Zodiac! High School ~ Hội Quý Tộc

Chương 37

"Không được phép bị thương!" Nhẹ nhàng nhắc nhở Ma Kết 1 câu, Thiên Yết điềm đạm quay đi,nghe người yêu lo lắng khóe miệng Ma Kết khẽ nhếch lên một đường đầy mê người.

Câu nói vừa cất lên, hai bên bắt đầu xông vào nhau đánh túi bụi, đương nhiên mấy cái đứa vô dụng chỉ giỏi võ mồm điển hình như Thiên Bình, Thiên Yết, Cự Giải còn có bạn học Trình Nam, Chấn Võ...... nhìn chung đội hình cả lớp 12 S.A chỉ còn vỏn vẹn 15 người ra trận đấu với hơn 30 người của lớp 12B3. Tuy đội hình không được cân xứng cho lắm nhưng phải nói là đội hình tinh anh của 12 S.A chẳng tệ chút nào, đứa nào đứa nấy đều đánh nhau rất giỏi nha.

Triệu Bạch cùng Cẩm Thiên Văn lao thẳng về phía Ma Kết vung nắm đấm, Ma Kết tinh mắt né được trả lại một đòn nhưng thực lực bọn họ không tệ cũng rất nhanh đã tránh được. Bên cạnh, Nhân Mã đánh đấm như chưa từng được đánh ai, căn bản coi mấy người kia như bao cát mà trút giận ra tay rất dã man, chưa đầy 10p mà đánh ngã được 2 tên. Bên này những người còn lại cũng chẳng vừa, nhất là Song Tử tay đá chân đấm, vung chiêu liên tục chẳng ngừng nghỉ, nghĩ lại tự nhiên thấy thật đáng sợ trước giờ toàn trêu ghẹo người ta vậy mà chưa bị đánh lần nào, nếu không số phận thật giống với mấy tên nằm đất kia. Đúng là không thể nào nhìn mặt à bắt hình dong a~~

Bên này đánh đấm quyết liệt còn bên kia người thì đứng ngồi không yên, người thì ngồi yên mặt không biến sắc.

"Thiên Yết, cậu không lo cho Ma Kết sao?" Nam phụ Trình Nam lên tiếng.

"Muốn tôi lo lắng kiểu gì? Hay cậu muốn tôi lấy khăn tay chấm nước mắt, cắn răng nhìn chằm chằm bạn trai rồi nói mấy câu thoại cẩu huyết: 'Chàng đi chuyến này thϊếp chẳng mong được đeo ấn hầu, mặc áo gấm trở về quê cũ chỉ mong ngày về mang theo hai chữ bình yên!' ??"

"Cậu đừng có phá hoại kiệt tác văn học trong lòng tôi!!!" Trình Nam trợn trắng mắt nhìn chằm chằm Thiên Yết xả xối.

"Vậy thì đừng hỏi mấy câu tôi có lo hay không! Người nên hỏi ở bên kia kìa!" Thiên Yết vừa nói vừa đưa ngón trỏ về hướng Thiên Bình.

"Em đừng nói bậy, bọn anh chia tay rồi! " Thiên Bình có chút bực mình nhìn Thiên Yết.

"Chia tay? Vậy mà từ đầu đến cuối vẫn chưa thấy anh rời mắt ra khỏi người cậu ta lấy 1 giây!"

Nghe Thiên Yết nói vậy Thiên Bình chột dạ, sao có thể che dấu khi ý trên mặt chữ. Trên mặt đã viết lù lù dòng chữ Em lo lắng cho anh đấy! Không biết ai là người ngày đem ủ rũ, khóc đến sưng mắt bởi vì Nhân Mã không có về phòng, không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn vậy ta?

"Hai người cũng nên thôi đi, chỉ là hiểu lầm thôi!"

"Tại sao! Rõ ràng anh ta là người sai, anh chả làm gì sai cả!"

"Ồ, anh cho là mình không làm gì sai sao?" Ngừng một chút rồi Thiên Yết lại nói tiếp.

"Vậy em hỏi anh, nếu bây giờ Nhân Mã cùng người khác chơi đùa vui vẻ, sau đó cậu ta khen người đó trước mặt anh thì anh thấy sao?"

"Rồi lại sau đó giữa anh và người kia xảy ra xích mích thì Nhân Mã chạy tới bênh vực người kia dẫn tới chia tay thì anh thấy thế nào? Anh vui không?"

Thiên Bình chỉ yên lặng không nói gì, và bản thân cậu càng không biết nên làm gì. Có cảm giác như mọi thứ đều đang từ từ rõ ràng, thời gian một lần nữa đảo ngược lại trong tiềm thức của cậu. Thiên Bình ép bản thân ngừng thở cảm nhận những việc mình đã làm, hình như cậu sai thật rồi, cậu đã làm tổn thương người cậu yêu nhất mà cậu không hề hay biết. Cậu tự hỏi liệu bây giờ có quá trễ để cứu vãn cuộc tình này không?

