Võ Khánh cúi người ngậm lấy đôi môi của Bích Liên, một bàn tay cố định gáy của cô ả, tay khác lần mò xuống dưới thô bạo tách cánh hoa ra day lên hạt thịt mềm. Tiếng rên ngân nga của Bích Liên vang lên không ngừng cổ vũ ông ta thêm mạnh bạo.
Cả hai quấn lấy nhau nhiệt tình đá đưa lưỡi trao đổi nước bọt, số nước không kịp nuốt còn chảy thành dòng xuống nơi đẫy đà của cô ả. Bốc lên thứ mùi *** ** ghê gớm.
Sau đó đột nhiên Võ Khánh buông ra, vòng tay bế thốc cô ta đi ra giữa phòng bếp đặt ngồi lên trên mặt bàn ăn.
Cặp mắt nôn nóng nhìn chằm chằm vào cơ thể tươi trẻ hấp dẫn, tay cầm lấy cây gậy cứng rắn vuốt lên xuống như cố trấn an.
Mặt bàn lạnh lẽo chạm vào cặp mông nóng bỏng làm Bích Liên khẽ rên, hai tay cô ả chống ra sau, người hơi ngả ưỡn ngực lên mời gọi. Cặp chân dài chống lên theo hình chữ M, tách rộng khoe ra toàn bộ nơi tư mật đã sớm ướŧ áŧ, còn đang rỉ ra mật ngọt.
Cô ta đưa một tay ra chạm vào cánh hoa bên ngoài hang nhỏ, ngón tay cái và giữa tách các cánh hoa ra, ngón giữa khều vào trong, đột nhiên đưa lên miệng, lè lưỡi ra liế.m mυ'ŧ. Ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhướng mày nhìn về phía cây gậy gân guốc đang chĩa thẳng lên trời, đầy thèm thuồng.
Võ Khánh nhìn chăm chú, ông ta bước sát lại, đưa tay xoa nhẹ phía ngoài cánh hoa trong chốc lát, từng dòng mật ngọt lập tức xối ra, cánh hoa mềm mại phồng lên, mấp máy dụ dỗ.
Bích Liên giờ này chẳng còn mạnh miệng cãi lớn như vừa xong nữa, cả gương mặt đang đỏ lên, ánh mắt mê ly mở lớn như van xin Võ Khánh hãy giúp mình. Ngực cô ta phập phồng lên xuống, hơi thở gấp gáp không kìm được tiếng rên lớn dần phát ra từ trong cổ họng.
Nhìn bộ dạng khát tình của cô ả, trái tim Võ Khánh liền không nhịn được kinh hoàng nhảy lên lệch vài nhịp. Cơ thể già nua của ông ta cũng trở nên khẩn trương, căng thẳng. Nếu như lần này lại không đáp ứng được, có phải Bích Liên sẽ bỏ rơi ông ta để đi tìm một giống đực mạnh mẽ khác hay không?
Không được, nhất định không thể được. Ông ta không cho phép.
Trong nháy mắt, sự tức giận từ tự tôn đàn ông bị tổn thương mạnh mẽ lôi kéo hóc môn nam tính của Võ Khánh trở về. Ông ta híp mắt, cúi người xuống há mồm bao bọc lấy toàn bộ cánh hoa mềm, mυ'ŧ một cái thật mạnh, còn tàn ác dùng răng day nhẹ hạt thịt mềm, đầu lưỡi thô nhám gian xảo vươn ra càn quét một vòng, sau đó lại mềm mại giống như một con rắn nhỏ chậm rãi luồn lách vào sâu phía bên trong, ngoáy đảo.
Bích Liên như miếng bọt biển đang quằn quại khát tình, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này chẳng khác gì đã gãi đúng chỗ ngứa, hang nhỏ của cô ta bị đầu lưỡi Võ Khánh trêu chọc, không bao lâu liền bắt đầu xối xả chảy nước, chân cũng không tự giác co lại kẹp chặt lấy đầu Võ Khánh, mông nhỏ vặn vẹo uốn éo hẩy lên trên, nó tràn đầy khát vọng muốn được đầu lưỡi ông ta dùng lực li.ếm mạnh thêm một chút nữa, sao cho li.ếm vào càng sâu càng tốt.
Như hiểu ý, chiếc lưỡi rắn giảo hoạt của Võ Khánh liền bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ, nhanh chóng cắm vào rút ra, li.ếm tới li.ếm lui làm cho Bích Liên rên lên từng hồi. Hang nhỏ liên tục co bóp đóng mở trêu đùa cùng đầu lưỡi, từng dòng mật ngọt róc rách chảy ra đều bị ông ta vui sướиɠ nuốt cạn, tấm tắc như đang thưởng thức một loại mỹ vị.
Đầu lưỡi mới chơi đùa một chút, đã làm cho Bích Liên trải qua một lần cao trào, hang nhỏ gắt gao cuốn lấy đầu lưỡi như muốn giữ lại làm của riêng, mật ngọt không ngừng xối, làm cho nửa gương mặt của Võ Khánh bị phóng cho ướt dầm dề.
Bích Liên thỏa mãn mỉm cười, bàn tay nhỏ vuốt ve mái tóc của ông ta như thầm tán dương. Lúc này Võ Khánh mới rút đầu lưỡi ra, tiến đến bên tai cô ta nhẹ giọng nói: "Thế nào? Cha làm tốt chứ?"
