Chương 10: Kê Tình Thiêu Đốt Tháng Năm
Ta trải qua đêm cuối cùng ở nhà. Một đêm này, ta ném Phượng Phượng ra ngoài, chen chúc chung một giường với mẫu thân hòng gia tăng tình cảm mẹ con, kết quả nửa đêm bị mẫu thân đá xuống giường. Ta chấp nhận số phận quay về tìm Phượng Phượng.Trời vừa mới sáng, xe ngựa trong cung đã lại đến đón ta và Phượng Phượng vào cung.
Mặt mũi đám cung nhân nhìn ta càng thêm nịnh bợ, có lẽ là Văn Nhân Phi đã tuyên cáo thân phận nghĩa nữ của ta. Chỉ e nay người của Thục đô đều đang suy đoán, Tư Mã Tiếu rốt cuộc là loại người nào mà chỉ trong một đêm, giá trị bản thân đã tăng lên gấp bội, Văn Nhân Phi là nghĩa phụ của ta, Lưu A Đấu làm phu quân của ta.
Coi như chim sẻ biến thành phượng hoàng.
Ta dựa vào thành xe, khảy khảy vòng phượng. Phượng Phượng nhảy phắt lên tay, phút chốc tay ta trĩu xuống, nó lại nhảy một cái, móng vuốt bám chặt lấy vòng tay của ta, đập cánh phành phạch.
Ta thầm nghĩ, con gà mẹ này chắc chắn là yêu thầm văn Nhân Phi rồi, đối với bất kỳ đồ vật gì có hơi của Văn Nhân Phi, nó đều ôm thái độ cố chấp vô cùng khác thường.
Ta túm nó xuống, áp chế chặt.
“Ồn ào chết mất, người trong cung toàn hung thần ác sát. Cẩn thận bị bắt đi nấu canh!”
Kể từ khi nó gầy bớt đi, thân hình thướt tha không ít, ngoại hình đẹp đẽ lả lơi hơn nhiều so với những con gà mái khác, toàn thân lông óng mượt, lòe loẹt sặc sỡ. Bởi vì sợ nó chạy loạn trong cung bị người ta bắt được ăn mất nên ta đã đặc biệt dùng bút chu sa viết lên lưng nó một chữ “phượng”, nhưng bởi vì nó cứ giãy giụa liên tục, cuối cùng chỉ có thể mơ hồ nhìn ra một tấm bùa vẽ ma quỷ.
Vào đến cung, cung nhân sắp xếp cho ta ở Tố Hoa cung. Hoàng cung Thục đô là hoàng cung cũ cải tạo lại, không to không nhỏ, không mới không cũ, không xấu không đẹp, chỉ có thể nói là tạm chấp nhận, lại thiếu đi chút phong khí đế vương. Lưu Bội chưa ở được bao lâu đã ra đi, hậu cung chỉ còn một mình thái hậu. Nhưng dù sao thì, Lưu Bội và hai người anh em của hắn ngủ cùng chăn, ăn cùng chén, mấy bà vợ của ba người họ rốt cuộc để làm gì?
Nói tóm lại, hậu cung này vốn đã không lớn, nhưng bởi vì không người ở, nên cũng không tính là nhỏ. Tố Hoa cung cách tẩm cung của Lưu A Đấu rất gần , chắc có lẽ là để ta thuận tiện chăm sóc hắn. Đến giờ Lưu A Đấu đã biết ta được phong thành lương nhân, nhưng liệu hắn có hiểu lương nhân nghĩa là gì, quan hệ giữa ta và hắn là thế nào chăng?
Tố Hoa cung sớm đã có người quét dọn, bốn cung nữ hầu hạ ta nghe nói là do Văn Nhân Phi phái tới khiến cho ta phút chốc yên lòng không ít. Xem qua chỗ ở xong, trong cung thái hậu phái người tới truyền lời, răn dạy dài dòng một bài cuối cùng tổng kết lại, công việc của ta, nói đơn giản chính là phải đi theo hầu hạ hoàng thượng suốt mười hai canh giờ. Bệ hạ lên triều, ta chờ, bệ hạ phê duyệt tấu chương, ta bưng trà rót nước, bệ hạ dùng thiện, ta đút thức ăn, bệ hạ tựu tẩm, ta thị tẩm.
Ta đây là làm chủ hay là làm nô tỳ hả!
