Bọn họ sớm đã có thói quen diễn viên ở trong giới giải trí, khi đóng phim đều nhận được thù lao rất cao, đối với bọn họ mấy vạn tệ không được tính là số tiền lớn.
Bọn họ cho rằng đối với một đại sư như Hứa Chiêu, cũng sẽ không để mấy vạn tệ ở trong mắt. Nhưng nhìn biểu tình của Hứa Chiêu, rõ ràng không phải như vậy.
Hai người nghẹn lời, cảm thấy đại sư tựa hồ có chút…… nghèo?
Hai mắt của Hứa Chiêu sáng lấp lánh, sự hâm mộ ở trong mắt đều sắp tràn ra ngoài, người trong giới giải trí đúng là có tiền.
Lư Vọng Giang nhanh chóng có phản ứng lại, ông ta ý thức được đây là một cơ hội tốt để làm quen với Hứa Chiêu. Mặc dù ông ta không biết loại đại sư có bản lĩnh như Hứa Chiêu sao lại thiếu tiền, nhưng thiếu tiền rất tốt nha.
Lư Vọng Giang không hổ là một người có kinh nghiệm đầy mình, nhanh chóng nói tiếp: “Nếu đại sư có suy nghĩ muốn đóng phim, thì có thể tham gia vào bộ phim của chúng tôi, diễn một nhân vật phụ, tiền lương sẽ dựa theo tiêu chuẩn của diễn viên bình thường.”
Lư Vọng Giang muốn làm quen với Hứa Chiêu, nhưng cũng không biểu hiện ra quá mức vội vàng, vừa thân cận lại bảo trì khoảng cách, vẫn luôn là quy tắc sinh tồn của ông ta.
Ông ta ngoại trừ không cần Hứa Chiêu thử kính, hết thảy đều dựa theo tiêu chuẩn của một diễn viên bình thường.
Không ngờ ở giữa lại trải qua nhiều chuyện như vậy, dưới lời kiến nghị của Lư đạo diễn, Hứa Chiêu đã bước chân vào giới giải trí.
Biểu tình của Lục Thiếu Nham có chút hoảng hốt, cuối cùng chỉ có một suy nghĩ, có Hứa Chiêu, về sau đoàn phim không bao giờ sợ nháo quỷ, đoàn phim sẽ tuyệt đối an toàn.
Lư Vọng Giang đã nói với Hứa Chiêu về vấn đề của vai diễn: “Đúng lúc diễn viên đóng vai phụ đυ.ng đầu vào tường mới vừa rời đi, Hứa đại sư sẽ diễn nhân vật này.”
Vai phụ này là của nữ diễn viên bị quỷ thắt cổ bám vào người, bởi vì sợ hãi nên đã rời đi.
Lư Vọng Giang không ngừng cảm khái, quả nhiên một lần uống, một miếng ăn đều có định số, đại sư bắt được quỷ thắt cổ cuối cùng lại là người diễn nhân vật này.
Cốt truyện trong phim của ông ta cũng không dám quay chụp như vậy.
Hứa Chiêu cảm thấy mỹ mãn, không ngờ cô chỉ thuận tay bắt quỷ treo cổ còn gặp chuyện tốt thế này.
Hứa Chiêu nghĩ đến tin đồn mà đám người Mâu Tĩnh Nguyệt nói ở trên đường đi, cô có chút nghi hoặc hỏi: “Làm diễn viên có phải muốn dưỡng một con tiểu quỷ? Tôi không có tiểu quỷ, dưỡng một con quỷ thành niên được chứ?”
Hứa Chiêu nhìn về phía quỷ thành niên duy nhất ở đây—— quỷ thắt cổ.
Lư Vọng Giang: “???”
Lục Thiếu Nham: “???”
Đại sư nói như vậy là có ý gì ? Người trong giới giải trí bọn họ không có như vậy, cũng không dám như vậy.
