cất dấu thủ đoạn nữa, thời gian trước ta đang tiến hành một hạng mục nghiên cứu. Mục tiêu nghiên cứu là nếu như đem huyết mạch rót vào trong cơ thể tinh hồn thú thì liệu có thể sinh ra tinh hồn thú cường đại hơn hay không?"
Ý tưởng của lão đầu gầy còm làm nhiều người cảm thấy rất hứng thú.
Ngay cả gương mặt của Phí lão đầu cũng lộ ra dáng vẻ hứng thú: "Kết quả như thế nào?"
"Đã thành công, ba loại tinh hồn thú mới ra tương đối cường đại. " Trên mặt lão đầu gầy còm lộ ra vẻ đắc ý.
Sâm phu nhân đưa ra thắc mắc: "Khống chế những con tinh hồn thú này như thế nào?"
Lập tức trên mặt lão đầu gầy còm lộ ra vẻ cười khổ: "Đó cũng là vấn đề mà ta gặp phải, ba con tinh hồn thú này hiện đang bị nhốt trong l*иg sắt trong phòng thí nghiệm của ta, chúng nó hoàn toàn không chịu sự không chế của ta. "
"Không thể khống chế thì có mà dùng cái rắm ấy!" Vị lão đầu vừa mới vỗ bàn rít gào lên tiếng châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Liệu có thể dùng phương pháp của cơ quan hồn giáp hay không?" Vị lão đầu mặt đen hỏi: "Chúng ta đổi võ hồn của nó. "
Phí lão đầu lắc đầu: "Không có khả năng, võ hồn của tinh hồn thú so với cơ quan hồn giáp còn phức tạp hơn nhiều. "
Đúng lúc này, trong góc có một nữ tử có thân hình mập lùn mở miệng nói: "Có lẽ ta có biện pháp. "
Ánh mắt mọi người cùng chiếu lên thân người này, khi nhìn thấy mọi người không khỏi lộ ra mấy phần kinh ngạc. Vị nữ tử mập lùn này là Lâm phu nhân, trình độ của nàng tương đối tầm thường, bình thường luôn trầm mặc ít nói, rất ít khi chủ động nói chuyện, vì thế mọi người thường hay bỏ qua nàng.
Lâm phu nhân không vì mọi người cùng nhìn nàng mà luống cuống, nàng bình tĩnh nói: "Trước đây cơ thể của ta không tốt, nhưng lại chẳng thề nhờ vả được mấy ai, vì thế ta đã từng nghĩ liệu có thể dùng tinh hồn thú để hỗ trợ hay không. Sau đó ta phát hiện ra, chỉ cần rót vào bên trong cơ thể của chính mình huyết mạch đã pha loãng của tinh hồn thú thì sẽ khiến nó trở lên thân cận hơn. Nhưng song phương không thể câu thông với nhau được. Trước kia, khi phân tách huyết mạch của Sài tộc cổ, ta đã phát hiện ra huyết mạch Sài tộc cổ có thể sinh ra cảm ứng lẫn nhau. Sau đó ta lại phát hiện ra, chỉ cần hai bên hấp thu huyết mạch Sài tộc cổ với số lượng nhỏ, là có thể thuận lợi câu thông. "
Mọi người đều thất kinh.
"Thật quá tốt!" Lão đầu vầy còm vỗ đùi vô cùng hưng phấn: "Ta đi thử luôn xem sao!"
Nói xong chẳng quản đến tất cả mọi người đang có mặt, nhanh chóng rời đi như một cơn gió.
Phần phật, mọi người không hẹn mà cùng đứng dậy đi theo phía sau muốn nhìn thử xem rốt cuộc sẽ ra sao.
Mọi người đều biết, nếu phương pháp này có thể thành công, vậy thì sẽ biến thành một chuyện khó có thể lường được.
"Bọn họ muốn phát động chiến tranh sao?"
Vị thanh niên mặc trường bào nhìn tin tức tình báo trên tay, sắc mặt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, vật tư lưu động với quy mô lớn như vậy chắc chắn không phải là bình thường rồi. Nhất là số lượng đồng thau được thu mua với số lượng lớn, lớn đến mức làm người ta khϊếp sợ.
Tình huống này hết sức khác thường.
"Liệu có phải bọn họ định mở rộng binh đoàn hay không?" Công tử ca cẩn thận hỏi lại, hắn cũng không phải kẻ ngốc, mức độ coi trọng của đại ca với Tam Hồn thành đã vượt qua cả dự đoán của hắn. Với hiểu biết của hắn về đại ca, khi đã coi trọng đến mức đó thì hẳn sẽ có ẩn tình khác.
