Mỹ Nhân Kiều Mềm Bị Hệ Thống Tà Ác Đùa Bỡn Ngày Ngày Đêm Đêm

Chương 39: Đem bé cưng trở về kí túc xá

Tạ Gia Hiên ho nhẹ một tiếng, miễn cưỡng thu hồi một chút thần trí từ những cám dỗ của môi thịt nhỏ mề kia, hắn để ở trên bộ phân của cơ thể cậu, dùng máy khảo nghiệm để kiểm tra, chỉ chốc lát hắn nhìn kết quả khảo nghiệm gật đầu một cái.

“Hóc môn của cậu ấy bây giờ đúng là sắp đến gần chỉ số omega, xem ra mấy ngày nữa beta hoàn toàn sẽ hóa trở thành omega, lại để cho tôi kiểm tra chỗ sinh sản của cậu ấy trổ mã thành như thế nào.”

Tạ Gia Hiên một bên vừa nói, một bên tỏ ý chu Khải Thâm ôm lấy Vu Dư để cho cậu dựa vào, bắp đùi trắng noãn bị buộc lại khiến hai bên đẩy ra, hắn mang bàn tay cao su vào sau đó cắm vào miệng nhỏ đo như hoa mà nôn nao, mang theo một trận dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra.

Vu Dư không ngừng nhỏ giọng kêu rên, eo không tự chủ được hướng về phía ngón tay xâm nhập giơ cao, khớp xương ngón tay rõ ràng cắm vào miệng huyệt nhỏ, beta ưm ưm kêu rên không muốn, cả người ngã dụi về phía sau tựa vào trong l*иg ngực Chu Khải Thâm, giống như là gấu trúc vậy bám thật chặt.

Môi thịt phía bên trong ngậm lấy ngón tay Tạ Gia Hiên liều mạng hút lấy, phía bên trong không khí omega đầy giống như là muốn trào ra vậy, trong phòng hai người alpha không kiềm được hô hấp cũng cùng nhau trở nên khô khan.

Tạ Gia Hiên cố gắng khắc chế cảm giác hung hăng muốn cắm vào cái huyệt nhỏ kia, hắn đứng lên mặc kệ phía dưới người có phần nhô ra, một bên xoay người không ngừng lục lọi chai thuốc ức chế, một bên cuối cùng ra kết luận.

“Phía sinh sản của bé ngoan đã trổ mã hơn, mềm hơn trước, thân thể chứa đầy hai ngón tay, bất quá hôm nay trạng thái của cậu ấy quả thực không tốt lắm, bây giờ nên tiêm thuốc ức chế một chút xem xem có tác dụng không”

Tạ Gia Hiên vừa nói vừa xé một cái túi nilong, ống tiêm nhỏ dài cắm vào bình thủy tinh, hút nửa lọ thuốc ức chế sau đó để cho Chu Khải Thâm một bên đè lại rêи ɾỉ Vu Dư không nên lộn xộn, nhẹ nhàng chọc vào mạch máu của beta .

Tiêm xong sau, Tạ Gia Hiên cẩn thận đợi một hồi, nhìn trên giường Vu Dư không hề khó chịu hay giãy dụa, gò má đỏ bừng cũng từ từ khôi phục vẻ mặt bình thường, Chu Khải Thâm nhanh chóng lấy quyển sổ hồ sơ bệnh lý ghi chép lại tất cả những triệu chứng này của beta.

Sau khi đã chép xong toàn bộ, Tạ Gia Hiên nhìn Chu Khải Thâm hàm ý nói: “Tôi vẫn còn đang đánh dò tình huống, ngươi liền đem bé cưng cứu về? Hiệu suất không tệ.”

“Xem ra Tiêu Bạch Chi khoảng thời gian này không ít lần thử nghiệm ký hiệu trên người bé cưng, vốn là theo như kết quả khảo nghiệm trước, phía sinh sản của Vu Dư nảy nở hoàn toàn ít nhất phải từ ba tháng trở lên, bây giờ nhìn lại chỉ Vu Dư tiếp nhận làm mấy alpha, cậu thì phải triệt để hoàn thành triển hóa 35 cấp alpha không phải quá rõ ràng như vậy sao?”

Chu Khải Thâm thần sắc tối xuống, hắn vừa định đối nói chuyện này với Tạ Gia Hiên, liền nghe được trong ngực có âm thanh vang lên: “Nhất định động dục là do Tiêu Bạch Chi.” Vu Du sau khi tiêm thuốc ức chế cơ thể nóng ran, hơi hồi phục thần trí.

Hắn chống cằm lên cạnh một bên thân thể, khi hắn nói những suy đoán của mình đối với Tạ Gia Hiên : “Một khoảng thời gian trước tin tức về Tiêu Bạch Chi luôn rất là không ổn định, tôi hoài nghi chính là hắn khiến Vu Dư động đυ.c, mỗi lần tiếp xúc với cậu ấy, tôi đều cảm thấy so với trước kia cậu ấy mơ hồ tiến hơn trước một bước, cơ thể cũng thêm nhạy cảm nóng ran.”

Mắt Tạ Gia Hiên giật một cái: “Vậy thì không kỳ quái nữa rồi, về phía động dục này nhất định là alpha làm so với bình thường trước kia hỗn loạn vô tự, phản ứng của cậu ấy cũng càng thêm mãnh liệt, huống chi là Tiêu Bạch Chi đứng đầu 35 cấp alpha, xem ra bé ngoan bị hắn ảnh hưởng trước thời hạn tiến vào giai đoạn phân hóa. Như thế nào, bây giờ hơi cảm giác khá một chút à?”

Tạ Gia Hiên nhìn Vu Dư, Vu Dư gật đầu một cái, xác nhận cậu bây giờ cũng không có vấn đề lớn gì, hắn ngồi dậy cởϊ áσ khoác dài màu trắng xuống, giật giật bả vai thư giãn thân thể một chút, cuối cùng chuẩn bị tan việc.

Tạ Gia Hiên xoay người nhìn về phía Chu Khải Thâm và Vu Dư, khuôn mặt xinh đẹp cười mụ mị một cái: “Nhìn tôi làm gì? Nếu bây giờ bé ngoan không có gì đáng ngại, dù sao thì tôi cũng phải về nhà, cậu Chu Khải Thâm mang bé ngoan trở về ký túc xá đi, cậu ấy gặp nhiều chuyện như vậy, nhất định là thật muốn nghỉ ngơi một chút.”

Ký túc xá? Từ ngữ này đối với Vu Dư mà nói thật là lâu lắm chưa được nghe tới, ánh mắt cậu hoảng hốt một chút, trong trí nhớ của mình một đoạn ký ức quen thuộc lần nữa hiện lên, đoạn ký ức kia là lúc cậu không được nhìn thấy mặt trời bị nhốt ở xó xỉnh, nhớ lại sân trường thường ngày này lại khiến cho cậu cả đêm như rơi xuống vực thẳm.

Đúng, là cần phải trở về, từ việc mình bị nhốt ở tầng ngầm dưới đất bây giờ khi được trở lại thế giới bình thường, trong lòng cũng trở nên ấm áp..