*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tóm tắt nội dung: Thuật dời hồn
===================
Trước khi rời khỏi trấn Kim Lăng, Lục Nhất Minh cố ý đi tới phương chí Quán* một chuyến, lấy danh nghĩa phá án mượn hết toàn bộ < Sách ghi chép về Kim Lăng > đi.
*Phương chí quán: Nơi chứa sách chuyên ghi chép/ viết về địa phương đó.
Ông lão sửa sách trong phương chí Quán ù ù cạc cạc đỡ chiếc kính lão: "Thám trưởng, phá án cần phải có cái này sao?"
"Ờm, tìm hiểu về phong tục địa phương tí ấy mà." Lục Nhất Minh phát hiện danh hiệu thám trưởng này thực sự rất hữu ích, đi đâu cũng làm ăn được.
Trở về chỗ ở, dưới ánh đèn dầu, Lục Nhất Minh mở cuốn sách trong ký ức ra.
Bộ sách ghi chép này, khi còn nhỏ anh coi như chí quái kỳ đàm*, đọc chung với < Thái Bình Quảng Ký >, < Sưu Thần Ký>, < Liêu trai chí dị > gϊếŧ thời gian, bên trong có rất nhiều ghi chép vô lí, anh cứ cảm thấy là do người sửa sách chán quá nên bịa đặt.
Nhưng mấy nay, kể từ khi trải qua loại chuyện này, Lục Nhất Minh đã bắt đầu nghi ngờ đời người.
Nhớ mang máng là bên trong có một câu chuyện, kể lại về dời hồn thì phải? Chỉ là không nhớ rõ quyển nào.
Chịu đựng cơn buồn ngủ lật tới quyển 7, cuối cùng cũng tìm thấy câu chuyện đó.
[ Quyển 7: Án dời hồn lão ăn mày
Năm Gia Khánh thứ 4, có một lão ăn mày đến từ phía đông, tóc bạc da mồi, lưng còng chân thọt, gặp người tức khóc, tự nói mình là phú thương Phương Mộ Thanh ở Kim Lăng, tuổi mới ba mươi, sáng sớm một ngày giật mình tỉnh lại thì thấy mình lại biến thành một lão ăn mày tàn tật, đang ở trong một cái miếu đổ nát cách đó ngàn dặm. Sau đó, một đường hành khất hồi hương, nhưng lại bị người nhà chặn ngoài cửa. Phương phủ nói Phương Mộ Thanh chưa từng rời khỏi nhà, mắng thẳng vào mặt là cái tên ăn xin hám tài giả làm thuật sĩ giang hồ lừa gạt, cáo quan bắt giữ. Quan thẩm tra, lão ăn mày lại có thể nói rõ hết trên dưới Phương phủ, hỏi gì đáp nấy, không câu nào không chính xác. Chưa xử án được thì, người ăn mày đột tử trong tù. Sau lại Phương phủ dời nhà đi, không biết tung tích. Thị Tỉnh thị viết, nghe đồn thế gian có thuật dời hồn, không biết có hợp với việc này không? Than thay cái chết vô cớ.]
Đại ý là một người nói là tỉnh dậy thì từ một người đàn ông giàu có ở độ tuổi ba mươi trở thành một người ăn xin tàn tật, trong một tình cảnh không ai tin, đột tử trong ngục đầy thê lương.
Hồi trước đọc được câu chuyện này, chỉ cảm thấy ông già này có lẽ chỉ là một tên lường gạt. Thuật dời hồn, nghe là biết vớ vẩn.
Mà nay, canh ba ngày đại rét, đọc lại câu chuyện này, chỉ đọc thôi mà Lục Nhất Minh nổi đầy da gà.
Nếu lão ăn xin nói thật, vậy thì ông ta buồn rầu bất lực tới cỡ nào chứ, ngay cả người thân cũng không tin ông ấy, không tha cho ông!
Như vậy, Phương Mộ Thanh ở Phương phủ kia, thân phận thật là gì? Hắn mới chính là lão ăn mày thật sao? Sử dụng tà thuật để lấy thân thể của người khác, chiếm đoạt cuộc sống của người khác...Khác nào ăn trộm. Nhưng nấp kín hơn những tên trộm thế tục, đáng sợ hơn là - đến ngay cả những người gần gũi nhất quanh họ cũng không nhận ra.