Rốt cuộc Lư Vọng Giang cũng là người đã sống lâu năm, cũng đoán được tiểu quỷ mà Hứa Chiêu nói tới là có ý gì, ông ta đã giải thích với Hứa Chiêu về hàm nghĩa của tiểu quỷ.
Tuy rằng Lư Vọng Giang nói chuyện có chút mơ hồ không rõ, nhưng Hứa Chiêu cũng nhanh chóng biết rõ hàm nghĩa chân thật của việc dưỡng tiểu quỷ, cô cau mày: “Vì tư lợi của bản thân mà giam cầm hồn phách của trẻ mới sinh, đây là tà thuật, ắt gặp phản phệ.”
Hứa Chiêu nghĩ đến đoạn thời gian trước cô gặp được hồn phách của trẻ mới sinh trở thành quỷ anh.
Lư Vọng Giang cũng cảm khái: “Đúng là không phải việc làm ngay thẳng.”
Chuyện giới giải trí dưỡng tiểu quỷ bị phản phệ cũng rất nhiều, tuy rằng người ngoài không biết, nhưng bọn họ là người trong nghề lại biết rất rõ ràng.
Sau khi quỷ thắt cổ chết vẫn luôn bay tới bay lui, hiện giờ muốn cải trang một lần nữa trở thành con người dùng hai chân để đi đường, phải tốn rất nhiều thời gian, rốt cuộc nó cũng thích ứng.
Quỷ thắt cổ trùng hợp nghe được chuyện Hứa Chiêu nói muốn dưỡng quỷ, trên mặt nó vui vẻ, tiến đến tự tiến cử: “Đại nhân, tôi nguyện ý để ngài nuôi dưỡng.”
“Chủ nhân đã có tôi, làm gì đến phiên một con quỷ lớn lên có bộ mặt xấu xí như anh.”
Thời điểm quỷ thắt cổ bay đến bên người Hứa Chiêu, một con rắn vươn đuôi tới, đánh nó bay ra ngoài.
Chính là Bạch Xà.
Có một con chồn tranh đoạt Hứa Chiêu với nó cũng liền thôi, hiện tại loại tiểu quỷ này cũng muốn đến chia một chén canh, đúng là không nhận ra địa vị của mình.
Nhìn vòng tay trên cổ tay của Hứa Chiêu đã biến thành một con Bạch Xà, những người khác đều an tĩnh.
Cuối cùng chỉ ở trong lòng cảm khái: Không hổ là đại sư.
Trần Thu Miểu đã chết lặng, không nghĩ tới Hứa Chiêu nuôi dưỡng yêu quái không chỉ có Chồn Yêu mà còn có Bạch Xà.
Động tĩnh quỷ thắt cổ bị nện ở trên tường có chút lớn, trùng hợp đã bị nam chính Vệ Trạch đang ở ngoài cửa nghe được.
Vệ Trạch nhìn thấy trong phòng đạo cụ có ánh đèn, lại không có phát ra âm thanh cổ quái nào, anh ta suy đoán chuyện nháo quỷ đã được giải quyết, nên đã đi đến trước cửa của phòng đạo cụ để xem tình hình.
Vừa đi đến cửa, liền nghe được bên trong có động tĩnh.
Anh ta gõ gõ cửa: “Lư đạo diễn, ông không sao chứ?” Nói xong liền đẩy cửa mà vào, anh ta muốn nhìn cụ thể tình hình ở bên trong.
Đoàn phim nháo quỷ, anh ta cũng không rảnh lo đến vấn đề riêng tư, nếu Lư đạo diễn xảy ra chuyện ở bên trong này thì thật không tốt.
Quỷ thắt cổ bị một cái tát của Bạch Xà vỗ vào trên tường, nó nỗ lực rút lại đầu lưỡi dài của nó từ trên tường xuống.
Vệ Trạch vừa vào cửa liền nhìn thấy vật dài màu đỏ chợt lóe mà qua.
