Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em!

Chương 135: [H+]ÁI TÌNH TRIỀN MIÊN 1

Một tay Tuấn Kiệt giữ chặt lấy eo nhỏ của Nhật Ly, tay khác cách lớp quần áo mơn trớn trên nơi đẫy đà còn lại. Tiếng ngân nga yêu kiều vụn vặn cứ thế vang lên, to dần, to dần.

Chợt, Tuấn Kiệt xoay người nằm xuống dưới, đôi tay anh đỡ cô ngồi lên trên bụng mình. Cây gậy cứng rắn, nóng bỏng cứ thế ngạo nghễ vươn sau mông cô, kề sát cặp mông tròn trịa giật giật chào hỏi.

Gương mặt Nhật Ly khẽ đỏ, miệng cô mím lại rồi nhoẻn cười láu cá. Cô ngồi thẳng lưng mắt nhìn thẳng anh đưa tay lên hàng cúc trên bộ đồ ngủ của mình chậm rãi cởi ra.

Tuấn Kiệt mỉm cười tán dương, chăm chú quan sát. Trong ánh sáng mờ nhạt, tròng mắt anh lóe lên ánh đỏ mê ly hệt một viên hồng ngọc thượng hạng, ánh mắt đó rơi trên từng động tác của Nhật Ly, như một loại khích lệ diệu kỳ khiến cô càng thêm tự tin hơn.

Không bao lâu áo ngủ bên ngoài và cả cáσ ɭóŧ đều được cởi hết. Làn da trắng bóng như đang phát sáng trước mắt Tuấn Kiệt. Anh vươn tay, núi ngọc mềm mại lập tức cọ xát vào lòng bàn tay thô cứng.

Vừa ấm, lại mát, vừa mềm lại đàn hồi. Cảm giác này khiến Tuấn Kiệt mê luyến không sao dứt ra nổi.

Anh nâng người ngồi dậy, cúi đầu ngậm lấy một bên đỉnh núi thơm ngọt ngào. Đầu lưỡi cọ qua tấm tắc, sau đó toàn bộ núi ngọc gần như sắp bị anh hút trọn vào trong chiếc miệng tham lam, đói khát.

Tay kia giúp cô cởi nốt những gì còn sót lại ra. Tiếp đó tìm tới nơi mê hồn mơn trớn một hồi.

Môi mỏng khẽ di chuyển, hôn từ từ tới chiếc cổ trắng nõn, dọc lên trên, hôn qua cằm và vành tai cô, cuối cùng dừng tại cái miệng nhỏ.

Giống như đang thưởng thức một món mĩ vị đặc biệt, đầu lưỡi anh nhẹ nhàng rà qua hàm răng trắng đều sau đó thuận đường tiến vào bên trong tha hồ khuấy đảo. Đôi tay lúc này lại ân cần xoa xoa cặp mông đầy đặn, biến nó thành đủ mọi hình dạng khác nhau.

Ngón tay thon dài cũng tiến dần vào tới cánh hoa ướŧ áŧ thăm dò, sau đó trượt vào hang nhỏ tìm đến điểm mẫn cảm của Nhật Ly khẽ khều.

Phía trên miệng anh dịu dàng dụ dỗ bao nhiêu thì động tác phía dưới của tay lại mạnh mẽ bấy nhiêu.

Nhật Ly bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rêи ɾỉ không ngừng, cả người dựa vào vai anh, cặp núi ngọc lắc lư cọ sát. Đỉnh núi rà trên khuôn ngực anh mang tới cho cô từng trận kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ, chỉ muốn gào lên thật lớn.

Cô bắt trước anh, bàn tay cũng mơn trớn khắp nơi trên cơ thể rắn chắc rồi tìm tới hạt lựu nhỏ, vân vê.

Từng nụ hôn sâu của hai người mang theo nhịp hô hấp dồn dập, tiếng tim đập chung một nhịp mỗi lúc một nhanh. Nhật Ly chợt nảy sinh ý nghĩ mạnh bạo, cô vươn lưỡi nhỏ câu lấy đầu lưỡi anh, quấn quýt, **** ***, chăm chỉ trao đổi mật ngọt.

“Em ngồi lên đi!” Tuấn Kiệt khàn giọng thúc giục.

Cây gậy của anh đã trướng đau và khao khát sắp bị nổ tung rồi.

Mà Nhật Ly cũng đâu khá hơn, hang nhỏ của cô chảy ra mật ngọt làm ướt đẫm cả một mảng da thịt của Tuấn Kiệt.

Cô nghe lời anh, hơi nhấc mông, tay cầm cây gậy kê sát hang nhỏ rồi cẩn thận ngồi xuống.

Cách một khoảng thời gian mà hang nhỏ gần như đã hẹp hơn, mặc dù mật ngọt rất nhiều nhưng cây gậy muốn vào vẫn phải khá chật vật. Nhật Ly cắn môi vã mồ hôi nhìn Tuấn Kiệt, nhịn xuống cảm giác căng tức, nhăn nhó nói: “Của anh lớn hơn rồi.”

Giọng cô như mếu, trông mong được anh hỗ trợ.

“Để anh xem!”

Tuấn Kiệt bật cười, bàn tay giữ lấy hông cô, nhấc mông thúc mạnh một cái. Lập tức cây gậy hoàn toàn biến mất. Miệng Nhật Ly còn chưa kịp trách anh mạnh bạo, cây gậy bên dưới đã điên cuồng động đậy, liên tục ra vào, khuấy đảo hang nhỏ, chen vào tận sâu bên trong, từng chút từng chút nghiền áp địa phương mẫn cảm nhất của cô.

"A… a… a…!” Nhật Ly ôm lấy vai anh mà hét.

Kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ dâng trào cùng với nỗi nhớ mong bao ngày làm cô thực sự cảm giác bản thân lúc này đã bị thứ du͙© vọиɠ trần trụi này nhấn chìm mất rồi. Cô xụi lơ rũ người vào lòng anh, đôi núi ngọc dán sát l*иg ngực cứng rắn, đỉnh múi mẫn cảm truyền tới từng xung điện chạy thẳng lên não mang tới vô vàn trận bùng nổ nối tiếp nhau.

Cánh hoa bên dưới, bị cây gậy của anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà run rẩy phun trào mật ngọt, tay nhỏ khó khăn lắm mới ôm vào được bờ vai anh để giữ cho cơ thể không vì rung lắc mà trượt xuống.

Tiếng nức nở hòa cùng âm thanh nhóp nhép lọt vào tai hai người lại càng khiến động tác của Tuấn Kiệt thêm mạnh mẽ hơn.

"Tuấn Kiệt, anh chậm… một… chút. Quá… nhanh…” Nhật Ly nói xen vào giữa những cú lắc của anh.

Đôi tay đang giữ mông cô hơi dùng sức nhấc cô lên, Nhật Ly tưởng như anh đã ngừng lại chưa kịp thở ra đã bị kéo trở về. Cây gậy rắn chắc chính xác xỏ xuyên qua hang nhỏ.

“Á... Anh lại nghịch trò gì vậy hả?”

Cô chỉ sợ cái kia mà xuyên nhầm chỗ có phải là sẽ đổ máu hay không?

Tim Nhật Ly sợ hãi chạy lên tới tận cổ theo từng trận trêu đùa của anh, nỗi lo lắng đó càng khiến hang nhỏ co thắt kịch liệt, xúc cảm tạo ra lại càng nhiều. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng lớn.

Tuấn Kiệt híp mắt nhìn người phụ nữ của mình, gương mặt tinh xảo giờ đây đang lấm tấm mồ hôi, vài lọn tóc còn dính bết trên trán như một nét vẽ quyến rũ mê người. Khóe mắt xinh đẹp vì kɧoáı ©ảʍ mà chảy xuống từng hạt pha lê lấp lánh, vừa quyến rũ lại chật vật đáng thương hệt như một con thỏ nhỏ bị bắt nạt chỉ biết thút thít khóc, đáng thương đến nỗi khiến tim anh mãnh liệt rung động.

Bàn tay đỡ lấy hông cô nhấc lên rồi thêm lần nữa nhấn xuống, đồng thời cũng đẩy hông lên,

“Á...” Nhật Ly hét lên một tiếng nữa, cả người co gật, gồng lên như con cua trên người Tuấn Kiệt.

Mật ngọt như dòng suối nhỏ trào ra xối lêи đỉиɦ gậy, dọc theo đó chảy xuống khu rừng rậm rạp của anh và ngấm xuống ga giường.

Nhật Ly xấu hổ cắn môi đấm vào ngực anh hổn hển trách móc: “Ai cho phép anh bắt nạt em.”

Tròng mắt đỏ của Tuấn Kiệt càng thêm sáng.

Anh khẽ thở dài một tiếng, mỉm cười, cúi đầu liếʍ hết từng giọt nước mắt sau đó ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của Nhật Ly.

Anh tận tình dỗ dành cô: “Vợ à, em thật tuyệt. Anh chỉ là quá nhớ em!”

Nhật Ly chạm tay lên gò má anh, sống mũi cay cay: “Anh đã không chăm sóc tốt bản thân mình.”

“Anh vẫn rất tốt, chỉ thiếu em nên vậy thôi.” Tuấn Kiệt nói dứt lời liền ngậm lấy môi cô, cây gậy bên trong hang nhỏ cũng giật giật như đang muốn chứng minh sức mạnh.

Ngón tay cái của anh còn day nhẹ trên hạt mềm giữa những cánh hoa, tay khác không ngừng vân vê đỉnh núi.

Trong ngoài, trên dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm toàn thân Nhật Ly lại căng thẳng, da đầu tê dại như muốn nứt ra, quai hàm cứng ngắc gồng lên sung sướиɠ.

"Ưm, Kiệt, em cũng rất rất nhớ anh!" Cô ôm lấy hai bên đầu anh, miệng nhỏ hôn nhẹ từng cái lên môi anh nhả ra lời tình tứ.

Lời nói lọt vào tai anh, hông liền bắt đầu thúc liên hồi.

Lúc này Tuấn Kiệt đã nằm dựa ra thành giường, chống hai chân, tay giữ lấy hông Nhật Ly liên tục hẩy mông lên trên.

Tiếng bạch bạch chưa hề có dấu hiệu ngừng.

Anh hưởng thụ cảm giác ngắm nhìn người phụ nữ của mình vì anh mà hoan lạc, mắt hạnh mê man, miệng nhỏ thoải mái ngâm nga động tình.

Nhật Ly cũng nhấc hông phối hợp hài hòa với động tác ra vào của anh, cả chiếc giường rung lắc chao đảo chẳng khác gì một con tàu đang dập dềnh giữa biển khơi.

Bất chợt, một dòng điện xuất hiện phóng thẳng vào nơi tư mật, kê ngay tại miệng tử ©υиɠ khiến cảm giác trướng đau thật rõ ràng, đầu óc Nhật Ly hoàn toàn trống rỗng, trước mắt chỉ còn lại gương mặt của người đàn ông mà cô nhớ nhung.

Anh nhoẻn miệng cười giữ chặt hông cô ấn mạnh, vô số pháo hoa liền bất ngờ nổ tung, dòng ấm áp của anh phóng thẳng vào trong đó làm Nhật Ly giật người thêm lần nữa phóng thích.