Trên thế gian này, chuyện hoang đường còn nhiều hơn nữa. Nhưng không liên quan tới mình thì ai chịu tin những chuyện đó?
Cũng giống như bây giờ nếu anh dám đến trước mặt chị Trần nói mình là Lục Nhất Minh, chị Trần tuyệt đối có bản lĩnh đánh anh tới không phân rõ đông nam tây bắc.
Đáng tiếc sách chỉ đơn giản ghi lại những chuyện xưa, không có nói rõ.
Không tìm được Mạc lão đạo kia, chung quy không thể giải được.
Trong lúc tâm tư phức tạp, Lục Nhất Minh nằm sấp trong đống sách choàng tỉnh.
Bất thình lình có một giọng nói lười biếng vang lên trên đỉnh đầu: "Yêu nghiệt phương nào?"
Lục Nhất Minh ngẩng đầu lên, lại phát hiện mình không còn ở trong nhà nữa.
Sương trắng vờn quanh bốn phía, mờ mịt. Xuyên qua sương trắng, mơ hồ có thể thấy được một bóng người màu tím trôi nổi giữa không trung đằng trước.
Không biết là mơ hay ảo.
Đổi lại là trước đây, Lục Nhất Minh nhất định sợ tới mức run rẩy. Nhưng qua mấy nay, anh đã lấy được bình tĩnh lại đứng lên, nói như không có gì xảy ra: "Tại hạ là người trí thức, các hạ là thần thánh phương nào?"
"Con người?" Người nọ buồn cười, "Làm sao lại có con người ở đây được? Thân thể phàm tục, làm sao mà vào đây."
"Tất nhiên tôi không phải là cơ thể phàm thai, tôi xương quý trời sinh, thiên linh có khiếu, có thể thông quỷ thần. " Lục Nhất Minh bịa, "Các hạ xưng hô như thế nào?"
"Ta họ Thiên, lại họ Hoàng, cũng là họ Nhan. " Người nọ cười lớn, "Ngươi đoán xem."
Kèm theo tiếng cười của hắn, sương mù trắng từ từ mờ dần, đường nét của người nọ dần dần có thể thấy rõ. Rõ ràng là một thanh niên mày kiếm mắt sáng, mặt như ngọc, búi tóc tứ phương thời Thanh ngày trước, mặc áo khoác màu tím, cách ăn mặc của người cổ đại.
"Tôi chỉ nghe nói có một người tên là Lữ Bố, nhân xưng gia nô ba họ?" Lục Nhất Minh cố ý trêu chọc.
Thanh niên xinh đẹp quả nhiên nhướng mày, dỗi nói: "Không có học thức! Trong sách tự có Nhan Như Ngọc, trong sách tự có hoàng kim phòng, trong sách tự có Thiên Chung Túc, chưa từng nghe nói qua sao?"
Lục Nhất Minh bừng tỉnh đại ngộ: "Cậu là.... Sách ghi chép về Kim Lăng... Sách Tiên? Đây là trong sách ư?" Vốn định nói 'Sách yêu', nhưng cảm thấy không ổn, vội đổi thành chữ "Tiên".
Thanh niên từ từ hạ xuống, nhưng lại có mấy phần tiên tư, hắn cười nói: "Không khác lắm. Ngươi có thể vào được, cũng coi như bản lĩnh của ngươi. Như vậy đi, trên đời ta thích nghe nhất là những câu chuyện xưa. Ngươi kể chuyện xưa cho ta nghe, thì ta sẽ trả lại cho ngươi một câu chuyện, được chứ?"
Không ngờ mình lại có thể vào sách, nhất thời Lục Nhất Minh cũng không biết nên có cảm giác gì.
Thôi cứ coi như là mơ đi, nghĩ như vậy, anh không quan tâm nữa, thản nhiên nói: "Tôi sớm đã đọc bộ sách này, không có gì mới cả."
Người kia có hơi không cam lòng, đảo mắt, "Những gì ngươi thấy được, tất cả là được bảo tồn tới giờ. Mấy quyển lạc mất trước kia, chắc chắn ngươi chưa xem bao giờ."
"Ồ? Nói như vậy, ngươi chỉ biết thứ trong ghi chép địa phương thôi sao?" Lục Nhất Minh hỏi.
