Phần 23
Trương Dương tay không trở về nhà, cũng không hẳn là tay không, mà trong điện thoại còn có thêm vài đoạn video giám sát.
So với lần đầu tiên thì lần này cô vừa không tức giận cũng không hoảng loạn, có lẽ bởi vì trong lòng cô đã đoán trước được chuyện này, chỉ cần Kha Nghiêu ra ngoài một lần thì không thể nào sẽ không có lần nữa.
Bây giờ Kha Nghiêu không chỉ có nói dối, mà còn hẹn hò với Mina sau lưng cô, cô thậm chí còn không biết mình nên có cảm nghĩ gì nữa. Cơn giận dữ bất chợt dâng lên ngút trời nhanh chóng tan biến, để lại càng nhiều hơn chính là sự mờ mịt.
Cô không biết phải làm gì. Kha Nghiêu là một người sống với đôi chân dài, cô không thể coi như con chó con mèo mà cứ nhốt ở nhà mãi như vậy được. Đến bây giờ cô mới nhận ra rằng cái gọi là quyền lực và sự khống chế của cô chỉ dựa trên cơ sở tiền đề là “Kha Nghiêu nghe lời cô”, vậy một khi Kha Nghiêu không nghe nữa thì sao?
Cô sẽ chỉ còn lại một sự lựa chọn duy nhất, chính là đưa Kha Nghiêu đi Trọng Trí, đến lúc đó Kha Nghiêu sẽ lại nghe lời – một người ngu đần nghe lời.
Trương Dương muốn khóc cũng khóc không được, cô chỉ cảm thấy nản lòng. Cô không thể cứu được Kha Vũ, không khống chế được Kha Nghiêu, cô tự cho mình là một con người thực sự, hẳn là sẽ có nhiều lựa chọn hơn là sản phẩm tùy chỉnh. Nhưng thực tế, cô đã chọn sống cuộc sống của mình trong mớ hỗn độn với những lựa chọn hạn chế.
Về đến nhà, Kha Nghiêu có thể nhìn thấy từ khuôn mặt cô rằng mưa bão đang đến.
Trương Dương dùng một loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu mà nhìn Kha Nghiêu, vẻ mặt hung ác. Kha Nghiêu bị cô nhìn, cảm thấy cả người sợ hãi, chậm rãi nói nhỏ: “Anh… chỉ ra ngoài một chút, chỉ ra ngoài đi dạo thôi.”
“Anh học được cách nói dối, nhưng trình độ nói dối quá tệ.” Trương Dương cười chế nhạo, “Anh đã đi ra ngoài rất nhiều lần rồi, trước khi tôi phát hiện ra và cả sau khi tôi phát hiện ra. Thứ hai tuần trước anh mang về nhà một người đàn ông, hắn là ai? Hai giờ trước Mina đưa anh về nhà, các người đã đi đâu?”
Nhìn thấy ngũ quan Kha Nghiêu bởi vì kinh ngạc mà từ từ phóng đại, Trương Dương đã đạt được một loại vặn vẹo sảng khoái khi tự tát vào mặt mình trước công chúng. Kha Nghiêu biết cái gì đâu chứ, từ đầu đến cuối hắn đều chỉ giống như một đứa con nít, nói những lời dối trá xấu xa có thể dễ dàng bị vạch trần.
“Nói đi. Không phải anh rất biết tìm lý do sao?”
Lông mi dài của Kha Nghiêu chớp hai cái, im lặng hồi lâu mới nói: “Phi Dương, anh không muốn ở trong l*иg.”
Trương Dương nhất thời khí huyết dâng trào: “Vậy anh muốn thế nào? Muốn rời khỏi đây? Muốn rời khỏi tôi?”
“Không phải, anh không muốn rời khỏi đây, rời xa em, anh chỉ là… chỉ là thỉnh thoảng muốn ra ngoài.”
“Thỉnh thoảng đi ra ngoài làm gì? Hẹn hò với Mina?”
Kha Nghiêu hỏi với giọng gần như là ngây thơ: “Anh không thể hẹn hò với Mina sao?”