Gương mặt hưng phấn đỏ bừng của Bích Liên tràn đầy ý cười, cô ta nhìn lại gật đầu tán thưởng: “Rất tốt, cha, tới đi, mau an ủi hang nhỏ của con gái.”
Bích Liên không chút xấu hổ lên tiếng, cô ta thực sự đang rất muốn bị cắm, tàn bạo cắm, giống như gã đàn ông tên Hà kia vẫn làm. Cho dù là cắm chết cũng cam lòng.
Mẹ nó, cô ta nghiện SM từ bao giờ thế?
Võ Khánh nhếch miệng cười kéo tay cô ta sờ lên cây gậy của mình: "Con gái nhỏ, có nên giúp cha một chút không?"
Chạm tay vào thứ cứng rắn nỏng hổi kia, Bích Liên nhịn không được tưởng tượng ra ảm giác mất hồn khi nó đang ra vào hang nhỏ của mình, cánh hoa thịt mềm liền mấp máy như cái miệng nhỏ đòi ăn.
"Ngoan nào!" Thấy cô ta trần trừ, Võ Khánh lại hỏi một lần nữa. “Con chăm sóc nó một chút nhé!”
Bích Liên mỉm cười, búng ngón tay vào đỉnh gậy: “Được thôi.”
Sau đó cô ta chậm rì rì xoay người quỳ trên mặt bàn, nửa người trên nhoay ra bám lấy hông Võ Khánh, rồi vươn đầu về phía cây gậy của người đàn ông đang đứng bên mép bàn. Cặp mông tròn trịa theo tư thế này liền vểnh lên, nhìn cả người cô ta ngon lành như một món ăn đang được sắp sẵn trên bàn.
Võ Khánh đẩy hông cho cây gậy thô bạo vọt sâu vào trong miệng nhỏ, tiếp đó ông ta cúi người vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khe mông, đưa ngón tay vào hang nhỏ nhẹ nhàng mơn trớn: “Ăn đi, hôm nay cha sẽ cho con ăn no.”
Hang nhỏ của Bích Liên bị ông ta dùng ngón tay thô ráp cắm vào, bàn tay khác cũng tàn ác nhào nặn cặp mông làm nó hằn lên những nốt đỏ. Cô ta nhẹ giọng hừ hừ vài tiếng bất mãn, nhưng rất nhanh đã không còn để ý tới được chuyện này nữa, miệng mở lớn, nuốt vào tận gốc cây gậy.
Võ Khánh bị nuốt, cả người hoảng hốt gồng lên: "Nhẹ chút, cha mà bắn ra là con nghỉ chơi đấy..."
“Kỹ thuật của con gái cha đúng là ngày càng điêu luyện, thằng đó nó dạy cho con những thứ này à?” Ông ta nhéo mạnh cặp đùi của Bích Liên, tách chúng rộng ra. Cả cơ thể cô ta như con ếch nằm úp sấp trên mặt bàn. Võ Khánh thì úp chồng lên trên theo chiều ngược lại. “Mau đem ra thực hành cho cha xem!”
Miệng Bích Liên ngậm cây gậy không thể trả lời được Võ Khánh chỉ có thể ậm ừ đáp.
Ông ta ghen tị há miệng cắn mạnh vào một bên mông, lập tức cơ thể Bích Liên run rẩy kịch liệt phóng ra. Cô ta ú ớ la lên không ngừng. Bãi nước trắng đυ.c nhầy nhụa tràn ra trên mặt bàn làm hai đầu gối Bích Liên trơn trượt không thể chống mông lên nổi, cô ta đành chịu banh rộng hai đùi nằm bẹp trên đó, liên tiếp chịu sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Võ Khánh.
Ngón tay ông ta quệt một chút mật ngọt sau đó đâm mạnh vào lỗ hậu phía sau. Đọc thêm nhiều truyện ở * ТRUМTRUY EИ.vn *
Chẳng đợi Bích Liên có thời gian để thích nghi, Võ Khánh đã lật ngửa cô ta lên, cúi đầu vươn lưỡi liế.m sạch sẽ mật ngọt đang chảy ra ngoài, không lãng phí chỉ một giọt. Ngón tay trong lỗ huyệt vẫn ngoáy thọc không ngừng.
Bích Liên sướиɠ cũng không rên nổi, vì miệng cô ta còn đang bị cây gậy chèn thật chặt.
Cơ thể to lớn áp chặt cô ta xuống mặt bàn, cái đầu ngửa ra giữa không chung vẫn đang bị thô bạo cắm, mắt mũi chảy nước, khóe miệng cũng trào ra nước bọt không kịp nuốt.
Tư thế này thực là hành hạ khó chịu, nhưng Bích Liên lại rất thích thú. Cô ta vòng tay ôm chắc lấy hông Võ Khánh đu đầu giữa hai chân ông ta tự ra vào. Thi thoảng còn đá đưa hai viên tinh hoàn, đôi lúc lưỡi nhỏ sẽ quyện thêm một vòng quanh khu vực đó.
Giống như cô ta đang cố kɧıêυ ҡɧí©ɧ, làm ông ta thực sự bộc phát ra loại bản năng nguyên thủy mạnh mẽ nhất mà cô ta khát cầu.