Theo lý mà nói, phi tần sau khi thị tẩm đều quay về cung của mình, không được ngủ lại trên long sàng, nhưng nghe nói thái hậu «đặc cách khai ân», để ta hầu hạ cho đến sáng hôm sau…
Lúc ta làm sử quan, phải ở cạnh hoàng đế từ sáng tới tối, nhưng ít nhất đến đêm vẫn có thể về nhà, bây giờ còn thảm hơn cả trước…
Ta dựng Phượng Phượng dậy, phỏng chừng cũng sắp đến giờ đi báo cáo bên chỗ Lưu A Đấu rồi, thuận tiện nói với bốn cung nữ được phái tới hầu hạ ta : «Sau này các người hầu hạ nó là được rồi».
Quả nhiên, bên phía Lưu A Đấu vừa hạ triều, lập tức có người truyền ta đến hầu hạ. ta lưu luyến bịn rịn không nỡ xa rời Phượng Phượng, hùng hổ gϊếŧ tới chỗ Lưu A Đấu.
Ngọn nguồn mọi bi kịch của ta.
Hắn vẫn ngây ngô không biết, nhìn thấy ta còn rất vui vẻ vẫy tay gọi : «Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu… »
Trái phải đều có người dán mắt nhìn, ta bèn ôn hòa dịu dàng đáp : «Bệ hạ gọi thần thϊếp có việc gì ạ?»
Hắn ố một tiếng, «Vì sao ngươi không xưng vi thần?»
«Bởi vì thần thϊếp bây giờ đã là lương nhân rồi … », trong lòng ta khóc ròng.
«Nghe thật khó chịu, ngươi vẫn nên giống như lúc trước thì hơn», hắn cho những người khác lui tồi hỏi ta «Tiếu Tiếu, vết thương của ngươi đã đỡ chưa?»
«Đỡ rồi, tạ bệ hạ quan tâm», không có người khác ở đây, ta cũng thoải mái hơn nhiều.
«Tiếu Tiếu, thúc phụ nhận người làm nghĩa nữ, tại sao vậy?»
Ta ngồi xuống bên cạnh hắn, thấy trái cây không tệ liền tiện tay lấy một miếng.
«Người thích ta.»
«Vậy ngươi có thích ông ấy không?»
«Thích. » Ta nhổ hạt.
«Vậy ngươi thích ta không?»
«Thích.»Ta lại cắn một miếng.
Hắn cười thật thà : «Ta cũng thích Tiếu Tiếu, ta cũng nhận ngươi làm nghĩa nữ nhé.»
Hạt dưa của ta phun trúng lên mặt hắn, hắn ngây ra một hồi, ta bình tĩnh nâng gấu tay áo lên lau mặt cho hắn.
Tâm trạng của ta cực kỳ phức tạp…
«Chuyện…bệ hạ, như thế này rất tốt, chẳng phải người đã phong ta làm lương nhân rồi hay sao, cái này cũng không khác nghĩa nữ là mấy.»
Lưu A Đấu chăm chú nhìn cổ tay ta rồi lại nhấc tay nắm lấy, «Chiếc vòng này thật đẹp».
Ta đắc ý cười : «Đẹp không? Nghĩa phụ cho ta đấy.»
Lưu A Đấu gật đầu: «Đẹp lắm, Tiếu Tiếu, ta cũng cho ngươi một thứ rất đẹp, ngươi có muốn không?»
Những đồ đẹp của hắn đều bị ta lấy sạch rồi, hay là tiếp tục ghi nợ đi. «Sau này nhìn thấy ta sẽ tìm bệ hạ đòi, cho nợ trước đấy.»
Hắn mất mát ừ một tiếng rồi lại sờ sờ chiếc vòng tay của ta.
Ta thu tay, quệt miệng đứng dậy.
Cung nhân đẩy cửa bước vào, Văn Nhân Phi bước theo sau, ta chớp chớp mắt mới nhìn rõ khuôn mặt của hắn. Hắn và Lưu A Đấu hành lễ với nhau xong, ta lại hành lễ với hắn «Nghĩa phụ .»
Hắn mỉm cười gật đầu với ta, sau đó lại tiếp tục bài giảng như mọi ngày cho Lưu A Đấu. Thừa tướng là hắn đây, vừa là cha vừa là chú, vì Tây Thục và Lưu A Đấu mà trăn trở, ta thực sự khó chịu mệt mỏi thay cho hắn. May mà Lưu A Đấu cũng coi như nghe lời, ít nhất Văn Nhân Phi bảo hắn làm gì hắn làm cái đó, một lòng học hỏi, thà chết cũng không tiến bộ.
Văn Nhân Phi làm điều vô dụng như vậy đến tân bây giờ, phỏng chừng cũng vì chỉ vì để an tâm mà thôi.
Giảng xong một bài đã qua nửa canh giờ, Lưu A Đấu cũng sắp đến cực hạn. Văn Nhân Phi lúc này mới buông sách, thở dài một tiếng: «Hôm nay đến đây thôi.»
