Bạn Gái Của Bạn Thân

Chương 4: Không bơi sao? Vậy chúng ta thao hoa huyệt nhé! (Cao H)

“A Dương, Khả Khả như vậy chắc nhàm chán lắm? Cậu dạy cô ấy bơi lội đi!” Quân Bạch đề nghị.

Vu Dương cảm thấy đó là một đề nghị không tệ.

“Tôi mới không cần đâu!” Ngôn Khả Khả chu môi, cô thấy hai người sắp đi qua thì vội vàng la lên: “Các anh đừng tới đây!” Cô vừa nói vừa đá nước lên người họ.

Vu Dương và Quân Bạch cùng tới bắt cô, họ muốn kéo cô ra khỏi phao bơi.

Vu Dương ôm Ngôn Khả Khả để cô không giãy giụa nữa, Quân Bạch lấy phao ra và ném đi rất xa, sau đó giả vờ muốn qua đó ôm cô. Ngôn Khả Khả bị họ dọa sợ nên đá chân lung tung, không cẩn thận đã đá vào bụng Vu Dương một cái.

“Tôi cảm thấy bụng hơi đau, tôi muốn đi đến phòng vệ sinh!” Vu Dương nói xong thì nhanh chóng chạy đến nhà vệ sinh.

Ngôn Khả Khả đứng trong nước lại muốn vớt cái phao thì Quân Bạch đã đến đây ôm lấy cô: “Tôi dạy em bơi.”

Ngôn Khả Khả đỏ mặt đẩy đôi tay đang đặt trên ngực mình ra: “Tôi không cần học bơi đâu!”

Quân Bạch lại ôm lấy cô, bàn tay to nắm chặt một bên ngực trắng nõn: “Không bơi sao? Vậy chúng ta thao tiểu huyệt nhé!”

Gương mặt Ngôn Khả Khả đỏ bừng, cô và Vu Dương chưa từng nói những lời tục tĩu thế này.

Quân Bạch ôm cô bơi đến thảm cỏ ở đối diện, trên đó có một cái cây, nó vừa đủ để ngăn cản tầm mắt.

Ngôn Khả Khả vội vàng nói: “Tôi không cần! Tôi muốn học bơi!”

“Muộn rồi!”

Quân Bạch thả cô lên cỏ, nhanh chóng cởϊ qυầи mình xuống, côn ŧᏂịŧ lớn đỏ sậm được gân xanh vờn quanh.

Ngôn Khả Khả hoảng sợ giãy dụa, không được, côn ŧᏂịŧ to như vậy sẽ cắm chết cô mất.

Quân Bạch đè tay cô lại, nhanh chóng cởϊ áσ ngực của cô ra và dùng nó trói chặt hai tay của cô.

Sau đó anh vạch quần chữ T qua một bên, không kịp cởi nó xuống đã vội vàng rít lên và đỡ côn ŧᏂịŧ lớn cắm vào.

Côn ŧᏂịŧ của anh thật sự quá lớn, mà tiểu huyệt của cô quá chặt, một phần lớn côn ŧᏂịŧ vẫn còn ở bên ngoài, Quân Bạch dùng sức cắm vào bên trong, muốn đút hết côn ŧᏂịŧ vào đó.

“A!” Ngôn Khả Khả bị cắm có hơi đau đớn, côn ŧᏂịŧ của anh thật sự quá cỡ so với cô!

Quân Bạch sung sướиɠ không nhịn nổi, anh cong eo cắm mạnh vào, côn ŧᏂịŧ lớn rút cắm lung tung trong tiểu huyệt, hai bầu ngực đong đưa theo nhịp điệu của anh, Quân Bạch cúi xuống mυ'ŧ mạnh vào đầṳ ѵú của cô.

“Không…không được…chúng ta…không thể…như vậy…ưm…” Ngôn Khả Khả lắc đầu đẩy anh ra.

“Có gì không thể? Tiểu huyệt dâʍ đãиɠ chặt như vậy nên để côn ŧᏂịŧ lớn thao nhiều vào, như thế mới lỏng ra!” Quân Bạch nhanh chóng cắm mấy cái, thao cô đến mức toàn thân mềm nhũn, chỉ đành mặc cho người đàn ông này muốn làm gì thì làm.

Ngôn Khả Khả nhanh chóng bị cắm đến mức quẳng bạn trai ra sau đầu, cô vong tình rêи ɾỉ, tiểu huyệt tiết ra rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠.

“Ưm…chậm thôi, nhanh quá…ưm…” Ngôn Khả Khả bị thao đến mức sắc mặt đỏ bừng.

“Côn ŧᏂịŧ của tôi còn chưa tiến vào hết, nếu chậm sao sung sướиɠ được chứ?” Quân Bạch hôn vào đôi môi của cô, tốc độ rút cắm không hề giảm: “Côn ŧᏂịŧ của tôi có lớn hay không?”

Ngôn Khả Khả khóc lóc rêи ɾỉ, đỏ mặt không chịu trả lời câu hỏi của anh.

Quân Bạch hung hăng thao cô, tay phải lại vuốt mạnh vào bầu ngực của cô: “Em mà không nói thì tôi sẽ thao chết em!”

“Hu hu…lớn…”

“Cái gì lớn?” Quân Bạch cắm cô mấy cái vừa tàn nhẫn vừa ác độc.

“Ưm…anh…dươиɠ ѵậŧ của anh…lớn…ưm…”

“Côn ŧᏂịŧ, nói côn ŧᏂịŧ lớn!” Quân Bạch dùng sức cắm vào bên trong, cuối cùng côn ŧᏂịŧ to dài đều tiến vào toàn bộ và đâm thẳng vào hoa tâm, anh không hề giảm sức lực, giống như nhẫn tâm muốn cắm vào tận tử ©υиɠ của cô.

Ngôn Khả Khả bị thao phải thét chói tai: “Nhẹ thôi…ưm…chậm…đừng…đừng…”

“Em nói côn ŧᏂịŧ của tôi lớn thì tôi sẽ chậm lại!”

“Ưm…lớn…côn ŧᏂịŧ của anh lớn…” Ngôn Khả Khả đỏ mặt, âm thanh tựa như tiếng muỗi kêu.

Quân Bạch cười dâʍ đãиɠ, thật sự thả chậm tốc độ, bắt đầu từ từ thao huyệt theo phương thức chín cạn một sâu.

“Nếu so với Vu Dương, côn ŧᏂịŧ người nào lớn hơn?”

Ngôn Khả Khả đỏ mặt không dám nhìn anh: “Ưm…anh…anh lớn hơn…”