Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em

Chương 95

Edit: ji

[Em chỉ cần lợi dụng tôi không được sao?]

—–o0o—–

Hai ngày sau khi đến nước N, Mạt Minh cơ bản đã điều tra rõ người tên Lý Hạ này.

Hình như không có gì đặc biệt, Lý Hạ hiện tại là giám đốc điều hành một công ty bình thường, theo điều tra thì hắn ta không bất kì cái gì đam mê, là một người hết sức bình thường. Nếu ở cạnh nơi hắn ta sống, có thể nhìn thấy hắn hàng ngày đều đi làm rồi về nhà, là người không khó tiếp xúc, quan hệ cũng không có cái gì phức tạp.

Nếu muốn tìm ra điều khác biệt từ người này, hiển nhiên phải mất rất nhiều công sức điều tra.

Mạt Minh không có ý định tiếp xúc với Lý Hạ sớm như vậy, anh không thể hoàn toàn tin tưởng Hạ Thanh, cho đến khi mười phần nắm chắc, anh chỉ muốn âm thầm điều tra.

Buổi tối hôm nay, sau khi ăn tối ở gần khách sạn, Mạt Minh xách theo một túi bánh ngọt đang đi bộ để trở về khách sạn, trên đường liền gặp được Hàn Thiệu Chu.

Hàn Thiệu Chu cho tay vào túi quần, chờ anh ở trên đường như cũ, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lúc đó Mạt Minh thiếu chút nữa cho rằng anh vẫn còn đang ở Xuyên Hải.

“Một mình làm việc nguy hiểm, vẫn như trước nghĩ đến cái gì là làm cái đó, thậm chí vứt bỏ đồng đội của mình.” Hàn Thiệu Chu nghiêm nghị lên án.

“…”

Ở một đất nước xa lạ cách xa hàng nghìn dặm, sự xuất hiện đột ngột của Hàn Thiệu Chu làm Mạt Minh thực sự sửng sốt, bốn phía xung quanh là cảnh phồn hoa xa lạ, chỉ có bóng dáng quen thuộc trước mặt là không thể quen thuộc hơn.

“Tôi có một kế hoạch.” Sau khi lấy lại tinh thần, Mạt Minh nhìn dòng xe cộ trên đường: “Hơn nữa công việc của tôi là năm sau. Cho đến lúc đó, tôi có đủ thời gian, tôi sẽ không nóng lòng mà bí quá hóa liều”.

“Kế hoạch này, vẫn chỉ có một mình cậu? Giống như cậu đối phó với Tiền Trí, Tôn Triều, Hạ Thanh cùng Thẩm Tiền trước đây?”

Mạt Minh kinh ngạc: “Anh, anh đều biết…”

“Đúng vậy.” Hàn Thiệu Chu nói: “Tôi đều biết.”

Hàn Thiệu Chu nhìn Mạt Minh, ánh mắt lạnh lùng dường như đang cố đè nén điều gì đó, một lúc sau mới nói: “Khi chúng ta là tình nhân, cậu chưa bao giờ coi tôi là tình nhân thực sự, còn bây giờ là bạn bè, mặc dù đã đạt được sự hợp tác, cậu vẫn như cũ coi tôi có thể có có thể không, có phải dù tôi có đóng vai trò gì đi chăng nữa thì trong mắt cậu, tôi vẫn chỉ là khách qua đường. “

“Có những việc tôi có thể tự xử lý, anh đã giúp tôi rất nhiều.”

“Tôi cho rằng sự hợp tác trong những ngày qua, nhiều ít có thể khiến cậu tin tưởng tôi”.

Mạt Minh rũ mắt xuống, anh không muốn nói cho Hàn Thiệu Chu, thật ra đêm đó ở Hương Tân Sơn, anh biết Hàn Thiệu Chu nửa đêm rời giường ở ban công hút thuốc rất lâu, nhưng anh không biết điều đó có nghĩa là gì, anh chỉ cảm thấy rằng nó có liên quan đến anh.

“Có một số việc, tôi nghĩ anh nhất định phải đấu tranh rất lâu mới có thể suy nghĩ thoáng ra được.” Mạt Minh hít sâu một hơi nói: “Anh đã rất vất vả mới trở về trạng thái bình thường, đề phòng vạn nhất, chúng ta…”

“Đề phòng vạn nhất cái gì?” Hàn Thiệu Chu hỏi.

“…”

“Đề phòng tôi sẽ tiếp tục truy cứu việc em coi tôi là thế thân, hay đề phòng tôi sẽ tiếp tục thích em?”

Mạt Minh cúi đầu trầm mặc không nói.

Hàn Thiệu Chu đã đi tới trước mặt Mạt Minh, ánh mắt trầm mặc nhìn anh: “Em dựa vào cái gì cảm thấy tôi đã thoát khỏi chuyện đó? Dựa vào cái gì cho rằng trạng thái của tôi đã trở lại bình thường?”

“Trong khoảng thời gian này anh thật sự…”

“Rất bình tĩnh, rất bình tĩnh, đúng không? Vậy thì em nói cho tôi biết, biểu hiện như thế nào mới gọi là không thể thoát ra?” Hàn Thiệu Chu cười một tiếng: “Không phải em luôn thông minh sao, tôi rõ ràng rất hận em coi tôi là thế thân của Chu Tự, lại giống như một tên hèn hạ muốn đến gần em, em thật sự không biết là vì sao ư? Em vẫn luôn biết, chỉ là em chẳng hề bận tâm”.

