Không Thay Đổi

Chương 3: Rong ruổi

Đường Dật Thần không bao giờ để mình quá đắm chìm vào bi thương. Lúc nhỏ, anh là cô nhi, nghèo đói lớn lên trong một cô nhi viện tồi tàn mà vẫn biết dùng âm nhạc vực dậy bản thân. Anh khi đó một mình đơn côi, hiện tại anh còn có Diệp An.

Cuộc sống có cô luôn là một cuộc sống tốt đẹp.

Nước lạnh tiếp tục tràn vào thau giặt đồ, Đường Dật Thần đặt toàn bộ chú ý lên cơ thể liêu nhân của Diệp An.

Anh nhanh chóng cởi luôn chướng ngại vật cuối cùng trên người cả hai, để thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nguyên thủy nhất tiếp xúc với nhau.

Dươиɠ ѵậŧ của anh sạch sẽ màu da vô cùng đẹp đẽ những vẫn khiến người ta sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt bởi độ thô dài và những vòng gân xanh nổi gằn lên.

Diệp An nhìn thoáng xuống, mắt liền nhắm lại, cơ thể vẫn còn nhớ những bài học ba năm qua mà run lên.

Đường Dật Thần nắm lấy tay cô, đặt lên cự thiết cứng nóng, khàn khàn dụ dỗ, “Nó rất nhớ em. Chào hỏi nó một chút đi, An An.”

Nói rồi, anh liền mò xuống huyệt đạo giữa hai chân cô, quen đường quen nẻo tách ra lớp lông mao thưa thớt để chạm vào khe thịt đang khép chặt khẩn trương.

Diệp An một tay bấu lấy vai của Đường Dật Thần, tay còn lại nắm nắm thả thả côn ŧᏂịŧ như đang nảy lên sống động, do dự rụt rè nhưng vẫn nhẹ nhàng vuốt ve theo chiều dọc.

Anh kề sát tai cô, thở dốc khích lệ, “An An giỏi, mạnh thêm chút nữa.”

Những kɧıêυ ҡɧí©ɧ nãy giờ của anh đã khiến tiểu huyệt của cô ướt dầm dề, anh tìm được hai mép thịt liền dùng hai ngón tách ra, đút ngón giữa vào bên trong.

“Ưʍ...” Diệp An kiều suyễn rên lên, cảm nhận đốt ngón tay anh từng chút từng chút chen vào tầng tầng lớp lớp mị thịt, căng ra huyệt đạo chật hẹp như xử nữ.

Chỉ có một tháng không ân ái, cơ thể của cô, phản ứng của cô liền giống như trở về điểm bắt đầu, Đường Dật Thần không khỏi buồn cười trong lòng. Anh vui vẻ vùi vào liếʍ mυ'ŧ bên ngực chưa được chăm sóc, ngón tay cẩn thận cắm vào miệng nhỏ đang hăng say cắи ʍút̼ ở dưới.

Diệp An thở gấp, làm quen lại cảm giác bị lấp đầy, thân thể dâng lên sự thỏa mãn cùng khát khao càng to lớn hơn nữa. Cô nắm chặt côn ŧᏂịŧ của anh, một bàn tay không hết nhưng vẫn cố gắng dùng sức giúp anh sảng khoái.

Ngón tay của Đường Dật Thần từ từ tăng tốc, mượn dâʍ ŧᏂủy̠ trơn trượt mà đẩy nhanh tốc độ cắm rút, ma sát với vách tường thịt mẫn cảm, đoạt lấy những tiếng rên không dứt từ môi đỏ.

Phập một cái.

Anh cắm thêm một ngón tay, đâm vào rút ra còn cố tình banh ra khép vào hai ngón tay, vừa an ủi mị huyệt đói khát vừa tấn công mở rộng. Diệp An khép hờ hai mắt đầy hưởng thụ, mông vô thức đung đưa theo sự đưa đẩy của anh.

“Nhanh... nhanh hơn nữa.” Diệp An úp mặt trên vai Đường Dật Thần, răng cạ qua đầu vai.

