Thập Niên 80 Đoàn Sủng Tiểu Phúc Khí

Chương 29: Gặp được thứ tốt

Khương Thế Huân và Đường Ngọc Lan không tự chủ được mà nuốt nước miếng, hai mắt từng đợt tỏa sáng.

Đường Ngọc Lan kích động: “Cái này nếu có thể nuôi nhiều, về sau chẳng phải mỗi ngày đều có thể ăn thịt?”

“Đâu chỉ là thịt, gạo trắng cũng có thể tùy tiện ăn.”

Hơn nữa không gian còn có thể trữ vật, nói không chừng sau nà có thể dùng không gian vụиɠ ŧяộʍ chuyển ít đồ. Nhưng việc này cần bàn bạc kỹ hơn, tuyệt đối không thể mạo hiểm.

Khương Thế Huân ngẫm nghĩ còn nói thêm: “Như vậy, đợi lát nữa chúng ta đi qua chỗ ba mẹ, đem con gà Phùng gia bồi thường kia nấu, cảm ơn cả nhà ba mẹ.

Sau đó mua một chút trứng gà của ba mẹ, về nhà ấp ít gà con, nuôi ở bên trong không gian.”

Dừng một chút, Khương Thế Huân lại dặn dò Đường Ngọc Lan tiếp: “Ngọc Lan, việc này quá lớn, nhất định phải giấu, người biết càng nhiều, đối với chúng ta càng nguy hiểm. Về sau nuôi gà nhiều hơn, anh sẽ lén phân cho nhà ba mẹ, nhưng chuyện không gian tuyệt đối không thể nói ra ngoài.”

“Em hiểu!” Đường Ngọc Lan trừng anh một cái, “Anh cho rằng em ngốc sao? Loại chuyện này sao có thể nói ra ngoài? Hơn nữa, đồ là của nhà anh, em nói cho ba mẹ bọn họ thì tính là cái gì?”

Rất nhanh cô còn nói thêm, “Anh đừng chỉ nói em, chính anh cũng không thể nói ra. Nếu mấy người bên nhà anh biết cái này là bảo bối, có thể không đỏ mắt sao? Dù sao em cũng mặc kệ, đồ vật đã nhận Châu Châu, chính là của Châu Châu, ai cũng không thể cùng con gái của em đoạt.”

Khương Thế Huân gật đầu: “Được, anh cũng không nói.”

Cảm tình của anh với người nhà tuy tốt, nhưng Đường Ngọc Lan nói không sai, không gian Thần Nông quá kinh thiên động địa. Ai có thể không động tâm?

Anh có thể bồi thường bọn họ, nhưng không thể lấy mạng Châu Châu ra mạo hiểm.

Việc này một khi để người ngoài biết, không chỉ có Châu Châu bị bắt đi, sợ là anh với Ngọc Lan đều sẽ bị diệt khẩu.

Cho nên tuyệt đối không thể nói!

Khương Thế Huân suy nghĩ rất nhiều, lại đem những tâm tư đó đè ép xuống dưới, hỏi Khương Chỉ Oánh: “Châu Châu, trên người còn đau không?”

Khương Chỉ Oánh ngoan ngoãn cười cười: “Đã không đau nữa ạ.”

Khương Thế Huân không yên tâm mà xem xét vết thương của cô, nhẹ nhàng dùng tay đè đè, nhìn biểu cảm của cô, thấy cô không đau thật, lúc này mới nói: “Ngọc Lan, đợi chút nữa anh dẫn Châu Châu đi ra ngoài một chuyến, em mang theo gà đến nhà ba mẹ gϊếŧ.”

Đường Ngọc Lan khó hiểu: “Hả…… Anh muốn dắt Châu Châu đi đâu?”

Khương Thế Huân: “Anh lấy hai mươi đồng tiền thuốc men của Phùng gia, dù sao cũng phải làm dáng một chút chứ.”

Đường Ngọc Lan nghĩ cũng phải, không cự tuyệt. Vì thế Khương Thế Huân cưỡi xe đạp, mang Khương Chỉ Oánh đi trấn trên. Đường Ngọc Lan xách con gà đi đến Đường gia, chuẩn bị đem gà gϊếŧ ăn thịt.

Đạp xe lên đến trên trấn, trước tiên Khương Thế Huân mang theo Khương Chỉ Oánh đi mua thuốc lưu thông máu, sau đó lại đi Cung Tiêu Xã, mua chút gạo và mì.

Thời điểm từ trong thôn đi ra ngoài, anh cố ý không mang cái gì cả, ra khỏi thôn tới chỗ vắng vẻ, anh mới bảo Khương Chỉ Oánh cầm một cái giỏ tre ra, đeo ở trên lưng.

Tất cả đồ mua ở Cung Tiêu Xã đều bỏ vào giỏ. Sau khi ra Cung Tiêu Xã, anh liền tìm một nơi không có người, làm bộ sửa sang lại đồ vật, đem tất cả đồ trong giỏ đều chuyển vào trong không gian, chỉ còn lại có một cái giỏ không.

Làm xong những thứ này, Khương Thế Huân định trở về. Khương Chỉ Oánh lại nhớ tới một sự kiện, trong sách Phùng Bảo Chi ở trạm phế phẩm đào được bảo vật, còn gặp thứ tốt.

Vì thế cô giữ chặt Khương Thế Huân: “Ba ba, chúng ta đi đến trạm phế phẩm nhìn xem đi.”

“Trạm phế phẩm? Con nghe ai nói? Chỗ đó rất bẩn, đừng đi nhé.”

“Đi mà, con muốn đi xem.”

Khương Chỉ Oánh làm nũng, Khương Thế Huân liền không có cách, đành phải đáp ứng: “Được được được, dẫn con đi xem.”