Câu này chớp mắt tiếp thêm sức sống vô hạn cho Lưu A Đấu, mắt hắn vừa sáng lên, ngẩng đầu đã thấy tinh thần sáng láng.
«Bệ hạ,» Văn Nhân Phi thong thả nói, «bắt đầu từ ngày mai, vi thần phải vào trong quân sự nghị việc chuẩn bị xuất chinh, không thể đến giảng bài nữa, nhưng việc học không thể bỏ bê.»
Lưu A Đấu gật đầu lia lịa: «Ta biết rồi.»
Trong lòng ta có chút hồi hộp, nhìn chằm chặp hắn.
«Bệ hạ…» hắn chầm chậm quay đầu nhìn về phía ta, «hãy đối xử tốt với Tiếu Tiếu. »
Lưu A Đấu nhìn hắn giây lát, nghi hoặc nói «Ta vẫn đối xử rất tốt với Tiếu Tiếu.» nói xong lại quay qua ta «Đúng không Tiếu Tiếu?»
Ta gật đầu loạn xa : «Đúng vậy đúng vậy, bệ hạ là tốt nhất.»
Văn Nhân Phi nở nụ cười nhàn nhạt : «Vậy thì tốt, trong phủ vi thần còn có việc, xin cáo lui trước.»
Lưu A Đấu đứng dậy tiễn hắn, ta chần chừ giây lát rồi lại đuổi theo ra ngoài.
«Nghĩa phụ! Nghĩa phụ!»
Hắn dừng bước trước cửa cung, quay đầu nhìn ta.
Ta chạy đến trước mặt hắn, thở hổn hển, nghe hắn mang theo ý cười nói : «Ngươi gọi cũng rất thuận miệng».
Ta ha ha cười khan hai tiếng, ngước mặt nhìn hắn, ấp a ấp úng nói, «Chuyện kia…Khi nào người đi? Con có thể tiễn người không ?».
Hắn đáp «Hôm nay ta rời khỏi đây, ba ngày sau bệ hạ sẽ tiễn đưa ba ngàn tướng sĩ lên đường, nếu con muốn tiễn ta thì xin bệ hạ cho phép con cùng đi đi.»
Ta ra sức gật đầu: «Bệ hạ sẽ đồng ý. »
Hắn nở nụ cười nhìn ta: «Vậy ta chờ con. »
Tận đến khi bóng lưng hắn dần biến mất ngoài cửa cung ta mới ủ rũ quay về.
Lưu A Đấu hỏi: «Tiếu Tiếu, nhìn ngươi có vẻ không vui?»
Ta bĩu môi hờ hững đáp lại hắn, «khó khăn lắm mới có một người cha, vừa chớp mắt đã lại đi rồi.»
Hắn gật đầu, «Đúng vậy, cha không thường có.»
Ta thở dài một tiếng, tất cả ưu sầu đều tan biến. Hắn mười tuổi đã không có cha, thái hậu đối xử với hắn cực kỳ nghiêm khắc, tính ra hắn cũng thảm chẳng kém gì ta, cộng thêm bình thường toàn bị ta bắt nạt lường gạt, so ra hắn còn thảm hơn cả ta.
Hanh phúc chính là cần có người thảm hại hơn cả mình.
Ta vỗ vỗ vai hắn, cảm thấy hắn thực sự là một huynh đệ tốt của ta
Công việc của Lưu A Đấu mỗi ngày đều lặp đi lặp lại như nhau, ta theo hắn bấy lâu cũng đã quen với nhiệm vụ một sử quan, ghi chép lại hắn làm bao nhiêu việc ngu ngốc mỗi ngày. Hắn quay đầu nhìn ta một lát, hỏi «Tiếu Tiếu, quyển sách lần trước ngươi vẫn mang theo chứ?»
Ta đầu cũng không ngẩng lên đáp «Mất rồi».
Hắn có chút mất mát, đột nhiên rướn về phía trước ngửi ngửi gáy ta haha cười nói «Tiếu Tiếu không mất là được rồi».
Da gà da vịt ta nổi lên ầm ầm, không khách khí trừng mắt nhìn hắn, rồi xoay người quay lưng về phía hắn.
Mặt trời đã ngả xuống núi phía tây, đã đến lúc hắn chuẩn bị dùng thiện, thấy ta vẫn còn ngồi đó liền kinh ngạc hỏi «Tiếu Tiếu, sao hôm nay ngươi không về nhà ăn cơm?»
Ta đáp «Không về nữa, sau này ta đều ăn cơm trong cung, còn ngủ trong cung.»
Hắn cực kỳ hoan hỉ : «Tốt quá, một mình ta rất cô đơn.»
Ta giật giật khóe miệng, haha cười hai tiếng.
