Giờ phút này, Tuấn Kiệt chỉ muốn hung hăng mà cắm thật mạnh. Hang nhỏ chật hẹp như thế đã khiến anh sung sướиɠ đến cực điểm, bị vách thịt mềm bên trong không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Toàn bộ đường đi đang mạnh mẽ co rút, tựa như ngàn cái miệng nhỏ mυ'ŧ chặt lấy cây gậy, mỗi lần anh rút ra cắm vào là một lần rung động chạy thẳng vào tận trong tim. Chúng hóa thành dòng năng lượng ấm áp tỏa đi khắp tứ chi, đến mọi ngóc ngách của từng tế bào.
"Ly Ly, em chính là người phụ nữ của riêng anh." Tuấn Kiệt thì thầm, hạ thân điên cuồng ra vào.
Nhiệt độ căn phòng phút chốc nóng lên, tốc độ bên dưới cũng theo đó mà dần dần nhanh hơn gấp nhiều lần.
M.á.u xử nữ dưới sự ma sát của cây gậy liền bị mật dị.ch trắng đυ.c hòa tan, đường đi nhờ thế càng được thông thoáng trơn trượt. Tuấn Kiệt cứ vậy mà nỗ lực cắm.
Rồi đột nhiên anh rút cây gậy ra, miệng hang và cánh hoa vì thế mà cũng bị lôi kéo theo, mật di.ch ồ ạt lan tràn, sau đó lại lần nữa tiến công vào thật sâu, như muốn ghiền ép bốn phía, đỉnh gậy thô to như cây chày cứ vậy chăm chỉ giã.
Sâu rồi lại nông, thọc vào rồi lại rút ra, khiến bên trong hang nhỏ của Nhật Ly ngứa ngáy đến khó nhịn, cô chỉ hận không thể ngay lập tức cuốn lấy c.ự v.ậ.t kia rồi tham lam nuốt chửng.
Kho.ái cảm này khác hẳn với trong mơ, nó có một loại cảm giác no đủ chân thật hơn. Hai thân thể giao hòa khăng khít không ngừng rêи ɾỉ động tình.
Tuấn Kiệt cố gắng khống chế tốc độ của mình, từng bước một đánh thức vực sâu dục vọ.ng, tạo ra từng đợt sóng triều ập tới, đánh tan đi lý trí của Nhật Ly.
"Kiệt! Ưm… thật... Thật thoải mái." Ánh mắt cô ngập nước long lanh nhìn anh, trong đó tràn đầy nhu tình, tất cả mọi rào chắn ngượng ngùng đều được cởi bỏ hết. “Nhanh lên, mạnh lên nữa, thật thoải mái!”
Trong lòng cô lúc này chỉ còn lại sự mềm mại cùng dịu dàng, tình yêu và hạnh phúc.
Tuấn Kiệt mỉm cười vui sướиɠ, chỉ cần liếc mắt một cái là anh đã nhìn thấu tâm tư của cô. Chờ đợi bao nhiêu năm, chịu biết bao đau khổ và dặn vặt. Những gì anh đã phải trải qua, phải đánh đổi để giờ phút này có thể được ở bên cô không một ai có thể hiểu.
Anh hạnh phúc, mọi sự trả giá cho tới bây giờ đều xứng đáng. Quá khứ, tương lai, thân thể cùng trái tim của cô, tất cả đều thuộc về anh.
Hạ thân nhờ vậy càng thêm ra sức, anh cúi đầu nói vào bên tai cô: "Ly Ly, anh yêu em, yêu rất rất nhiều…"
Chỉ một câu nói đơn giản lại khiến cô bật khóc, cơ thể rung lên từng nhịp thổn thức. Bàn tay cô ôm lấy gương mặt anh khẽ mỉm cười kéo gần về phía mình dâng hiến đôi môi ngọt ngào như trái dâu chín mọng nước.
Anh chống đỡ thân thể của mình, cây gậy như là mỗi lúc một lớn đang ra sức cắm vào bên trong, chạm đến miệng tử ©υиɠ khiến cả hai chợt tê dại. Nó còn cọ lên vách thịt mẫn cảm, khuấy động tứ phía làm cho Nhật Ly không ngừng run rẩy.
Tốc độ của Tuấn Kiệt mỗi lúc một nhanh, mật dị.ch đã sớm tràn lan lênh láng, ào ạt chảy xuôi ra ngoài, theo kẽ mông nhỏ xuống ga giường thành vũng nhỏ. Hai quả trứng gà của anh cũng liên tục dập vào trên mông cô phát ra tiếng va chạm kêu bem bép, làm bọt nước bắn tứ tung.
Cảnh tượng thật… vô cùng d.â.m mỹ.
Đỉnh gậy nóng rực cứ.ng rắn thỉnh thoảng còn xoay tròn ở miệng tử ©υиɠ, trượt qua đó, đôi tay anh giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, nửa người dưới của cả hai cùng nhau kề sát, những sợi râu càng thêm tiếp xúc thân mật. Kho.ái cảm đan xen, không gì có thể so sánh được.
