Chương 8: Ngươi Khốn Nạn Đến Vậy
Ta giống như một con heo thơm phưng phức mới ra lò bị khiêng đến tẩm cung hoàng đế.Tình tiết này nếu dưới ngòi bút của ta đương nhiên sẽ là ngọc thể nằm nghiêng, xuân mãn càn khôn, hoa đào mới hé vấn vít hương ngậm sương sớm, ngọc long xuất trăm trận nông sâu…
Nhưng sự thực, đối tượng lại là, Lưu A Đấu.
Vị ma ma kia đẩy ta vào tẩm cung, cuối cùng uy hϊếp một câu: “Không lạc hồng thì rơi đầu!”
Không biết có phải vì quá tự tin với lời uy hϊếp của bản thân hay không mà bọn họ lại không cho ta uống xuân dược trợ hứng, số lần xuất hiện của loại thuốc này dưới ngòi bút của ta chỉ ít hơn số lần ưm a mà thôi.
Ta cúi đầu nhìn quần áo trên người, mỏng như cánh ve hầu như xuyên thấu, có mặc cũng như không mặc.
“Ố? Ngươi là ai?” sau lưng truyền đến tiếng Lưu A Đấu, da đầu ta cứng lại, quay người nhìn hắn.
Lưu A Đấu trầm mặc giây lát, dùng ngữ điệu không chắc chắn hỏi: “Tiếu Tiếu?”
Ta thở dài một tiếng, quỳ xuống: “Bệ ha.”
Hắn mừng rỡ bước lên trước, “Tiếu Tiếu, mẫu hậu cho ngươi tiến cung rồi sao?” Hắn ngồi ngưng lại một lát rồi hỏi: “Sao ngươi lại ăn mặc thế này?”
Ta mặt không đổi sắc đáp: “Vừa rơi xuống ao ở ngự hoa viên cho nên mới tìm cung nữ mượn bộ đồ để thay.”
“Vậy à.” Lưu A Đấu chẳng chút nghi ngờ, “Nhưng mà muộn thế này ngươi còn vào cung làm gì?”
Ta làm bộ nghiêm túc trả lời: “Thái hậu nói, để vi thần đến đốc thúc bệ hạ đọc sách.”
“Hả?” Lưu A Đấu chớp chớp mắt, “Đọc sách gì?”
Ta tùy tiện đáp: “Đọc Chư Tử Bách Gia, đọc của nhà nào bệ hạ muốn học mà không ghét là được…”
Lưu A Đấu nửa hiểu nửa không gật gật đầu, quay người đi lấy sách. Ta thở phào, lau lau mồ hôi trên trán, lúc này mới cảm thấy có chút lạnh, quả thực ăn mặc cũng có chút phong phanh quá.
Lưu A Đấu cầm đến quyển “Mạnh Tử”, hỏi ta: “Đọc quyển này được không?”
Ta gật đầu lia lịa: “Được được được, ta lạnh chết mất, mượn ổ chăn của bệ hạ nằm chút.”
Hắn tùy ý đáp, “Được thôi.”
Vậy là hai người ta và Lưu A Đấu vô cùng thuần khiết nằm trên giường. Hắn ở phía ngoài, ta nằm phía trong.
Hắn ngồi bên ngoài ta rúc trong chăn cảm thán, “Long sàng thật là thoải mái, khó trách nhiều kẻ muốn bò lên như vậy.”
Lưu A Đấu quay sang nói: “Giường ở nhà Tiếu Tiếu cũng rất thoải mái.”
Khó trách một con gà cũng muốn leo lên…
“Bệ hạ này…” Ta đắn đo, “ngày mai nếu có người hỏi, ‘Tư Mã Tiếu có hầu hạ bệ hạ không’ thì ngài cứ nói có, nếu hỏi ‘có thoải mái, vui sướиɠ không’ ngài cứ nói ‘rất thoải mái’, hiểu không?”
Hắn thành thật đáp: “Không hiểu.”
Ta cũng thành thật nói: “Dựa vào năng lực lĩnh ngộ của bệ hạ rất khó giải thích cho ngài hiểu, bệ hạ chỉ cần nhớ những lời ta dặn là được rồi, nếu không thái hậu sẽ chặt đầu ta đấy.”
Ta nói vậy hắn không hiểu cũng đã hiểu, sắc mặt nghiêm trọng gật gật đầu.
Bên phía Lưu A Đấu đã ám hiệu xong, còn lạc hồng phải làm thế nào đây?
Hạ sách, trích máu.
Ta hỏi: “Bệ hạ, ngài có sợ đau không?”
Hắn ngây thơ cười: “Không sợ.”