Khuôn mặt trắng nõn của thanh niên hiện lên nét tức tối: "Ta trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, đừng coi thường người khác."
"Vậy tôi kiểm tra cậu, nếu cậu đáp được, tôi sẽ kể cho cậu một câu chuyện." Lục Nhất Minh suy nghĩ một chút, "Cậu có biết, có một cách, có thể hồn đổi xác?"
Thanh niên cười đắc ý, "Ha ha, ta biết có ba cách để dời hồn, ngươi muốn nghe loại nào?"
"Đơn giản nhất."
"Thành Tiên." Thanh niên nghiêm trang nói, "Chỉ cần ngươi trở thành tiên, muốn dời hồn đổi xác không phải là chuyện trong nháy mắt sao?"
"... Đơn giản à?" Lục Nhất Minh trợn trắng mắt, nếu tôi thành tiên, còn cần hỏi cậu sao.
"So với mấy cách tiếp theo, cách này là đơn giản nhất."
"Còn cách thứ hai thì sao?" Lục Nhất Minh truy vấn.
Người thanh niên nhướng mày, "Một ngày ta chỉ nói chuyện với một người, cũng chỉ nghe một câu chuyện. Bây giờ đến ngươi. "
Lục Nhất Minh không còn cách nào khác, liền lười biếng học cách nói của người kể chuyện: "Nói đến trấn Kim Lăng thì phải nhắc tới cự phú họ Trần..."
Cứ thế thêm mắm thêm muối vào huyết án diệt môn Trần Ký kể thật sinh động, chỉ là trong chuyện của anh, hung thủ là Trần Cẩn Chi án treo, miêu tả Trần Cẩn Chi thành một đứa không ra ôn gì thuê người tàn sát cha mẹ đoạt tài sản.
Khi nghe kết thúc câu chuyện đưa Trần Cẩn Chi ra trước công lý, thanh niên kia không nhịn được vỗ tay khen ngợi, "Câu chuyện này rất thú vị. Hôm nào lại tới nói chuyện khác. Ta buồn ngủ rồi, ta muốn ngủ. Ngươi đi đi." Dứt lời, tiến lên đẩy Lục Nhất Minh một cái.
Lục Nhất Minh giật bắn mình, tỉnh dậy từ đống sách, ngẩng đầu lên.
Bấc dầu hỏa trên bàn sách đã cháy gần hết, sắp tắt.
Bên ngoài cửa sổ, bóng đêm đang dần rút đi, mặt trăng lặn xuống, phương Đông đã sáng.
Lục Nhất Minh nằm sấp cả đêm, lưng mỏi nhức, tiện tay đóng đèn bão, đang định lên giường ngủ lại, ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng động.
Hình như có vật gì đó cọ cửa. Cánh cửa cũ rung cót két.
Có trộm à?
Lục Nhất Minh bật cười, biết chọn chỗ ghê, muốn mở cửa ngay xem lá gan của tên trộm mù mắt này lớn đến mức nào.
Nhưng nhìn thấy bên ngoài cửa là một cục đen thùi, run rẩy trong gió lạnh.
Sửng sốt một chút, nhìn kỹ lại, là một con lừa.
Con lừa nhìn thấy anh đi ra, hiển nhiên là sợ hãi, nhảy lên rồi lùi lại vài bước.
Ủa?
Màu lông này, đôi tai này...Đây không phải là, con lừa nhỏ của Mạc lão đạo sao?
Thật đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu*.
*踏破铁鞋无觅处, 得来全不费功夫 - đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu: Đi mòn cả giày sắt mà tìm không thấy, tới hồi có được không tốn công.
Lục Nhất Minh giận không có chỗ trút, dắt con lừa nhỏ vào trong phòng, túm lấy tai nó, ra vẻ tàn khốc hỏi: "Chủ mi đâu? Không nói thì ta sẽ cắt tai mi đem ngâm tỏi tây làm đồ nhắm đấy."
Nghe thế, con lừa nhỏ la làng lên, tựa như đang tranh cãi điều gì.
Lục Nhất Minh tức hơn, trở về chỗ ngủ cũng không có lòng để ngủ: "Được rồi, đừng rống nữa. Tao nghe hiểu được, đưa tao đi tìm ổng đi!"