Hai ngón tay bỗng nhiên chậm lại, cọ xát, trêu chọc. Đợi Diệp An chuẩn bị bất mãn lên tiếng, anh lập tức nhanh chóng thọc vào rút ra, vừa dùng lực đi vào điểm G nhô lên bên trong vừa xảo quyệt thỉnh thoảng gập đầu ngón tay cạ móng đã cắt tròn vào thịt non.

Diệp An không chuẩn bị kịp, hai mắt mở to, hét a một tiếng, cả người chấn động theo tốc độ của anh.

“Không... đừng... ch-chậm lại, t-từ từ đã...”

Nhưng lần này Đường Dật Thần giả điếc, miệng lưỡi không ngừng hút mυ'ŧ đùa bỡn bầu ngực sữa, hai ngón tay không ngừng xâm chiếm tiểu huyệt ẩm ướt.

Rất nhanh chóng, vách thịt bên trong tiểu huyệt của Diệp An co rút, một cỗ dâʍ ŧᏂủy̠ từ sâu bên trong như thủy triều đổ ập xuống, ấm nóng xối lên đầu hai ngón tay rồi theo sự luật động lan tràn ra bên ngoài, chảy lên bệ rửa tay men trắng.

Diệp An lớn tiếng hét lên, rồi rêи ɾỉ càng to. Hết thảy đều là nhạc trong tai Đường Dật Thần, khiến anh càng ra sức cắm đút.

Anh ngẩng đầu lên kéo mặt của cô ra khỏi vai để ngắm nhìn dáng vẻ động tình say mê của cô. Lông mi dài của cô không ngừng run lên như cánh hoa trong mưa bão, đôi môi không tô vẫn đỏ ướŧ áŧ một mảnh khẽ mở ra thở dốc, sống mũi cao thẳng đã lấm tấm mồ hôi. Gò má của cô vốn trắng nõn nay điểm xuyến màu đỏ diễm tình.

“An An đẹp quá.” Đường Dật Thần cười khẽ, trầm thấp hát hai câu anh từng viết về Diệp An.

Cô bị ngón tay anh làm cho cao trào không ngừng, đầu óc rối tinh rối mù nhưng vẫn theo thói quen cười lên ủng hộ, “Dật Thần h-hát hay quá.”

Anh khẽ lắc đầu, buồn cười mà lòng ấm áp không thôi.

Ngón tay rút ra, lập tức côn ŧᏂịŧ chen vào giữa hai chân cô, banh mép thịt múp míp đẩy vào trong. Chỉ mới đầu nấm mà anh đã bị mị thịt bên trong cắи ʍút̼ đau đến nhíu mày.

Diệp An bị dị vật thô to xâm chiếm, nước mắt lập tức trào khóe mi, co rút bên trong bài xích côn ŧᏂịŧ đáng ghét kia.

“Ngoan, An An, thả lỏng.”

Đường Dật Thần không dám động tiếp, nghiêng người hôn đi từng giọt nước mắt, xoa bóp ngực cô để dời lực chú ý. Anh không ngờ cơ thể của cô nhanh quên đi thói quen ân ái như vậy, chặt chẽ đẩy ra côn ŧᏂịŧ của anh.

“Ư... đau.” Diệp An thút thít, tận lực làm tiểu huyệt mở rộng ra, tiếp đón côn ŧᏂịŧ đang từ từ đút sâu vào trong.

Anh hôn môi cô, nhẫn nại một ít lại một ít vào vào rồi ra ra để làm cô nhanh thích ứng với mình. Từ cổ họng anh phát ra vài âm tiết mang theo ý an ủi, chen lấn vào tiểu huyệt quá mức chật hẹp của cô.

Diệp An nhắm nghiền mắt, tập trung vào xúc cảm ma sát tê dại như điện giật đang truyền khắp cơ thể, co quắp ngón chân, mở bắp đùi rộng hơn cho anh chiếm lấy mình càng dễ dàng.

Tốc độ tăng dần, thân côn ŧᏂịŧ đút vào càng nhiều. Đường Dật Thần đoạt được kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ từ sự ẩm ướt căng chặt trong Diệp An, không kiềm được đưa đẩy eo càng nhanh chóng hơn.