Vệ Trạch nơm nớp lo sợ mà mở miệng nói: “Đó là cái gì?”
Lư Vọng Giang nhất định sẽ không truyền ra ngoài chuyện đoàn phim mời quỷ làm chỉ đạo diễn xuất, ông ta ho khan một tiếng, nỗ lực giải thích: “Đó là người chỉ đạo hí kịch mới tới của đoàn phim chúng ta, thứ mà cậu vừa mới nhìn thấy hẳn là ống tay áo của anh ta.”
Trước kia quỷ thắt cổ không sợ bị con người phát hiện, thậm chí nó còn muốn cất cao giọng hát tuồng ở trước mặt con người, nhưng hiện tại nó cũng có chức vị đứng đắn, không thể tùy tiện dọa người.
Quỷ thắt cổ lắc lắc ống tay áo, để Vệ Trạch nhìn ống tay áo màu đỏ của nó.
Sau khi Bạch Xà đánh quỷ thắt cổ xong, lại một lần nữa biến thành vòng tay của Hứa Chiêu, Hoàng Đại nương tử cũng biến thành hamster đứng ở trên vai Hứa Chiêu, bởi vậy ở hiện trường ngoại trừ quỷ thắt cổ, cũng không có đồ vật không khoa học.
Trong lòng vẫn cảm thấy nơi nào kỳ quái, Vệ Trạch nhìn về phía Hứa Chiêu: “Đây là?”
Lư Vọng Giang bình tĩnh giới thiệu: “Đây là Hứa Chiêu, là học sinh của Kinh Đại, tới đây đóng vai Bạch Thu Thủy.”
Bạch Thu Thủy chính là tên của nữ ca sĩ sẽ đυ.ng đầu vào tường.
Vệ Trạch hoảng hốt gật gật đầu, anh ta cảm khái Lư đạo diễn đúng là một người chuyên nghiệp, đoàn phim đang nháo quỷ, hơn phân nửa đêm còn tìm người mới đến thử kính.
Nhưng anh ta cũng phản ứng rất nhanh, chỉ vào quỷ thắt cổ: “…… Anh ta là một người chỉ đạo hí kịch lại mặc váy của Bạch Thu Thủy làm gì?” Không phải chiếc váy này nên để cho Hứa Chiêu mặc sao?
Anh ta nhìn thấy chiếc váy này quen quen, chẳng phải là chiếc váy đỏ nháo quỷ kia sao? Còn là màu đỏ, một người đàn ông mặc váy đỏ đang nháo quỷ, nhìn qua giống như là quỷ đang kể chuyện xưa.
Lư Vọng Giang làm như không có việc gì: “Anh ta có mệnh cách cứng, không sợ quỷ, vừa lúc mặc váy đỏ của chúng ta để trấn tà, về sau đoàn phim của chúng ta sẽ không còn nháo quỷ.”
Chuyện nháo quỷ và đại sư trừ tà không thích hợp thông báo khắp nơi, sẽ có ảnh hưởng không tốt đến đoàn phim và bộ phim truyền hình. Nếu gây ra ầm ĩ quá lớn, cục quảng điện sẽ cấm ông ta quay chụp phim truyền hình này, Lư Vọng Giang sẽ hối hận đến chết.
Cho nên, dù ông ta đang đối mặt với nam chính của bộ phim truyền hình, ông ta cũng nghiêm túc mà nói hươu nói vượn.
Vệ Trạch nửa tin nửa ngờ, nhưng Lư đạo diễn đã nói như vậy, bọn họ đông người, đứng ở trong phòng đạo cụ đều không nghe được giọng nói hát tuồng, chuyện nháo quỷ đúng là đã được giải quyết.
Rốt cuộc Vệ Trạch cũng không cần lo lắng bộ phim truyền hình này không quay chụp được, cũng không cần lo lắng về sau không nhận được kịch bản khác.