Ta vỗ tay, “Như vậy thì tốt quá.” Vừa nói vừa bò ra khỏi ổ chăn, lần mò trên bàn lấy một con dao rọc giấy, khoa tay múa chân một lúc.
Thọ phật vô lượng, a di đà phật, ta lấy máu hoàng đế chắc không bị sét đánh đâu nhỉ?
Ta nhìn trộm Lưu A Đấu, gương mặt hắn hồn nhiên mê mang nhìn ta, thật sự không đành lòng nhưng không thể không tàn nhẫn.
Ta nắm chặt cán dao, cười dịu dàng với Lưu A Đấu: “Bệ hạ, thần cứa bệ hạ một nhát có được không?”
Hắn cảnh giác nhìn ta, “Tại sao?”
Ta thở dài đáp: “Nhát dao này chắc chắn là phải cứa rồi, hoặc là trên người ta hoặc là trên người bệ hạ, ta sợ đau, bệ hạ không sợ đau, vậy đương nhiên là cứa bệ hạ rồi.”
“Vì sao nhất định phải cứa?”
“Nguyên nhân việc này rất phức tạp, rất khó giải thích cho ngài hiểu, bệ hạ chỉ cần biết không cứa thái hậu chặt đầu ta là được.”
Hắn cau mày một lúc, chần chừ chìa cánh tay trắng mũm mĩm nói: “Vậy được thôi... Ngươi đừng cứa sâu quá, đầu giường có kim sang dược, bôi lên một ít có thể cầm máu.” Trong lòng ta thầm nghĩ hắn vẫn rất sợ chết nhỉ, hắn lại nói: “Nếu để người khác phát hiện ra ta bị thương, thái hậu cũng sẽ chặt đầu ngươi đấy.”
Ta ngây người, nắm chặt dao ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn quả nhiên suy nghĩ sâu xa…rốt cuộc là ngốc thật hay ngốc giả đây?
Câu này của hắn nói rất có lý…nếu để người khác phát hiện trên người Lưu A Đấu có vết thương không rõ nguồn gốc, nhất định sẽ tra hỏi, vết thương té ngã đυ.ng chạm còn dễ nói, vết dao thế này thì phải giải thích thế nào.
Ta thở dài buồn bã buông dao, nhủ thầm kế này không thể thực hiện được nữa rồi.
Cánh tay Lưu A Đấu giơ ra rất lâu, thấy ta không động đậy lại hỏi: “Sao không cứa? Không bằng để ta tự cứa cho.”
Nói xong hắn liền nhặt lấy con dao, nhấc tay định cắt cánh tay mình, ta hoảng hồn hét: “Đừng!” Sau đó vươn tay túm chặt lấy cánh tay đang cầm dao của hắn. Hắn không buông lỏng, ngước mắt nhìn ta, trong đôi mắt nai to tròn đen láy ánh lên tia khó hiểu: “Vì sao?” rồi tự cho mình thông minh đáp luôn: “Ngươi sợ máu đúng không? Quay người lại là không thấy nữa đâu.”
Ta hít một hơi thật sâu: “Bệ hạ, buông tay, đưa dao cho thần…ngoan…”
Hắn do dự một lúc, từ từ đưa dao về phía ta, tim ta đập bịch bịch bịch như thể có người đang gõ cửa. Bên ngoài loáng thoáng có tiếng người nói: “Bên trong hình như không có động tĩnh gì?”
“Ai ở bên ngoài?” Lưu A Đấu quay đầu, tay vừa buông, mũi dao trong tay lập tức rơi thẳng xuống, sượt qua đùi ta.
Ta cắn răng, ngẩng đầu gào lên một tiếng: “A a a a a….”
Đau – chết – ta - mất!
Tuy rằng chỉ cứa rách hai lớp da nhưng rất nhanh đã rướm máu, rồi ào ạt thấm qua làn váy mỏng, lại tiếp lục chảy xuống nhiễm đỏ cả chăn phủ giường.
Lưu A Đấu cũng bị cảnh này dọa cho hết hồn, lắp bắp nói: “Ta…ta…không phải ta cố ý đâu…ta…ta đi lấy kim sang dược!” rồi loạng choạng chạy đi lấy thuốc.
Ta há miệng thở hổn hển, đau đến mức da đầu tê rần, cũng không biết thật sự đau đến mức ấy hay do ta phóng đại cảm giác, quả thực cảnh này nhìn thấy mà giật mình kinh sợ.