“Anh…” Trương Dương nghẹn họng, ban đầu là cô đưa Kha Nghiêu cho Mina mượn để đổi lấy cơ hội gặp Kha Vũ, nhưng cô không còn cách nào khác, cô không muốn chia sẻ bạn trai của mình với những người phụ nữ khác! Hôm nay đơn giản chính là cô đã tự đào hố chôn mình, cô không có cách nào có thể phổ biến những khái niệm như lừa dối, chung thủy và tránh nghi ngờ với Kha Nghiêu, đầu tiên là Kha Nghiêu sẽ không hiểu, và thứ hai là cô đã phản bội bản thân bằng chính hành động của mình.
“Mina rất tốt, sẽ đưa anh đi chơi và mua đồ ăn cho anh.” Kha Nghiêu suy nghĩ một chút, “À, người đàn ông đó, anh không biết hắn, lúc ra ngoài anh gặp phải hắn, hắn nói anh rất cao, hỏi anh có muốn làm người mẫu không, vì thế bọn anh nói chuyện một lúc, anh không đưa hắn về nhà, cũng không có ai nhìn thấy mặt anh.”
Trương Dương cũng không đặt người đàn ông xa lạ để ở trong lòng, câu nói “Mina rất tốt” giống như tiếng chuông cứ luôn văng vẳng quanh não cô, rất lâu cũng không ngừng, khiến đầu cô như muốn nứt ra.
Trương Dương cảm thấy đầu lưỡi như cũng đang run lên, ác liệt nói: “Đúng, nó có tiền, tùy tiện vẫy tay một cái là có thể đối tốt với anh, cho nên anh tính bán thân luôn đúng không? Cái loại đồ vật như anh sinh ra chính là để bán.”
“‘Bán’ cái gì?” Kha Nghiêu nghi ngờ hỏi.
Trương Dương hai mắt đỏ ngầu, cơ thể không khỏi khẽ run lên, vừa cảm thấy vừa bi ai vừa tức giận, mỉa mai Kha Nghiêu như vậy có thể nói là gϊếŧ địch một ngàn tự tổn tám trăm, cô rõ ràng là bất bình vì số phận của sản phẩm tùy chỉnh, cô rõ ràng hy vọng bất kể là Kha Nghiêu hay là Kha Vũ, thì đều có thể sống phải có tôn nghiêm.
Trương Dương nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, không chịu nổi chạy về phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Cô bấm điện thoại gọi cho Mina.
Không biết là vô tình hay là cố ý mà gọi hai lần Mina đều không có trả lời, Trương Dương giống như là đọ sức mạnh mà cứ bấm gọi đi gọi lại.
Cuối cùng Mina cũng nghe máy, giọng không được vui lắm.
“Mày đã âm thầm gặp riêng Kha Nghiêu mấy lần?” Trương Dương hỏi thẳng.
“Lần đầu tiên, tôi thề đây là lần đầu tiên.” Mina nói, “Chúng tôi đã liên lạc qua WeChat, nhưng đây chắc chắn là lần đầu tiên gặp nhau.”
“…”
“Chị sẽ không mắng tôi là cái loại gì mà Tuesday xen vào tình cảm của chị các kiểu đấy chứ?” Mina khinh miệt nói, “Chớ trêu thật đấy.”
“Con mẹ mày rất đắc ý đúng không?” Trương Dương run rẩy chửi rủa, “Con đĩ.” Lúc war với anti fan trên mạng, cô cũng không nhớ mình đã chửi những lời còn khó nghe hơn thế này không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng còn trong hiện thực thì đây quả thật là lần đầu tiên cô lột mặt nạ mà chửi rủa như thế.
Mina bật cười: “Tôi là đê tiện, còn chị là điên, chị tốt hơn tôi chỗ nào vậy nhỉ? Không phải là cũng vì được thấy Kha Vũ mà đưa Kha Nghiêu lên giường của tôi sao? Chị không ưa chị Bối giống như tú bà kỹ viện, nhưng không phải chị cũng đang làm điều tương tự đấy sao?”
Trương Dương thở hổn hển, cô hận không thể xé rách miệng Mina ra.
“Trương Dương, chị thật sự là cái loại ngu ngốc, thật đấy, người bình thường không thể làm được những chuyện như chị đâu. Nhận thấy mối quan hệ từng thân quen của chúng ta, tôi khuyên chị đừng nên tiếp tục ngu ngốc thêm nữa.”