Từng đợt tấn công mãnh liệt dưới thân, Diệp An ngửa đầu rên lớn, “Ha... nhanh, nhanh quá.”

“Sướиɠ không?” Đường Dật Thần một bên nói, lời mang theo ý cười vui khoái, một bên đưa tay ra thử nước.

“Sướиɠ... a, đừng...” Diệp An câu chân lên eo anh, giật mình ôm chặt anh khi bị nhấc khỏi bồn rửa tay.

Anh ôm cô lên, lập tức đẩy một đoạn dài vào trong cô, chọc vào sâu tận đáy huyệt, thoải mái rên một tiếng trầm ấm. Diệp An ăn không tiêu nức nở cào lên lưng anh.

Đứng dưới dòng nước ấm áp xối lên người cả hai, Đường Dật Thần sung sức nắm eo cô kéo ra áp mạnh vào, hông theo nhịp cắm rút liên tục.

Anh nhìn dáng vẻ cô bị đâm muốn bay khỏi người mình mà liều mạng ôm chặt, bầu ngực lay động từng đợt diễm tình, từ tính dụ dỗ, “An An, gội đầu cho anh.”

Diệp An lung tung gật đầu rồi lắc đầu, mếu máo, “Kh-không bỏ tay ra được...”

Đường Dật Thần vỗ nhẹ lên mông rồi vòng tay lên lưng cố định thân thể cô, để Diệp An yên tâm ôm lấy đầu anh mà cào loạn. Bàn tay nhỏ xinh loạn xạ nắm bóp, luồn vào những lọn tóc hơi xoăn mềm mại mà vuốt ve.

Bỗng nhiên anh ác ý buông cánh tay đỡ sau người cô, đâm mạnh về trước. Diệp An hoảng sợ giật mạnh tóc anh, tiểu huyệt mạnh mẽ co bóp.

“Tê—” Đường Dật Thần bị đau, hít sâu một hơi.

“Đừng... đừng vậy mà.” Diệp An vội buông tóc anh, đôi mắt rưng rưng đáng thương hề hề cầu xin.

Anh hừ nhẹ một tiếng, lấy dầu gội đổ lên đầu mình rồi chà xà bông tắm khắp người cả hai mới ép lưng cô lên tường phòng tắm, trầm giọng ra lệnh, “Tắm cho anh.”

Không đợi cô phản ứng, hông của anh mạnh mẽ thúc vào từng đợt nhanh chóng. Không có kĩ xảo, chỉ có sức mạnh đàn ông nguyên thủy nhất cắm vào rút ra.

Mặt của Diệp An đối diện với vòi sen, bị làn nước ấm áp tới tấp đổ xuống. Cô lắc đầu rên, “Chậm... chậm lại đi. Dật Thần... Ông xã a a...”

Anh đang đắm chìm vào kɧoáı ©ảʍ tê dại từ xương cùng lan tỏa ra khắp cơ thể, làm sao có thể giảm tốc? Ngược lại, anh giống như chạy nước rút, càng cắm càng nhanh, vừa chuẩn vừa nhẫn nhắm vào cục thịt hơi nhô lên trong mị thịt mà hướng tới.

Diệp An rất nhanh liền bị đưa lêи đỉиɦ cao trào, dâʍ ɖị©ɧ xô bờ xô bụi xối lên đầu nấm to tròn. Không biết do từng đợt kɧoáı ©ảʍ liên tục đánh úp hay do nước vòi sen không ngừng nghỉ vỗ vào mặt mà cô có cảm giác giống như sắp chết đuối, liên tục bị nhấn chìm nên chỉ biết cách bắt lấy thân hình tráng kiện trước mặt như cộc cứu sinh.

Hai mắt của cô bắt đầu trắng dã, tê dại mê ly trầm luân vào xúc cảm giao hợp sảng đến đại não đình trệ.

Đường Dật Thần rong ruổi trên cơ thể quyến rũ của Diệp An thật lâu thật lâu, trong mắt trong lòng đều là kɧoáı ©ảʍ lệnh người si mê từ cô.

Gầm một tiếng, anh rút phân thân ra khỏi người của cô, bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên cái bụng phẳng lì của Diệp An.