Lê Minh đưa mắt nhìn Võ Khánh, ông ta hiểu ý gật đầu vẫy tay gọi người tới phân phó.
Biệt thự nhà họ Võ khá tách biệt, thực sự rất thích hợp cho việc quây bắt. Nhưng Nhật Ly cũng đâu có ngu, làm gì có chuyện cô không chuẩn bị gì mà tay không xông vào hang cọp.
Chỉ cần nhìn qua lượng khách khứa và cách bố trí người phục vụ là cô cũng đã đoán được phần nào. Nói chung là một tám một chín cùng đọ xem kế sách cao hay nắm tay to.
Bản thân cô thì chẳng đủ để làm nên điều gì, cơ mà có Lâm và La Hàm trợ giúp. Vũng bùn này không khuấy không được. Phải khiến cho đám cá tôm bị ngộp mà nháo nhào ngoi lên mới vui.
Thế nên Nhật Ly không chút sợ hãi đứng đó đả kích mẹ con cô ả.
Sau khi Nghe Nhật Ly nói xong, Bích Liên cũng nhanh chóng nhận ra mẹ của cô ta có điều gì đó không bình thường.
Rõ ràng đã khá lớn tuổi, nhưng gương mặt kia so với cô ta còn muốn trẻ trung hơn. Mặc dù Ái Lan luôn cố ý ăn mặc khiến mình già và mập hơn, nhưng cô ta biết rất rõ cơ thể của người đàn bà này hoàn hảo đến mức nào.
Nhiều khi cô ta ở bên Võ Khánh còn hậm hực ghen tuông, ấy vậy mà lão già đó lại chẳng chút để ý. Thì ra đã sớm biết đều là đồ nhân tạo?
Rõ ràng trong mọi chuyện, cô ta chính là kẻ biết sau cùng.
Bích Liên lảo đảo lùi ra xa, sắc mặt khϊếp sợ nhìn Ái Lan.
Một người cho dù có ngụy trang tốt đến đâu, bản chất đều sẽ không thay đổi.
Người mẹ này chính là một vật thể thí nghiệm không có tính người, chẳng những lợi dụng cô ta để hòa nhập xã hội, còn đang tâm ngầm ám toán sắp đặt, dồn cô ta vào bước đường này? Cô ta hiểu ý của Nhật Ly muốn nói là như thế, liệu có đúng không?
Xen lẫn với những âm thanh kinh ngạc phát ra từ bốn xung quanh, đặc biệt là ánh mắt mọi người nhìn cô ta như nhìn một sản phẩm lai cấy nhân tạo, Bích Liên vừa hoang mang vừa tức giận.
“Mẹ, 690 là gì?” Bích Liên nén nỗi sợ hỏi.
“Trời ạ! Liệu đó có phải số liệu trong phòng nghiên cứu kia của giáo sư Minh, điều này vốn đã chẳng còn là bí mật nữa.” Một quý bà thường ngày vẫn căm ghét thói huênh hoang của Ái Lan lớn tiếng nói.
“Ôi mẹ ơi! Lúc trước tôi còn rất hâm mộ sắc đẹp của bà ta nữa đấy! Sớm biết vậy, còn không bằng tôi cũng đi tới đó cầm tiền nhờ bác sĩ Tạ làm cho một cái mặt khác cho rồi! Chắc chắn cái mặt này của tôi so với bà ta sẽ đẹp hơn!” Một người đàn bà khác lên tiếng.
“Không được rồi, tôi phải bảo lão chồng tôi nhắc bác sĩ Tạ một tiếng mới được!”
“Ê, ê, bà nôn nóng như vậy làm gì. Nếu mà ông ta thực sự có loại năng lực này, đã sớm ra ngoài mở phòng thẩm mỹ, tội gì phải núp bóng trong phòng thí nghiệm làm chi?” Người khác ra vẻ chính trực ngăn cản hành động háo hức của người nọ.
“Chắc là không muốn giáo sư Lê tức giận đó.”
“Chả nhẽ ông ta có cái gì bị giáo sư Lê khống chế?” Cũng giống như tất cả chúng ta sao? Cả đám quý bà nhăn nhó nhìn nhau, rồi thất vọng nhìn lại nhân vật chính của vụ lộn xộn.
“Nếu có thể, tôi thực sự muốn được thử một lần, ai chả luyến tiếc tuổi xuân chứ!” Một tiếng than đầy ghen ghét.
“Thôi coi như bỏ đi! Chỉ cần chúng ta thuận theo giáo sư Lê, việc tay bác sĩ Tạ đó chấp thuận vài việc nhỏ hẳn không thành vấn đề.”
“Được vậy tôi sẽ ăn chay để cảm tạ trời đất, cầu nguyện cho giáo sư Lê!”
Ái Lan vẫn bất động đứng đó, gương mặt cứng đơ không chút biểu cảm. Bà ta chẳng hề tỏ ra sợ hãi như lúc nãy nữa, ngược lại thở dài, phong thái chấp nhận như đã dự tính trước mọi chuyện.
"..." Nhật Ly thì rùng mình khi nghe đám người đó bàn tán, cô nhìn Bích Liên và Ái Lan đứng trước mặt mình cười giễu cợt: “Bà thấy mình ích kỷ chưa? Giấu nhẹm ông bác sĩ giỏi như vậy bao năm cho riêng mình. Ai chà…”
Nhật Ly nói xong, vô số lời châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, như những cơn sóng mạnh mẽ tiếp tục đánh tới khiến cả người Bích Liên đều lúng túng, tay chân cô ta luống cuống nhìn những người xung quanh, muốn giải thích thay mẹ mình, nhưng không biết nên giải thích làm sao.