Trương Dương chỉ cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó bị vỡ vụn ra, thay vì làm cho cô rơi vào bụi đất thì những lời nói chanh chua khắc nghiệt này giống như đổ rượu mạnh xuống khiến từng tế bào của cô đều đang gào thét vì cay nóng, tỉnh táo, kích động bộc phát ra một nguồn năng lượng khổng lồ, sức mạnh đó đã sinh ra thứ mà cô chưa từng có trước đây, hoặc là nói là thứ vẫn luôn ngủ say, vượt qua chức phận mà nói chuyện thay cô: “Mày muốn bao không?”
Mina sửng sốt.
“Mày đã nói là độ tương tự là 50% thì tiền thuê mỗi ngày là 10.000 NDT, Kha Nghiêu là 100%, cũng phải đến 20.000 NDT chứ nhỉ?” Trương Dương bình tĩnh như thể đang vào sổ sách, “Công ty còn yêu cầu tiền thuê một tháng, nhưng tao sẽ không giới hạn mức thuê tối thiểu cho mày, nhưng mày phải đưa tao đến bữa tiệc của chị Bối và nhà của Ngàn Đại.”
Mina phát ra tiếng cười không hề có chút vui vẻ nào: “Ái chà, chuyên nghiệp quá nhỉ.”
“Trừ cái này ra thì mỗi khi mày muốn đưa hắn ra ngoài thì phải có sự cho phép của tao, phải đảm bảo rằng hắn sẽ không bị lộ.”
“Tôi cẩn thận hơn chị đấy.”
“Trước tiên cho tao 20.000 tệ. Nửa tháng nữa có tiệc, mày phải dẫn tao đi.”
“OK.”
Trương Dương nắm chặt điện thoại rồi ngã xuống giường, chẳng mấy chốc đã nhận được WeChat chuyển khoản, vẻ mặt cứng ngắc của cô rốt cuộc cũng nứt ra.
Cô cực cực khổ khổ làm việc ba tháng mới có thể kiếm được tiền, thế mà Kha Nghiêu chỉ cần ngủ cùng với người ta một lần thôi đấy, còn có cách nào kiếm tiền nhanh hơn cách này nữa không? Khó trách chị Bối lại tích cực như vậy.
Chỉ cần bán Kha Nghiêu thêm vài lần nữa thôi thì cô không chỉ có thể trả hết nợ, mà còn có thể sống một cuộc sống nhàn hạ từ đó.
Trương Dương chợt lạnh cả người, cô cảm thấy sợ hãi vì đã sinh ra cái ý nghĩ này.
Cô vẫn chưa quên ý định ban đầu của mình là đưa Kha Nghiêu về nhà, cô muốn kết hôn với hắn, có con với hắn và chung sống với hắn trong suốt phần đời còn lại của mình. Tại sao tất cả mọi thứ lại trở nên vặn vẹo như vậy?
Đây không phải là điều cô muốn, cô tự nhủ rằng chính là do Kha Nghiêu và Mina đã ép cô, nếu bọn chúng không vụиɠ ŧяộʍ sau lưng cô thì cô cũng đâu có thể làm ra chuyện điên cuồng như vậy?
Cô không biết bản thân bị làm sao nữa, có lẽ đúng như Mina đã nói, cô điên rồi, cô đã điên từ lâu rồi.
——-
Trương Dương thay khóa nhà, chính là loại khóa có thể khóa người ở trong nhà bằng chìa khóa. Cô biết rằng chỉ ra mệnh lệnh hay nói lý lẽ không có tác dụng gì đối với Kha Nghiêu nữa rồi, giờ cô phải làm cả mềm lẫn cứng. Cô hứa với Kha Nghiêu là ngoài việc đi chơi vào cuối tuần thì sẽ đưa hắn đi dạo trong công viên vào một buổi tối các ngày trong tuần, cô cũng đồng ý cho hắn và Mina sẽ được thỉnh thoảng gặp nhau, đồng thời đe dọa Kha Nghiêu, nếu còn dám nói dối và lừa dối cô thêm lần nữa thì cô sẽ không giúp hắn liên lạc lại với Kha Thuấn và Kha Vũ nữa.