Mặc kệ quá trình thế nào, kết quả đều rất tốt, cả nhà đều vui mừng.
Cũng đã đến thời gian ký túc xá đóng cửa, Hứa Chiêu và Trần Thu Miểu vội vàng trở về ký túc xá, cũng không có lại ở chỗ này lâu.
Nhìn bóng dáng Hứa Chiêu vội vàng rời đi, Lục Thiếu Nham cảm khái: Cuộc sống của đại sư thật không dễ dàng, không chỉ mỗi ngày muốn đi học, còn muốn rút ra thời giờ để bắt quỷ, vì cuộc sống mưu sinh, thậm chí còn muốn tiến vào giới giải trí đóng phim.
Quả nhiên chuyện nào cũng không dễ làm, Lục Thiếu Nham nghĩ đến nội dung mà kịch bản muốn sửa, lại nhịn không được mà phát ra tiếng thở dài.
Mâu Tĩnh Nguyệt đang nói chuyện về tin đồn của Trang Thanh Mộng, đột nhiên phát hiện trên đường chỉ còn lại có tiếng bước chân của hai người. Cô ấy và Chu Tuệ Tuệ một mình đi ở trên đường đến Văn Học Viện, Hứa Chiêu và Trần Thu Miểu đã không thấy bóng dáng.
Nếu không nhìn thấy Trần Thu Miểu, Mâu Tĩnh Nguyệt có khả năng sẽ hoài nghi Trần Thu Miểu sợ hãi, nửa đường bỏ chạy, nhưng hai người đều không có ở đây, nhât định là có vấn đề.
Mâu Tĩnh Nguyệt và Chu Tuệ Tuệ lớn tiếng kêu gọi Hứa Chiêu và Trần Thu Miểu, nhưng không có lời đáp lại nào.
Rõ ràng là vườn trường quen thuộc, Mâu Tĩnh Nguyệt và Chu Tuệ Tuệ lại có chút sợ, trong lúc các cô đang suy nghĩ đến việc có nên trở về tìm thầy cô, Hứa Chiêu và Trần Thu Miểu đã trở lại.
Mâu Tĩnh Nguyệt mở to hai mắt nhìn, lộ ra biểu tình khoa trương như gặp quỷ.
Trên mặt Chu Tuệ Tuệ cũng tràn đầy kinh ngạc, không thể tin vào chuyện mà cô ấy đang nhìn thấy.
Hai người họ thậm chí còn hoài nghi chính mình có phải đã nhìn thấy ảo giác.
Không thể trách hai cô ấy có vẻ mặt này, là do Trần Thu Miểu quá khác thường.
Trần Thu Miểu hưng phấn kéo tay Hứa Chiêu, hứng thú bừng bừng nói: “Chiêu Chiêu, ngày mai tớ có thể ăn cơm cùng cậu không?”
Mâu Tĩnh Nguyệt vừa giật mình vừa chua lòm, cô ấy cũng chưa từng kêu Hứa Chiêu thân mật như vậy.
Hơn nữa đây sẽ là lời nói của đại tiểu thư Trần Thu Miểu nói với Hứa Chiêu sao? Không phải cô ấy từ sau chuyện đổi giường kia, không muốn chủ động nói chuyện cùng Hứa Chiêu sao?
Chẳng lẽ, sau khi các cô ấy vừa mới đi lạc, trên người Trần Thu Miểu đã xảy ra chuyện gì?
Mâu Tĩnh Nguyệt là người không nín được: “Các cậu đã đi đâu vậy?”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Mâu Tĩnh Nguyệt và Chu Tuệ Tuệ, trong lòng Trần Thu Miểu có một loại cảm giác tự hào.
Thân phận đặc thù của Hứa Chiêu, trong ký túc xá chỉ có một người biết là cô ấy.