"Nói cho anh biết thêm, Tô Kiệt không tốt như anh nghĩ đâu!" Thiên Yết thuật lại toàn bộ sự việc cho Thiên Bình, Thiên Bình nghe xong liền bật dậy chạy đi. Thiên Yết hướng Nhân Mã gọi lại

"Phạt cũng phạt đủ rồi, mau đi theo, có lẽ anh ấy sẽ chạy tới chỗ Tô Kiệt!"

Nhân Mã nghe vậy bỏ rơi đồng đội chạy đi một mạch. Trong lúc chạy đi chẳng may đυ.ng trúng Cự Giải làm cậu một phát ngã xụp xuống đất, tiếp đó là tiếng rít nghe sao thật xót xa.

"Sao vậy?" Nam phụ Trình Nam đưa tay kéo Cự Giải đứng dậy.

"Có gì đâu, chỉ là hôm qua vận động hơi quá sức phải không Cự Giải?" Chấn Võ nháy mắt với Thiên Yết cười xấu xa. Chẳng là hôm qua Văn-Võ có đi ngang qua phòng 2 nhỏ mà hiệu quả cách âm của kí túc xá không hẳn là tốt cho nên cái gì nghe được đều đã nghe, mà nghe được thì thôi đi còn đi kể với Thiên Yết, haizzz.

"Im mồm!!!" Cự Giải xấu hổ, một đường đỏ trải dài từ cổ chạy lên tai rồi cuối cùng tụ họp trên khuôn mặt đang xoắn xuýt kia.

Cả đám được phen cười phá lên, trêu trọc người gặp nạn thực là một khiếu vui tao nhã.

"Lão công, đói rồi!!" Thiên Yết cười đủ thì quay sang nhìn Ma Kết trong đám đông đang bận rộn đấu đá.

"Nghe thấy gì không? Vợ tao đói rồi, chúng ta kết thúc nhanh một chút!" Vừa dứt lời Ma Kết tung ra những nắm đấm liên hoàn lao về phía Cẩm Thiên Văn và Triệu Bạch. Những nắm đấm rất nhanh và dứt khoát, càng phải nói là độ chính xác tuyệt đối, cú nào cú nấy tung ra đều như xé không khí mà lao tới đối phương.

Thấy Ma Kết hăng hái như vậy, anh em cũng không dám phật lòng nha. Song Ngư luôn ngự trị cạnh Bảo Bình, vừa nhìn thấy 1 tên sắp đang định chạm vào Bảo Bình anh liền đưa tay kéo cậu qua còn không quên đạp tên đó 1 cái, chỉ cần có người đến gần liền xử đẹp. Còn Bạch Dương thì hơi sai sai, Song Tử à, theo lý mà nói cậu mới là người cần được bảo vệ mới chuẩn đạo lý làm công thụ, giống đôi trên kia kìa, tại sao lại như vậy ? Tại sao lại là tên nào đến gần Bạch Dương cậu liền xử đẹp!!!!

Đúng lúc này có 1 vị cũng là thầy giáo trong trường, hơn nữa còn là một giám thị. Vừa định đi mua chút đồ ăn liền bắt gặp cảnh tượng 1 đám côn đồ trên người khoác đồng phục học sinh trường mình, trán vị giám thị nảy lên một cái phi một mạch đến gần bãi đất trống gầm 1 tiếng

"Mấy em học lớp nào???"

"Chết rồi, thầy giám thị trường mình, bị bắt là tiêu!"

Một người trong đám hỗn loạn lên tiếng gây sự chú ý của tất cả mọi người đổ về phía người đàn ông trung niên, trong vòng 1s thần sắc mỗi người thiên biến vạn hóa. Lúc này đương nhiên không còn lo đánh nhau nữa mà chuyện chú tâm nhất chính là chạy trốn làm sao để thầy giám thị không biết được. 12 S.A cùng 12B3 chạy toán loạn nhưng trước khi đi còn không quên để lại 1 câu thoại muôn thuở.

"Lần sau bọn tao nhất định sẽ không tha cho chúng mày!!" Nói xong Triệu Bạch cùng 12B3 chạy biến không còn dấu vết.

12 S.A cũng không khác là bao, lúc này trốn vào một ngõ hẹp thở dốc, nhìn tổng thể cũng không ổn cho lắm. Ít nhiều đây là hiện thực không phải phim truyền hình dài tập cẩu huyết, sẽ không xảy ra chuyện anh hùng đánh nhau sẽ không chảy máu, cũng sẽ không xảy ra chuyện đạn bay tới mà có thể dùng hai ngón tay kẹp lại, thực sự là quá cẩu huyết rồi đi. Mặt đứa nào đứa nấy trừ mấy đứa ăn ở không ra thì đều có thương tích không nặng thì nhẹ, nhẹ thì trầy xước da tay da chân, nặng thì chảy máu, tím mặt. Nhìn một đám người không lành nặn như vậy thật không tránh khỏi xót xa, cũng không tránh được có chút buồn cười.

Lúc này bầu trời hình như có chuyện buồn, không báo trước liền đổ mưa. Trận mưa đi qua rửa trôi đi những vệt máu khô còn đọng lại trên cơ thể, cả tập thể những con người vô ưu vô lo, nhìn nhau cười lớn tiếng, thật là một cảnh tượng đẹp.