Một bộ quyền cước này đánh xuống, Kha Nghiêu quả thật đã thành thật, Trương Dương có thể nhìn thấy từ trong ánh mắt hắn rằng hắn đã bị thuần phục, ít nhất là tạm thời bị thuần phục.
Bây giờ Trương Dương không muốn dạy dỗ cho Kha Nghiêu bất cứ điều gì nữa, vì cô sợ Kha Nghiêu sẽ biết quá nhiều, cô nhớ đến câu – “Càng nhiều kiến
thức, càng phản động”, mặc dù cái ví dụ này không quá thích hợp, nhưng đúng thật là Kha Nghiêu biết càng nhiều thì lại càng không nghe lời. Nhưng bây giờ Kha Nghiêu cũng không còn chỉ có thể hấp thu kiến thức từ cô như trước được nữa, hắn có TV, có điện thoại di động, có Mina, Trương Dương cảm thấy vô cùng bất lực.
Dù sao thì kết quả xấu nhất chính là đưa hắn đi Trọng Trí, chờ đến ngày cô không thể nhịn được nữa.
Mấy ngày sau, Mina lại hẹn Kha Nghiêu gặp mặt.
Trương Dương nhìn thấy Kha Nghiêu đi ra ngoài với vẻ tràn đầy mong đợi và trở lại với nụ cười trên mặt, hơn nữa còn đổi thành một thân hàng hiệu nổi tiếng và cầm theo một đống quà, cô cảm thấy buồn nôn, thậm chí không muốn nhìn Kha Nghiêu lâu thêm nữa.
Sự chán ghét của cô đối với Kha Nghiêu đã đã ảnh hưởng đến tình cảm của cô đối với Thịnh Thế. Trước kia cô rất tích cực trên mạng, nhưng bây giờ cô lại vô cùng yên lặng, bây giờ chỉ cần vừa nhìn thấy Thịnh Thế thì cô lại lập tức nhớ tới Kha Nghiêu, càng khiến cô càng khó chịu.
Trong lòng cô rất kháng cự việc bị vỡ mộng với Ca Ca chỉ bởi vì Kha Nghiêu, đây chính là sự phản bội đối với Ca Ca, Ca Ca là vô tội, nhưng cô lại không cách nào khống chế được mình. Càng như vậy, vẻ mặt cô lại càng tệ khi nhìn Kha Nghiêu.
Bây giờ cô cảm thấy mỗi ngày mình còn sống đều là một cực hình đối với cả thể xác lẫn tinh thần, giống như đang chơi vơi trên bờ vực, chỉ cần bất cẩn một chút thôi là có thể dẫm vào không trung. Việc được gặp lại Kha Vũ giờ đây chính là niềm hy vọng và sự sống duy nhất của cô.
Thật vất vả mới chờ được đến ngày hôm đó, Trương Dương lại được ăn mặc như một thiên kim tiểu thư dưới sự giúp đỡ của Mina, và đi đến “cuộc hẹn hò” mà cô dã trăm lần mong ngóng.
Vì cả hai đều đã lột mặt nạ với nhau từ lần trước nên bây giờ nói chuyện với nhau cũng chả còn cố kỵ gì nữa, Mina mỉa mai: “Chị cũng thú vị thật đấy, có Kha Nghiêu rồi, lại không bỏ được Kha Vũ.”
“Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng bỏ anh ấy, người ban đầu tôi muốn mang về chính là anh ấy.” Trương Dương đã tưởng tượng vô số lần rằng nếu cô không mắc phải sai lầm này, nếu lúc đó cô đưa được Kha Vũ về nhà thì bây giờ cô hẳn sẽ rất hạnh phúc, Kha Vũ cũng sẽ rất hạnh phúc. Nhưng điều khiến cô đau đớn nhất, chính là chúng “lẽ ra đã có thể xảy ra”.
“Vâng, vâng, vâng, chị thật sự là thâm tình.” Mina liếc mắt nhìn Trương Dương, “Cho nên là bởi vì điều này mà chị đã trách móc Kha Nghiêu?”
Trương Dương cau mày: “Hắn đã nói gì với cô?”
“Hắn nói chị rất hung dữ với hắn.”
Trương Dương cười lạnh: “Không phải bởi vì chuyện này.” Ít nhất là không chỉ bởi vì chuyện này.