Vị thanh niên mặc trường bào chỉ cười cười: "Chúng ta sẽ nhanh chóng biết được. "
Hắn biết rõ phụ thân đã phái người nào đi, đó chính là vị thần bí nhân luôn bên người phụ thân. Hắn chưa từng gặp qua người này, nhưng hắn biết bên người phụ thân có tồn tại một vị võ giả cường đại và thần bí như vậy, chỉ có trong những thời điểm mấu chốt nhất, phụ thân mới phái hắn ra ngoài.
Lẽ nào chuyện này lại quan trọng như vậy sao?
Trong lòng vị thanh niên mặc trường bào rất nghi hoặc, nhưng chỉ ngay sau đó hắn lập tức quên đi. Có người này ra tay, vậy thì có thể nhanh chóng tìm ra manh mối, như vậy chỉ cẩn chờ đợi kết quả, trong thời điểm như thế này mà manh động là chuyện không lên làm.
Đoan Mộc đứng nhìn pháo đài Thanh đồng ở phía xa xa, gã đã đứng nơi đây quan sát tròn bảy ngày. Gã không nóng vội động thủ ngay, tính cách của gã vốn cẩn thận, nếu không nắm chắc trong tay thì tuyệt đối gã sẽ không động thủ. Cho dù sau khi làm xong chuyện này gã sẽ khôi phục tự do nhưng gã vẫn vô cùng kiên trì giống như thường ngày vậy.
Gã có thể nhìn ra được phòng bị bên trong Thanh đồng cơ cực kỳ sâm nghiêm.
Điều này không hề làm gã cảm thấy kinh ngạc, bản thân vừa trải qua một cuộc chiến đấu nếu thủ vệ của đối phương mà lười nhác lỏng lẻo thì cái loại mặt hàng như vậy căn bản chẳng cần gã phải đích thân ra tay. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenHD chấm c.o.m
Trong quãng thời gian bẩy ngày này, gã đã cẩn thận kiểm tra tỉ mỉ toàn bộ pham vi xung quanh thanh đồng cơ, trong lòng cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Trong mắt gã, cái tòa thanh đồng cơ này có nhiều vị trí thoạt nhìn rất cổ quái, bởi vì bọn chúng quả thực quá phục cổ mà. Kiến trúc cổ đại và kiến trúc hiện đại đương nhiên là khác hẳn nhau, thiwf gian đã trôi qua nhiều năm như vậy, có rất nhiều chiến thuật cũng phát sinh ra biến đổi cực lớn. Chính vì vậy cách bố trí theo phong cách cổ xưa như thế này đã hoàn toàn mất đi hiệu lực, một phần nguyên nhân cũng vì nhiều người liên tục nghiên cứu trong nhiều năm từ đời này qua đời khác khiến mọi người đã sớm tìm ra kẽ hở và biện pháp đối phó.
Cái tòa căn cứ có phong cách cực kỳ phục cổ này trong mắt gã cũng chỉ giống như một mỹ nữ không chút phòng vệ.
Nhưng gã không hề hành động thiếu suy nghĩ, bố trí khác thường như vậy cũng có khả năng là một cái bẫy. Đoan Mộc không cho rằng hiện tại còn có người sẽ dùng tới phương pháp cổ đại này để bố trí phòng thủ.
Gã vòng vo xung quanh mất bẩy ngày, càng lúc càng cẩn thận.
Bởi vì gã không tìm được điểm khác thường nào, nhưng chính điều này lại càng khiến gã thấy cực kỳ khác thường. Mỗi một chi tiết đều bố trí hoàn mỹ theo đúng phong cách cổ đại, nếu những nhân sĩ chuyên nghiệp cổ đại có hứng thú với thành tường cổ mà nhìn thấy cái tòa căn cứ này thì nhất định sẽ tự than không bằng.
Trận địa phòng ngự theo phong cách cổ đại hết sức hoàn mỹ.
Như vậy có thể nói rõ đối phương có nghiên cứu cực sâu về cách bố trí trận địa phòng ngự cổ đại, người như vậy sao lại không biết kẽ hở và nhược điểm của trận địa phòng ngự cổ đại cơ chứ?
Nếu đối phương đã biết rõ mà vẫn cố ý làm như thế thì tuyệt đối là có quỷ!
Thẳng cho đến ngày thứ mười, gã không thể không thừa nhận, trình độ của đối phương rất cao, bình sinh hiếm thấy. Suốt khoảng thời gian mười ngày, vậy mà gã không thể nào tìm ra một chút dấu vết ngụy trang.
So với sách giáo khoa về trận địa phòng ngự cổ đại còn tiêu chuẩn hơn!