"A… quá sâu... Đừng, đừng mà..." Tuy là ngày thường cô khá lạnh lùng, biểu tình thanh lãnh tựa như một ngọn núi băng, nhưng giờ phút này cũng không thể kháng cự được cảm giác thỏa mãn của dục vọ.ng mà vô thức bật ra những câu từ dâ.m đãng.
Sống lưng căng chặt cong lên vẽ ra một độ cong mê người, da thịt khắp người nóng bừng đỏ lên, hai chân không biết từ khi nào đã kẹp chặt lấy vòng eo của người đàn ông. Theo từng động tác của anh, thân hình nhỏ xinh đong đưa kịch liệt, hai núi ngọc cứ.ng rắn tựa như con thỏ kịch liệt nhảy nhót, làm nụ hoa liên tục ma sát với vòm ngực của anh, tạo ra nhiều sự rung động đan xem.
Chỉ muốn càng điên cuồng hơn.
Rõ ràng đang là mùa Đông, vậy mà cơ thể của cả hai đều nhễ nhại mồ hôi, phập phồng khó nhọc thở, nhưng động tác của anh không vì thế mà bị chậm lại, tốc độ càng mãnh liệt khiến tiếng rêи ɾỉ của Nhật Ly cũng muốn vỡ tung.
Đôi tay cô không ngừng quờ quạng muốn tìm lấy một điểm tựa để níu kéo cơ thể chao đảo.
“Á…”
Chợt một tiếng thét kinh hoàng vang lên, cả người cô cứng đờ lại, toàn thân không ngừng co rút rung động, hang nhỏ gắt gao cắn chặt lại, tầng tầng lớp lớp thịt mềm bao bọc lấy cây gậy thô to, bốn phía bên trong tỏa ra áp lực, đem thân gậy kẹp thật chặt không buông.
Một dòng mật dị.ch nóng bỏng từ sâu trong hang nhỏ bắn ra, phun đầy trên đỉnh gậy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tuấn Kiệt một trận tê dại, ti.nh dị.ch theo đó cũng muốn lập tức bắn ra.
Ánh mắt anh tối sầm lại tăng nhanh tốc độ dưới hạ thể, cho đến khi lỗ nhỏ buông lỏng, anh mới đem đỉnh gậy vùi vào tận sâu bên trong chạm tới cổ tử ©υиɠ, một tiếng gầm nhẹ thỏa mãn vang lên, cây gậy kịch liệt giật giật, bắn ra lượng ti.nh dị.ch khổng lồ.
Đợi đến khi cây gậy mềm nhũn ra, Tuấn Kiệt lập tức ôm lấy Nhật Ly xoay người nằm nghiêng xuống giường, để đầu cô gối lên cánh tay mình, nép vào trong l*иg ngực ấm áp lắng nghe nhịp tim anh đang thổn.
Hô hấp của cả hai đã dần dần đều lại, nhưng cơ thể vẫn còn đang đắm chìm trong tư vị cao trào, hân hoan hạnh phúc. Mỗi tế bào đều đang sung sướиɠ hát ca tấu lên bản nhạc viên mãn khởi đầu cho những ngày tháng đầy thú vị sau này.
“Cảm ơn em!” Anh chạm ngón tay lên chóp mũi cô khẽ nói.
Nhật Ly mêt nhọc nhắm mắt khẽ ừ hứ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Đến cả ngón tay cô lúc này cũng không nhấc lên nổi chứ đừng nói tới việc gì khác.
"Từ giờ trở đi, em chính thức trở thành vợ anh rồi.” Tuấn Kiệt với tay lấy hộp nhung nhỏ trong túi quần dưới nền nhà lên, mở hộp cầm chiếc nhẫn dứt khoát l*иg vào ngón tay áp út của cô sau đó thành kính đặt lên môi.
“Nhẽ ra anh đã có thể làm một lễ cầu hôn thật lãng mạn, nhưng bây giờ anh cảm thấy, tất cả đều không còn quan trọng nữa. Anh đã chính thức buộc chặt em vào bên người, một bước không rời. Em biết chưa?”
Anh cứ lải nhải nói trong khi người trong lòng đã thϊếp đi từ lâu, cũng chẳng hề hay biết trên tay mình vừa có thêm một món đồ - Vật trang sức duy nhất mà cô mang.
“Chúng ta chính là một thể, không rời không bỏ." Đáy mắt anh rực rỡ lấp lánh, gương mặt kiên nghị lộ ra vài phần dịu dàng, lại cũng xẹt qua một tia tiếc nuối.
“Anh không thể quay lại sửa đổi quá khứ đau khổ của em, nhưng chắc chắn có thể xây dựng cho em một tương lai tốt đẹp.” Cánh tay mạnh mẽ ôm gọn cô vào lòng, âm thành trầm thấp lại vang lên:
“Anh yêu em!”
“Cảm ơn em!”