“Bởi vì tôi?”
“Cung không chỉ.”
Mina tự tin nói: “Bởi vì Thịnh Thế, đúng không?”
Lúc này Trương Dương mới quay đầu lại nhìn Mina.
“Chị quên sản phẩm tùy chính đầu tiên của tôi, cũng là tôi mua sao? Tuy rằng không phải 100%, nhưng sống chung lâu thì tôi cũng không còn cảm giác gì với bản chính nữa.”
Trương Dương nhất thời rất muốn nói ra hết nỗi lòng của mình, vì dù sao thì loại mẫu thuẫn vặn vẹo trong lòng cô lúc này cũng không thể chia sẻ được với ai trừ Mina, nhưng cô đã kiềm chế một chút: “Tôi quả thật cảm thấy… có hơi vỡ mộng.”
“Vỡ mộng là chuyện rất bình thường.” Mina cười nhạt nói, “Chị phát hiện ra anh ấy vốn dĩ của chỉ là một người phàm tục, ăn uống sinh hoạt, vui buồn tức giận, cũng giống như chúng ta vậy, trong phút chốc đã mất đi thần tính, không còn thần bí, không cao quý, không đặc biệt cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”
Trương Dương giãy giụa: “Nhưng dù sao hắn cũng không phải là Ca Ca.”
“Đúng vậy, bây giờ chị vẫn thích Ca Ca, nhưng thật sự sẽ nhạt đi một chút.”
“… Tôi không muốn.” Trương Dương buồn bực nói, “Tôi vĩnh viễn yêu Ca Ca, anh ấy là tín ngưỡng của tôi.”
“Muộn rồi.” Mina nhún vai “Thần tượng chính là hoa trong gương, trăng trong nước, nhìn xa thì thật đẹp, nhưng nhìn gần thì không.”
Trương Dương suy xét những lời này, trăm mối lại trở lại trong lòng, trên đường di cũng không nói gì nữa.
Tới nơi, Mina đang định xuống xe, Trương Dương gọi cô nàng lại: “Có cách nào mang điện thoại vào không?”
“Chị muốn làm gì?”
“Tôi đã hứa sẽ cho anh em họ nói chuyện với nhau, họ rất nhớ nhau. Lần trước Ngàn Đại có thể mang điện thoại vào, có cách nào không?”
“Đó là bởi vì không có ai dám lấy di dộng của nó. Tôi cũng không có mặt mũi lớn như vậy đâu, chị bối cẩn thận lắm.”
Trương Dương thở dài.
“Nhưng mà cũng không phải là không thể.” Mina nói, “Tôi sẽ boa cho bảo vệ ít tiền.”
Trương Dương kinh ngạc: “Tại sao cô lại chịu giúp tôi?”
Mina hơi bĩu môi tô son: “Để chứng mình rằng tôi cũng không phải hoàn toàn lạnh lùng tàn nhẫn vô tình chứ sao.” Cô nàng soi gương, “bập” môi một tiếng, “Dù gì thì bọn họ cũng đã từng khiến tôi vui vẻ.”
Trương Dương nắm chặt điện thoại: “Cảm ơn.”
Mina đã hối lộ thành công nhân viên bảo vệ ở cửa để cho phép họ mang điện thoại di động vào, bởi vì Mina xách theo một túi dạ tiệc rất nho nên hai người đã để cả hai điện thoại vào túi xách của Trương Dương.
Chị Bối nhiệt tình chào hỏi các cô như thường lệ: “Lại đến tìm Kha Vũ đúng không?”
“Cô ấy đến tìm Kha Vũ, còn em thì muốn thử cái đó.” Mina dùng móng tay được đính đá chỉ vào một bảo vật tóc vàng đang đứng cạnh cửa sổ.
Đó là một diễn viên diễn vai siêu anh hùng đã trở nên nổi tiếng trên toàn thế giới – tất nhiên là một sản phẩm tùy chỉnh.
Chị Bối cười nói: “Hôm nay các em đến sớm nên có thể vào chơi trước đó, à, có muốn cậu ta thay trang phục trong phim không nha?”
“Muốn muốn muốn ạ, em thích bộ đồ bó sát đó lắm.” Mina hào hứng giậm chân.