Gặp phải cao thủ rồi!
Đoan Mộc vẫn cứ bình tĩnh như thường, dù rất khó khăn nhưng gã vẫn không hề e sợ, có thể khiến gã tự mình ra tay, sao có chuyện đối phương là người kém cỏi được?
Ngày thứ mười năm, gã quyết định xuất động.
Trong khoảng thời gian năm ngày vừa trôi qua, gã căn cứ vào bố trí bên ngoài và mấy kẽ hở trên dọc đường phòng ngự, trải qua quá trình liên tục suy đoán, xác định được hơn mười lăm chỗ có khả năng là cạm bẫy.
Gã cực kỳ tin tưởng vào thực lực của mình, nhưng gã chưa bao giờ ỷ vào thực lực của mình để đấu đá lung tung, trong mắt gã những hành vi lỗ mãng như vậy chẳng khác nào là muốn chết mà.
Thực lực cường đại chỉ khi phối hợp với kế hoạch chu đáo tỉ mỉ chu đáo mới có khả năng làm mọi việc đều thuận lợi được.
Gã chọn lựa một chỗ trên tuyến phòng ngự của đối phương làm trọng điểm đột phá vì vị trí này là nơi không thể bố trí cạm bẫy.
Đêm nay cảnh đêm rất thích hợp để tiềm hành, mây đen che khuất ánh trăng, không gian đen kịt đưa tay nhìn không thấy năm ngón. Đoan Mộc giống như một đoàn hư ảnh, lẳng lặng không một tiếng động tiếp cận Thanh Đồng cơ.
Gã lặng yên không một tiếng động bay xuống tường thành.
Trong trận địa phòng ngự cổ đại, vị trí lúc này của gã chính là khu vực mà lực công kích tập trung nhất. Chỉ cần võ giả nào hơi có chút nghiên cứu về trận địa phòng ngự cổ đại thì đều biết nơi này tuyệt đối không phải lựa chọn là nơi đột phá.
Nhưng cũng vì vậy khiến nó trở thành khu vực không có khả năng bố trí cạm bẫy nhất.
Đó mới chính là kẽ hở chân chính của đối phương!
Đoan Mộc tin tưởng mười phần, thế nhưng gã vẫn không dám sơ ý, khinh công của gã cực kỳ xuất sắc, không hề kinh động bất cứ kẻ nào. Bàn chân gã căn bản không hề chạm vào tường, gã giống như một đoàn không khí, ầm thầm lướt đi giữa không trung.
Khi gã vừa bay lên đầu tường thì cảnh tượng trước mắt đã khiến gã cảm thấy hơi bất ngờ.
Không gian phía trong tường thành của Thanh đồng cơ cực lớn, nhưng phóng nhãn nhìn lại có thể thấy giữa không trung phập phềnh rất nhiều dù!
Dù?
Gã cảm thấy hơi nghi hoặc, tỉ mỉ xem kỹ lại, thì đó đúng là những chiếc dù đồng thau, bọn chúng bập bềnh giữa không trung, số lượng lên đến mức kinh người, ít nhất cũng phải vài trăm chiếc.
Chắc là cơ quan, Đoan Mộc càng cảnh giác hơn.
Gã không hề chú ý tới, ở bên trong đống tạp vật trong góc có một con nhện đồng thau lớn cỡ đồng kim tệ, thân hình của nó đang hơi rung động.
Lúc này trong phòng thí nghiệm cơ quan phòng phía dưới nền đất cũng đang lâm vào rối loạn, toàn bộ cơ quan sư đang vô cùng hưng phấn tựa như đánh tiết gà.
"Quả nhiên là tự chui đầu vào lưới rồi!"
"Tên đầu tiên đã đưa tới tận cửa!"
"Ha ha, may mà chúng ta chuẩn bị tốt rồi!"
...
Lông mày Tái Lôi lập tức dựng thẳng, gầm lên một tiếng: "Tất cả đều câm miệng cho ta!"
Mọi người lập tức câm như hến, không gian lập tức trở lên yên tĩnh đến mức có cái châm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Trong đôi mắt đẹp của Tái Lôi ánh lên vẻ lạnh lẽo, đằng đằng sát khí: "Tất cả lập tức trở lại vị trí của mình, đến thời điểm mấu chốt ai còn làm vướng chân vướng tay bản tiểu thư thì hừ hừ!"
Mọi người lập tức giải tán.
Tái Lôi nhìn hình ảnh ở phía trước, nghiến răng nghiến lợi: "Cũng may chị đã sớm chuẩn bị!"
Tách, nàng búng ngón tay.
"Chuẩn bị bữa tiệc lớn!"