Cô ta đầu nhìn về phía Ái Lan, lại phát hiện bà ta đang cúi đầu, làm như là khuất nhục chịu đựng, vốn dĩ không có nhìn mình.
Thực chất bà ta đang chả quan tâm lắm tớ những dị nghị kia.
“Con khốn, nay mày tới đây là muốn phá nhà tao à?” Bích Liên chỉ tay vào mặt Nhật Ly hung dữ mắng.
“Đúng luôn, tao chính là tới phá nhà mày đấy.” Nhật Ly bật cười nói.
Trên mặt Bích Liên lộ ra biểu cảm hoảng sợ, run rẩy bước lại gần cô, giơ tay muốn tát cho Nhật Ly một cái.
Nhưng bàn tay của cô ta căn bản là không chạm được tới trên người Nhật Ly.
“Đừng tưởng có thể bắt nạt được tao như trước kia! Mẹ con mày hết thời rồi.” Nhật Ly ghé vào bên tai của cô ta nói nhỏ: “Lê Minh còn đang có ý định đưa mày tới phòng thí nghiệm đó, cho mày ngày đêm giao phối với lũ người giống mới kia để tạo ra đội quân mới. Một giống cái như mày đúng là ông ta mỏi mắt mới tìm được, chả có ai thay thế!” Nhật Ly láu cá bịa chuyện.
“Không thể nào?” Tin tức kinh thiên động địa như vậy nhất định mẹ sẽ nói cho cô ta, chả nhẽ mẹ đã biết còn cố ý giấu, tiếp tục diễn trò? Hay mẹ đã xảy ra chuyện gì? Bằng không tại sao mẹ có thể để yên, bà ấy yêu nhất chính là cô ta?
“Mày không nhận thấy gì sao? Chẳng lẽ mày vẫn còn tin vào người mẹ này của mày à? Bà ta đã bán mày cầu vinh từ lâu rồi.” Nhật Ly nhếch miệng cười. Chính xác mà nói Ái Lan cũng đã từ bỏ đứa con gái như cô ta lâu rồi.
Ngày hôm nay cô sẽ biến cô ta thành gậy ông đập lưng ông đối phó với Ái Lan và đám người này. Một kẻ điên liều chết có thể làm ra được rất nhiều điều bất ngờ. Dù sao cũng nên thử.
Trong chuyện này nếu như tỉ mỉ suy xét đều sẽ nhận ra, từ đầu mục tiêu của Lê Minh không phải là phương thức trường sinh như ông ta nói. Đó chính là dã tâm sản xuất ra giống loài hung tàn, sức chiến đấu tốt, biết vâng lời để gã ta cầm quân thống lĩnh địa cầu.
Việc nghiên cứu ma cà rồng chỉ là một nhánh nhỏ trong quá trình lai tạo sức mạnh và độ bền của loài mới mà thôi.
Vậy nên con cái chính là thứ ông ta đầu tư khá nhiều. Bao năm qua ông ta đã bỏ lỏng cho Ái Lan, chính là không muốn rút dây động rừng. Cả hai mẹ con cô ta, bây giờ thêm Nhật Ly, ông ta đều muốn.
Không có Tuấn Kiệt, thành tựu nghiên cứu của ông ta vẫn rất rực rỡ. Điển hình chính là đội quân quái vật thiện chiến đang ngày đêm xóa sổ nhiều vùng miền ở những nơi có địa hình hoang vắng. Lê Minh rõ ràng là muốn thực hiện mưu đồ to lớn hơn, biến con người yếu đuối thành bù nhìn để đùa giỡn.
Về phần mục đích bắt lại 9001 chính là xuất phát từ tâm lí trả thù, dù sao lúc trước xác thực ông ta đã đầu tư rất nhiều tâm huyết vào vật thể nghiên cứu này. Về mặt tâm lý, nhất thời không thể chịu đựng được vật trong tay của mình, từng được mình ban phát cho sự sống lại quay sang chĩa mũi lao vào mình như vậy.
Lê Minh ngồi một bên quan sát, đợi cho tất cả mọi người náo loạn đủ rồi, mới chậm chạp đi ra.
“Đủ rồi! Không ồn ào nữa, có chuyện gì tôi sẽ giải quyết!”
Mọi người thấy giáo sư Minh xuất hiện, lúc này mới dừng lại im lặng nhìn.
Thật ra mong muốn của bọn họ chả có gì, nhưng phần lớn do ghen tức mà muốn làm lớn chuyện lên mà thôi.
Bích Liên nhìn Lê Minh xuất hiện, sắc mặt liền tái mét chẳng còn dáng vẻ chua ngoa thiện chiến như ban nãy. Cô ta sợ hãi liên tục lùi ra sau Ái Lan.
Có muốn khóc cũng không ra tiếng, mẹ con cô ta bị người khác sỉ nhục trước mặt mọi người như vậy, ai cũng không chịu nổi. Cho dù cô ta đã chịu nhiều tai tiếng, nhưng chuyện về xuất thân là thứ cô ta vốn luôn tự hào thì bỗng nhiên lại bị hất ra. Đúng là rất khó chấp nhận sự thật.
Giờ còn phải đối mặt với loại nguy cơ biến thành vật thể nghiên cứu. Cô ta thực sự rất hoảng sợ.
“Mẹ ơi!”
“Sợ cái gì?” Ái Lạn mỉm cười, lúc này mới lạnh nhạt lên tiếng.