Chị Bối lại nói với Trương Dương: “Kha Vũ rất được hoan nghênh nên lát nữa sẽ có những vị khách khác tìm cậu ta, chị cho em một tiếng có đủ không?”
Sắc mặt Trương Dương thay đổi liên tục, cố nén cảm giác nôn mửa, gật gật đầu.
“Vẫn là phòng lần trước nhé.” Chị Bối nháy mắt một cái, “Cứ việc chơi vui vẻ nha.”
Dù một giây thôi thì Trương Dương cũng không muốn nhìn vẻ mặt kinh tởm của chị Bối một chút nào và nghe ả sắp xếp thứ tự tiếp khách như trai bao cho Kha Vũ, cô chạy thật nhanh lên lầu tìm Kha Vũ.
Kha Vũ vẫn ngồi ở bên cửa sổ như lần trước, khi nhìn thấy cô, anh ngạc nhiên cười: “Phi Dương?”
Trương Dương vui mừng suýt chút nữa thì rơi nước mắt: “Anh nhớ ra em!”
“Đương nhiên là anh nhớ rồi.” Kha Vũ bước tới nắm lấy tay cô “Sao tháng trước em không đến? Anh vẫn luôn mong chờ em đến.”
“Tháng trước em có chuyện.” Trương Dương dùng ánh mắt tha thiết mà tuần tra trên mặt Kha Vũ, “Có phải anh gầy đi hay không? Khoảng thời gian này anh lịa phải chịu khổ có đúng không?”
Kha Vũ cười nhạt: “Vẫn giống như trước thôi.”
Trương Dương trong lòng đau nhói: “Vết thương trên người… khỏi chưa?”
Kha Vũ lắc đầu.
Trương Dương cắn môi: “Để em xem một chút.”
Kha Vũ ngoan ngoãn cởϊ qυầи áo ra, Trương Dương nhìn những vết thương đều đã được bôi thuốc kia, có chỗ đã đóng vảy và rụng đi, mọc ra da thịt mới màu hồng, cô lại không kiềm chế được nước mắt.
Kha Vũ khẽ hôn lên trán cô, lau nước mắt cho cô: “Hazz, không có chuyện gì đâu, không đau.”
“Rốt cuộc là tên súc sinh nào đã làm?” Trương Dương căm hận hỏi.
“Có một người tên là Ôn tiên sinh, còn có một người khác là bà Vương, còn có chị Mạnh, còn có…”
Trương Dương chịu không nổi nữa mà che kín miệng Kha Vũ lại.
Kha Vũ nhẹ nhàng kéo tay Trương Dương xuống: “Bọn họ không quan trọng, có thể thấy em là anh đã thật sự rất vui rồi, anh vẫn luôn chờ em.” Anh cúi đầu xuống, ngậm lấy đôi môi đang hé mở của Trương Dương rồi nhẹ nhàng cọ xát.
Trương Dương gần như tan chảy trong sự dịu dàng đó, trong chớp mắt này cô cảm thấy dường như Kha Vũ đã từng thuộc về cô đã trở lại, vị ngọt của nụ hôn này hoàn toàn có thể so sánh với mười ngày đẹp nhất trong đời cô.
Kha Vũ đưa Trương Dương lên giường, động tác thành thạo chạm vào khóa váy của cô.
Trương Dương bắt lấy tay Kha Vũ: “Chờ đã, chờ một chút.” Cô nhìn vết thương khắp người của Kha Vũ mà đau khổ đến mức không còn cảm giác muốn làm chuyện này, hơn nữa còn có chuyện quan trọng hơn, cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhìn Kha Vũ như đang tranh công, “Em đã hứa với anh để cho anh nói chuyện với anh trai anh.”
Kha Vũ ngạc nhiên mừng rỡ đến mức cả khuôn mặt cũng bừng sáng lên: “Có thật không?!”
Trương Dương mạnh mẽ gật đầu và gọi video cho Kha Nghiêu.
Sau khi video được kết nối, hai anh em cũng hết sức kích động, Trương Dương cũng nở một nụ cười vui vẻ đơn thuần: “Hai người cứ từ từ nói chuyện, em vào nhà vệ sinh.” Cô sợ lớp make up cũng bị trôi hết rồi.