Lưu A Đấu mang thuốc tới, hai tay túm chặt lấy váy ta xé một phát, cái váy vốn đã bị dao cắt qua rách một miếng bây giờ roẹt một tiếng, để lộ ra phần đùi trắng dính đầy máu đỏ tươi, thảm đến mức không nỡ nhìn…
Lưu A Đấu bôi kim sang dược lên miệng vết thương, ta hít một hơi gào lên: “Đau đau đau đau đau chết mất! Nhẹ chút nhẹ chút! Chậm thôi chậm thôi!”
Lưu A Đấu đầu đầy mồ hôi dỗ: “Ngươi nhịn một chút, cố nhịn một chút là hết đau thôi.”
Ta ngẩng đầu, lệ rơi đầu mặt…
Ta đã tạo nghiệt gì mà lại thảm hại thế này? Là vì lâu quá không đi tế bái thánh thần sao? Phụ thân à, con ngày ba bữa sáng trưa tối thắp nhang, thỉnh thoảng lại thêm bữa đêm cho người, người ở trên trời có linh sao lại không phù hộ cho con!
Lưu A Đấu chẳng biết tìm được ở đâu ra một tấm lụa trắng ba tấc phòng chừng để ban cho phi tần tự vẫn, xé một đoạn giúp ta băng bó vết thương, lại thấy chiếc váy rách nát dính đầy máu nên xoay người chạy đi lấy một bộ quần áo của mình cho ta mặc.
Hắn mười ba ta mười sáu, hai người chiều cao cũng không khác biệt bao nhiêu, hắn chỉ to hơn ta một chút nên quần áo hắn ta mặc lên cũng không vấn đề gì.
May mà đồ hắn tìm mang đến không phải long bào, chỉ là một bộ trung y tối màu, ta quấn mình lại, thắt chặt dây lưng, thút thít nghẹn ngào trừng mắt nhìn hắn.
Hắn sờ sờ đầu, nở nụ cười vô tội với ta.
“Ta sẽ không tha thứ cho bệ hạ đâu.” Ta nghiến răng nghiến lợi kiên quyết nói, “Trừ phi ngài thưởng thêm cho ta thứ tốt gì đó…”
Hắn oan ức nhìn ta: “Ngươi muốn thứ gì có khi nào ta không cho đâu.”
“Thần tạm thời chưa nghĩ ra.” đồ tốt của hắn đều bị ta lừa gạt gần hết rồi, “chờ thần nghĩ ra rồi bệ hạ hãy thưởng cho thần.”
Hắn gật đầu: “Được thôi, ngươi không tức giận là tốt rồi.”
Ta hừm một tiếng.
Haizzz…Thực ra con người hắn cũng không tồi, nếu đổi lại là hoàng đế khác, sớm đã đem ta ra chặt làm tám khúc rồi.
Gào khóc một lúc lâu lại bị chảy không ít máu, ta coi như cạn kiệt tinh thần sức lực, tay cũng bắt đầu lạnh, huyết sắc trên mặt chắc cũng rút đi nhiều rồi.
“Ta buồn ngủ rồi.” ta túm lấy chăn phủ giường “ Vẫn còn hơi lạnh.”
Lưu A Đấu nói: “Vậy ta bảo cung nhân đem thứ gì đến cho người ăn, ăn xong rồi sẽ thấy ấm hơn.
“Không cần đâu.” Ta dụi dụi khóe mắt, chảy nước mắt nhiều nên mắt cũng bị khô, “Bệ hạ đọc sách đi, ta chợp mắt một lát. Khi nào có người đến thì gọi ta dậy.”
Quả nhiên cầu người chẳng bằng cầu mình, chờ Văn Nhân Phi đến cứu thì không biết ta đã chết bao nhiêu lần rồi.
Ta rúc người vào chăn, nằm phía bên sạch sẽ, Lưu A Đấu giúp ta dém góc chăn “Ngươi ngủ đi, ta đọc sách.”
Ta khịt mũi đáp lại hắn một tiếng “Ừm.”
Mắt nhẹ nhàng nhắm lại, nằm hướng mặt ra ngoài, Lưu A Đấu đang ngồi trước giường, bóng lưng có phần tròn trịa, nhìn cũng coi như yên bình.
Thái hậu thực khiến người ta không còn lời nào để nói, chẳng hiểu ra sao lại bắt ta thị với tẩm cái gì, Lưu A Đấu vẫn còn nhỏ kia mà, hơn nữa ta chẳng qua cũng chỉ là một sử quan.
Aizzz….
Tối nay xem như lừa được, ngày mai lại phải làm sao?
Sẽ không bắt ta đêm đêm thị tẩm đấy chứ?
Đầu óc mơ mơ màng màng, càng nghĩ càng sợ, cứ như vậy ta còn có thể gả đi được sao...