Con lừa lắc đầu như trống bỏi.
"Ôi chao, con lừa cứng đầu này, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt đúng không? " Lục Nhất Minh lấy con dao trên bàn lên để hù nó.
Con lừa nhỏ quay người gieo móng chạy ra ngoài.
Lục Nhất Minh cầm dao, sát khí đằng đằng đuổi theo.
Con lừa nhỏ chạy ra bãi cát bên ngoài rồi dừng lại, giơ móng chân phải lên bắt đầu cọ trên mặt đất. Chỉ chốc lát đã cọ ra một cái hình vẽ.
Lục Nhất Minh cũng dừng lại, muốn xem nó có thể cọ ra cái thứ gì.
Bản đồ? Không giống.
Nét vẽ này, dường như là định viết chữ?
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, trên cát đã viết ra bốn chữ lớn xiêu vẹo.
Lục Nhất Minh nở nụ cười: "Yo, lừa nhỏ cũng rất có văn hóa nhé. Để tao coi mày viết cái gì? " Tiến lại gần đọc từng chữ: "Tôi.... Chân... Lại.... Châu? " Nhịn không được vỗ đầu lừa, "Cái gì dzẫy? Trên chân mày có cái gì?"
Một tiếng thở dài vang lên từ mũi con lừa nhỏ, nâng móng guốc nhỏ và viết lại. Lần này nó viết rất chậm, từng nét ngay ngắn.
"Tôi là.... Văn...." Lục Nhất Minh nhẹ nhàng đọc ra tiếng, lời còn chưa dứt đã kinh hãi thất sắc, lặp lại, "Văn Uyên?!"
Con lừa nhỏ chớp chớp hai con mắt sáng bóng, bình tĩnh nhìn anh.
Đây...
Lục Nhất Minh ném dao phay xuống, ôm đầu con lừa nhỏ, bốn mắt nhìn nó: "Thám trưởng Văn Uyên?! Có thật là anh không?"
Con lừa nhỏ bất đắc dĩ gật đầu.
"Sao anh lại thành ra như vậy? Anh... Có phải cũng là bị lão đạo kia?" Lục Nhất Minh không dám tin, mắt trừng còn lớn hơn nó. Nếu là vài ngày trước, chắc chắn anh sẽ không liên hệ một con lừa với thám trưởng Văn Uyên. Nhưng bây giờ...Anh không thể không tin.
Con lừa nhỏ rống một chuỗi dài, khá hăng hái.
Lục Nhất Minh vội ngắt lời, ".... Đừng, thám trưởng, những gì anh nói bây giờ tôi không thể hiểu được một chữ. Anh cứ nên viết từ từ đi."
Con lừa nhỏ từ từ viết một từ trên cát.
- - Đói.
Sáng sớm, chủ quán mì cay ở phía đông trấn vừa mở cửa bán.
Đầu năm nay, hạng người gì ông cũng thấy nhiều rồi.
Nhưng cho lừa ăn mì cay, thì đây là lần đầu tiên ông thấy.
Người thanh niên này, vừa mở quầy đã dắt theo một con lừa tới, chỉ là muốn ăn cái này.
Ông chủ không biết nên khóc hay cười: "Như cậu này, nó chịu được không đấy?" Dừng lại, không quên nhắc nhở, "Lừa bình thường, ăn cỏ sẽ mướt hơn."
"Nhưng nó không phải là lừa bình thường," Lục Nhất Minh thở dài, "Ầy, nó thích ăn thì cứ để nó ăn đi."
Nhìn dáng vẻ lừa nhỏ ăn mì cay như lang thôn hổ yết, Lục Nhất Minh không khỏi hơi đau lòng.
Đã biến thành vậy rồi mà vẫn không quên ăn mì cay là thèm biết bao nhiêu.
Không đúng.
Bỗng nhiên Lục Nhất Minh nghĩ đến một vấn đề, thấy lạnh cả người từ lòng bàn chân lên tới thiên linh cái.
Văn Uyên thám trưởng nhập vô con lừa.
Vậy trong thân thể của Lục Nhất Minh là ai?
*Mình để mì cay thui chứ thật ra trong Raw là 麻辣汤面 - canh mì ma lạt mà search gg hình ảnh là ra món malatang, hong lẽ giờ đổi hết thành malatang nhó:>