Trương Dương ngồi trong phòng vệ sinh rất lâu, cô không muốn quấy rầy thời gian anh em bọn họ gặp mặt nhau, cũng có chút sợ đối mặt với Kha Vũ, cô không phải là không muốn thân mật với Kha Vũ, cô chỉ là không muốn ở chỗ này, dùng cách này để làm vậy, như thế thật giống như cô cũng là một khách làng chơi.
Khi Trương Dương từ phòng vệ sinh đi ra, Kha Vũ vẫn đang trò chuyện với Kha Nghiêu, đang nói về căn cứ cũ của họ, Kha Vũ nhìn cô một cái, rất tự giác nói lời tạm biệt với Kha Nghiêu.
Trương Dương cười nói: “Anh cứ nói tiếp đi, không sao đâu.”
Kha Vũ lắc đầu: “Anh đã rất thỏa mãn rồi, bây giờ chỉ muốn ở bên em thôi.”
Trong lòng Trương Dương chua xót, cô ngồi vào trong lòng Kha Vũ, dịu dàng nói: “Vậy chúng ta chỉ trò chuyện như này thôi có được không?”
“Được.”
“Sau này em sẽ cố gắng tranh thủ tới gặp anh mỗi tháng.” Trương Dương buồn bã nói: “Thực xin lỗi, em không có cách nào đưa anh về nhà được, cũng không có cách đưa anh rời khỏi đây.”
“Không sao cả, chỉ cần có thể nhìn thấy em là đủ rồi, anh có thể chịu đựng tất cả.”
Trương Dương nhắm mắt lại, lông mi lại ươn ướt. Quá đau khổ, quá tuyệt vọng, cô không thể được ở bên người mình thích, lại còn phải nhìn thấy anh bị hành hạ, đây rốt cuộc là ác mộng gì thế này! Mà cuộc gặp gỡ mỗi tháng sắp tới cũng đều phải phụ thuộc vào Mina, một khi Mina không mang theo cô tới thì cuộc đời của cô cũng sẽ không còn mong đợi nào nữa.
Hai người cứ nói rất nhiều điều chân thành theo cách này, sự dịu dàng và tình cảm hoàn toàn chìm đắm này có thể giải phóng sức nóng hơn nhiều so với sự quấn quýt của cơ thể, và tạm thời an ủi được trái tim của họ.
Một giờ trôi qua quá nhanh, Trương Dương vẫn không nỡ nói lời tạm biệt với Kha Vũ như cũ, cô định ở lại đến khi kết thúc bữa tiệc, chỉ cần Kha Vũ rảnh rỗi, cô sẽ tới bên anh ngay lập tức. Trong một nơi bẩn thỉu, xấu xa và kinh tởm như vậy thì đây là điều duy nhất mà cô có thể làm.
Trở lại phòng khách, bữa tiệc đã có thêm rất nhiều người, cũng náo nhiệt y hệt như lần trước cô đến.
Mina vẫn chưa xong, Trương Dương đứng một mình trong góc mà ngẩn người, thỉnh thoảng lại nhìn lên tầng ba, nơi cái gì cũng không thể nhìn thấy, nghĩ đến lúc này Kha Vũ đang ở cùng ai và làm cái gì, trong lòng đau như cắt.
Chị Bối đến bên cạnh cô từ lúc nào không biết.
Trương Dương có phần cảnh giác đứng thẳng người.
Chị Bối cười nói: “Em vẫn chơi vui vẻ chứ?”
Trương Dương mặt không chút thay đổi nói: “Vui ạ.”
“Em có vẻ rất thích Kha Vũ nhỉ, không muốn cậu ta đi cùng người khác, đúng không?”
Trương Dương không nói gì.
“Cô gái trẻ tuổi mà, chính là rất dễ rơi vào mộng tưởng.” Chị Bối che môi khẽ cười, “Vậy thì chị sẽ nói lời xin lỗi với em trước vậy, khả năng đây có thể là lần cuối cùng em nhìn thấy Kha Vũ đấy.”
Trương Dương tóc tai dựng đứng, cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía chị Bối: “Chị nói cái gì?”
“Ôn tiên sinh rất thích Kha Vũ và muốn mua cậu ta về nhà.”