Trần Thu Miểu đắc ý mà nhìn Mâu Tĩnh Nguyệt, giọng điệu kiêu ngạo nói: “Chỉ tùy tiện đi dạo.”
Mâu Tĩnh Nguyệt: “…… Hai người các cậu là mối quan hệ sẽ tùy tiện kết bạn đi dạo sao?”
Trần Thu Miểu: “Vì sao bọn tớ không thể kết bạn đi dạo, hiện tại tớ phát hiện Hứa Chiêu không chỉ lớn lên đẹp mà tính tình còn rất tốt, lúc trước cậu ấy đổi giường với tớ chính là nhường tớ, tớ không thể làm bạn bè với cậu ấy sao?”
Hứa Chiêu trong lòng cảm thán, cũng không cần thổi phồng như vậy, cô chỉ vì một ngàn tệ.
Nhìn Trần Thu Miểu đắc ý như vậy, Mâu Tĩnh Nguyệt nhịn không nổi, cũng mặc kệ cậu ấy có phải đã trúng tà, lập tức kéo lại cánh tay bên kia của Hứa Chiêu: “Tớ mới là bạn tốt của Hứa Chiêu.”
Bị một trái một phải kéo tới kéo lui Hứa Chiêu không biết phản ứng như thế nào. Trước khi tới Kinh Đại, đa số thời gian cô đều tự học ở nhà, thật sự không có kinh nghiệm ở chung với bạn cùng lứa tuổi.
Bị hai cô gái một trái một phải lôi kéo, tuy rằng có chút kỳ quái, Hứa Chiêu chỉ có thể yên lặng tiếp nhận. Trong lúc bọn họ đối chọi gay gắt, cô cũng không biết ứng phó như thế nào, chỉ quay đầu nhìn về phía Chu Tuệ Tuệ đang nhìn ngây người: “Chúng ta trở về ký túc xá đi.”
Chu Tuệ Tuệ có chút chua xót, gia cảnh của cô ấy không tốt, ba năm cao trung đã liều mạng đọc sách mới thi đậu Kinh Đại.
Trần Thu Miểu là đại tiểu thư, gia cảnh của Mâu Tĩnh Nguyệt cũng không tệ, Hứa Chiêu vừa tới đã được bình chọn làm hoa khôi của Kinh Đại. Chỉ có cô ấy là bình thường nhất, Chu Tuệ Tuệ muốn giữ mối quan hệ tốt đẹp với bọn họ.
Trong lúc Trần Thu Miểu và Mâu Tĩnh Nguyệt có mâu thuẫn, Chu Tuệ Tuệ vẫn luôn thuận lợi mọi bề, không có trực tiếp đứng thành hàng. Nhưng hiện giờ nhìn bộ dáng ba người bọn họ tay kéo tay rất thân mật, liền cảm thấy mình có chút không hợp với hoàn cảnh này.
Nhưng không ngờ Hứa Chiêu lại chủ động kêu cô ấy.
Vẻ ngoài của Hứa Chiêu nhìn qua rất lạnh lùng, nhưng Chu Tuệ Tuệ thấy được sự quan tâm từ trong đôi mắt của cô.
Tất cả ủy khuất trong lòng Chu Tuệ Tuệ đều tản ra, lần đầu tiên trên mặt cô ấy lộ ra tươi cười, tiến lên ôm lấy eo của Hứa Chiêu: “Tớ cũng là bạn tốt của Hứa Chiêu, chúng ta cùng nhau trở về.”
Trần Thu Miểu ríu rít: “Chu Tuệ Tuệ, sao cậu có thể ôm eo của Chiêu Chiêu, cậu nhanh buông ra.”
Lần đầu tiên Chu Tuệ Tuệ thể hiện ra sự tùy hứng thuộc về thiếu nữ tuổi này: “Tớ không buông.”
Mâu Tĩnh Nguyệt chuyển sang dỗi Trần Thu Miểu: “Đại tiểu thư cậu cũng quá bá đạo rồi.”