Trời vừa tờ mờ sáng, bên ngoài đã có tiếng mở cửa truyền tới. Lưu A Đấu ngủ bên cạnh ta, l*иg ngực theo tiếng thở nhẹ nhàng phập phồng lên xuống, một đám cung nhân bước tới, không tiếng động quỳ xuống trước long sàng nhẹ giọng gọi: “bệ hạ, nên thức dậy lên triều rồi.”
Lư A Đấu lầm bầm mấy tiếng, đưa tay dụi dụi mắt, mờ mịt một lúc mới đáp “Ờ…”
Sau đó quay đầu sang nhìn ta trong giây lát, nhớ lại chuyện tối qua, “Tiếu Tiếu, ngươi có muốn ngủ thêm lúc nữa không?”
Ta thở dài: “Ta muốn về nhà…”
Đám ma ma cung nữ hầu hạ Lưu A Đấu súc miệng thay quần áo, hai bà ma ma tắm cho ta tối qua đến thu dọn chăn trải giường, nhìn thấy vết máu kia bỗng ngây ra một lúc rồi lẩm bẩm nói: “Bệ hạ thực là uy mãnh…”
Có thể không uy mãnh không, lạc hồng mà y như quỳ thủy.
Một bà ma ma thấp giọng cười: “Tối qua khiến cô nương chịu khổ rồi, bên ngoài cũng nghe thấy tiếng cô nương kêu đau, nhưng đau một lát, hôm nay trở đi lại có rất nhiều những ngày tháng tốt đẹp rồi, cũng xem như đáng giá.”
Khóe mắt ta co giật, không biết nên ứng đối thế nào.
Hai người đó muốn đến cởi y phục của ta, nghĩ tới vết thương trên đùi, ta vội vàng túm chặt lấy, không cho bọn họ đυ.ng tới. Bọn họ xem ta nay đã là người của Lưu A Đấu nên không dám quát tháo lớn tiếng như hôm qua, chỉ cười có phần hiền hậu: “Cô nương xấu hổ sao, không cần căng thẳng, bộ quần áo này dù sao cũng phải thay mà.”
“Để đồ ở kia đi, ta tự thay!”
Hai người cười lén một cách quang minh chính đại, lấy một bộ váy màu hồng cánh sen đưa cho ta, không còn hở bạo như chiếc váy tối qua nữa.
Văn Nhân Phi nói đúng, phải quý trọng sinh mạng, xa rời triều đình.
Vết thương trên đùi ta vẫn còn đau nhói, đi lại không thuận tiện, bọn họ xem như ta bị ** khó nói nên cũng không nghi ngờ. Hình tượng của Lưu A Đấu dường như bừng sáng, thay da đổi thịt, từ một tên ngốc biến thành một tên cầm thú.
Thái hậu đang ở ngự hoa viên cho đám chim sẻ yêu quý của bà ta ăn, ta quỳ xuống sau lưng, bà ta mới chầm chậm quay người lại, đứng trước mặt ta, im lặng đánh giá trong giây lát mới nói: “đứng đậy di.”
Ta dè dặt run rẩy đứng lên, bà ta lại đại phát từ bi ban ngồi.
“Lúc trước không chú ý, hôm nay trang điểm nhìn kỹ, hóa ra cũng là một mỹ nhân, khó trách bệ hạ lại thích ngươi. Bệ hạ từ nhỏ cũng không có nữ nhân bên cạnh, ngươi và nó tuổi tác tương đồng, cũng coi như thanh mai trúc mã, nếu bệ hạ đã thích ngươi, nay cũng muốn ngươi, vậy sau này ngươi đã thành người của nó rồi, tạm thời phong ngươi làm Lương nhân, ngươi có ý kiến gì không?”
“Vi thần xuất thân ti tiện, không xứng với bệ hạ.”
“Là không xứng.”bà ta lạnh nhạt nói, “cho nên làm lương nhân cũng đã là không tệ. Hoàng hậu của bệ hạ đương nhiên là hào môn thân quý, kim chi ngọc diệp, ngươi chỉ là một kẻ làm ấm giường, phong ngươi làm Lương nhân đã là cất nhắc, cũng không có chỗ cho ngươi cự tuyệt đâu.”
Loại phụ nữ này dưới ngòi bút của ta trước nay đều là bị ngàn vạn người chà đạp.
Ta nghiến chặt răng, oán trời trách đất, vô lực đến cùng cực.
“Vi thần muốn về nhà một chuyến.”
“Ừ.” Bà ta gật gật đầu, “có thể, nhưng phải nhớ, sau này không được xưng vi thần, phải xưng thần thϊếp.”
Cứ như vậy, xem như ta đã bán thân rồi sao…