“…”

Hàn Thiệu Chu nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt kia, môi run lên vài giây, khàn giọng nói: “Nếu tôi nói, hiện tại tôi giống như một kẻ si ngốc vẫn thích em, em có tin hay không…”

Mạt Minh sững sờ nhìn Hàn Thiệu Chu, lông mi dày run lên cùng với con ngươi đen nhánh cùng chấn động, sau một hồi kinh ngạc, anh lui về phía sau nửa bước, nhìn mặt đất, nhẹ giọng nói: “Vậy tôi càng nên tránh xa anh, nếu là làm bạn bè, tôi không muốn anh cố gắng vô ích”.

“Cố gắng vô ích?”

Hàn Thiệu Chu dường như đã biết trước cười hai tiếng, đáy mắt như có một tầng sương mù, đây có thể chính là nguyên nhân khiến hắn mấy ngày nay kìm nén không dám thổ lộ, hắn biết chỉ cần mình lộ ra một chút cảm xúc, người đàn ông này sẽ dứt khoát cắt đứt mọi suy nghĩ của hắn không chút do dự, lấy danh nghĩa lòng tốt để làm những điều tuyệt tình nhất. Chỉ khi hắn cư xử một cách bình thường nhất, không có du͙© vọиɠ thì hắn mới có thể đến gần người đàn ông này.

Mọi thứ dường như trở lại điểm xuất phát một lần nữa, mấy ngày vừa rồi chung sống hòa thuận mang đến cho hắn ảo tưởng, đã nhanh chóng bị đập tan thành từng mảnh.

“Anh Hàn, trở về đi, thân phận của anh không thể so với người khác, bây giờ còn không có vệ sỹ ở đây, như vậy không an toàn.” Mạt Minh nói: “Loại chuyện này không cần chậm trễ cả hai người ở đây, anh Hàn nếu có chuyện gì có thể phái người đi điều tra. Nếu tôi ở bên này có tin tức gì mới, chỉ cần liên quan đến Bàng Nguyên Thanh, tôi sẽ nhanh chóng liên lạc với anh”.

Hàn Thiệu Chu nhìn Mạt Minh nghiêm túc nói, trong lòng đột nhiên thấy trống rỗng.

Mạt Minh luôn luôn lý trí, rất tỉnh táo, hắn đột nhiên hối hận vì đã nói ra những lời đó, nếu như vừa rồi giả vờ ra vẻ, hắn ít nhất có thể thản nhiên rủ người này đi ăn tối, trên đường có thể cùng nhau nói chuyện.

Hắn từ Xuyên Hải vội vàng đuổi tới nơi này, hắn cũng không có kế hoạch gì, chỉ biết Mạt Minh đang ở đây, cho nên hắn muốn đến tìm Mạt Minh, không biết có cái gì lôi kéo làm cho hắn gấp không chờ nổi muốn đến tìm anh.

Chỉ là muốn đến gặp em ấy, chỉ thế mà thôi…

Hàn Thiệu Chu nặng nề nhắm mắt nói: “Em không nên ở đây một mình. Nếu chuyện này thực sự liên quan đến Bàng Nguyên Thanh, em tiếp tục điều tra sẽ rất nguy hiểm. Tôi biết em là người thông minh, nhưng tôi không nghĩ em có thể là đối thủ của Bàng Nguyên Thanh, em cùng tôi trở về Xuyên Hải, có chuyện gì tôi sẽ cho người điều tra”.

“Tôi…”

“Tôi sẽ không vô liêm sỉ dùng điều này làm lý do để yêu cầu em báo đáp cho tôi điều gì. Em không cần phải lo lắng về điều đó, em cũng không cần phải cảm thấy em nợ tôi bất cứ điều gì. Em giúp tôi đối phó với ông ngoại và ông nội của tôi, chuyện này tôi chỉ là báo đáp ân tình của em, tôi…”

Anh không muốn nhìn thấy em phải mạo hiểm … Hàn Thiệu Chu rốt cuộc vẫn không nói ra những lời này, hắn sợ chỉ cần ra vẻ nói thêm một câu, sẽ chỉ khiến Mạt Minh dứt khoát từ chối.

Mạt Minh im lặng một hồi, sau đó nói nhỏ: “Tôi về khách sạn trước.”

“Em vẫn chỉ muốn dựa vào chính mình phải không?” Hàn Thiệu Chu không thể nhịn được nữa: “Coi tôi như công cụ không được sao? Tôi không cần em phải lấy cái gì đồng giá trao đổi, tôi không yêu cầu bất cứ điều gì, em chỉ cần lợi dụng tôi không được sao?”

Mạt Minh trầm mặc hồi lâu mới tiếp tục nói: “Anh không nên bị đối xử như vậy.”

Hàn Thiệu Chu sững sờ, hoảng hốt, trong cơn mê mang, hắn nhìn thấy trong đáy mắt như mực kia có một tia ôn nhu, chỉ giây lát rồi biến mất.

“Nếu thực sự cần …” Mạt Minh khẽ cười: “Tôi sẽ nhờ anh Hàn giúp đỡ.”

Hàn Thiệu Chu ánh mắt trong gió đêm đầy mất mát… Cái này nghe như chiếu lệ, giống như là an ủi.

Mạt Minh nói xong liền xoay người rời đi, một lúc sau mới quay đầu lại nhìn người đang đi theo mình.

Hàn Thiệu Chu vừa mới lau qua đôi mắt đỏ còn có chút ẩm ướt, ánh mắt ủ rũ trong đêm, hắn yếu ớt nói: “Cùng ở chung một khách sạn, cho nên chúng ta cùng đường…”

Mạt Minh xoay người tiếp tục bước đi.

Họ phải đi bộ qua hai con đường để trở về khách sạn, dưới ánh đèn hai người một trước một sau, không có bất luận cái gì chuyện trò, nhưng cũng không có bất kì cái gì khoảng cách.