Dùng cơm tối xong, ta lại bị bắt tới phòng tắm, lần này rốt cuộc cũng cho ta một bộ quần áo con gái nhà lành, chất liệu cực kỳ tốt, mềm mại dán vào thân, khiến ta thoải mái thở ra một tiếng, lăn sâu vào ổ chăn.
Chăn gối trên long sàng sớm đã được thay mới, Lưu A Đấu đứng trước giường, ngây ra nửa nhịp «Mẫu hậu lại bảo ngươi tới đốc thúc ta đọc sách sao?»
Ta cười nói, «Đúng vậy đúng vậy, hôm nay bệ hạ đọc ‘Trang Tử’ đi.»
Hắn ngoan ngoãn gật đầu rồi đi lấy sách.
Ta ngáp một cái nói: «Bệ hạ, người xem thôi không nhớ lâu được, không bằng đọc thành tiếng đi.»
Giọng của cậu thiếu niên mới lớn có chút khàn khàn, nghe thấy khiến ta toàn thân thoải mái, hắn chầm chậm đọc «Tiêu dao ký», tác dụng ru ngủ vô cùng cao, bảo hoàng đế kể chuyện ru ngủ cho, đãi ngộ thế này cũng phải cỡ cấp bậc thái thượng hoàng ấy nhỉ.
Không biết hắn đọc đến khi nào, sáng ra tỉnh dậy đã thấy hắn cũng nằm trong ổ chăn ngủ ngon lành. Lưu A Đấu ngủ rất an ổn, suốt cả một đêm cũng không nhúc nhích, chỉ ngủ một tư thế nguyên đêm. Nếu như không phải hắn còn hô hấp, nếu không phải hai má vẫn còn hồng hào thì cũng chẳng khác nào người chết.
Cung nhân vẫn như cũ hầu hạ hắn thay quần áo lên triều, ta dậy cũng chỉ là chờ hắn hạ triều, dứt khoát ngủ thêm một chút nữa, gần đến giờ rồi mới dậy thay y phục, chờ hắn quay về cùng nhau dùng tảo thiện, đi thỉnh an thái hậu.
Thần hôn định tỉnh*, quy định này khiến răng ta rất đau, bởi vì ta thật sự không muốn nhìn thấy cái gương mặt âm trầm tuyệt diễm kia của thái hậu, ánh mắt đánh giá ta giống như đang tính toán cái đầu heo được bao nhiêu lạng thịt.
Đầu tiên bà ta hỏi chuyện Lưu A Đấu lên triều, rồi lại hỏi chuyện cuộc sống sinh hoạt, cuối cùng mới chuyển đề tài. Cũng chẳng hỏi ta cái gì, trực tiếp bắt đầu giáo huấn, ta chỉ coi bản thân như điếc, bà ta nói gì ta đều vâng vâng dạ dạ gật đầu cho có.
«Nay ngươi đã là người của bệ hạ, mấy công việc của sử quan kia không cần làm nữa, tận tâm hầu hạ bệ hạ là được».
Lưu A Đấu nghe xong câu này, cau mày một lát, cúi đầu như thể đang nghĩ ngợi gì lắm.
Đại khái thái độ của thái hậu rất tốt, không làm khó gì thêm rồi thả cho bọn ta rời đi.
Lưu A Đấu giữ mãi nét mặt đăm chiêu, ra khỏi tẩm cung thái hậu ta mới nhẹ nhàng đυ.ng hắn một cái, thấp giọng hỏi: «Ngươi đang nghĩ gì thế ? »
Anh mắt hắn liếc về phía ta, do dự hỏi: « Tiếu Tiếu là người của ta?»
Ta ho khan một tiếng : «Có thể nói như vậy »
Hắn nghi hoặc : «Không phải Tiếu Tiếu muốn gả cho người ta sao?»
Ta xòe hai tay «Chẳng phải ta gả cho ngươi rồi đấy sao?»
Mắt hắn sáng lên, vui vẻ nói « Tiếu Tiếu sẽ không rời xa ta nữa?»
«Ừm… » ta chậm chạp nói, «Về lý thuyết là như vậy ».
Phỏng chừng như hắn nghe thiếu mất năm chữ, mặt mũi sung sướиɠ kéo tay ta «Vậy thì càng tốt, ta chỉ có một người bạn là ngươi thôi.»
Lòng ta chua xót.
Hắn lại nói: «Nghe nói ngươi đưa Phượng Phượng vào cung, chúng ta chơi đấu gà đi.»
Lòng ta lại càng chua xót hơn…
Nghĩa phụ ơi, Văn Nhân ơi, người cung cúc tận tụy là vì cái gì đây…
Lưu A Đấu vừa hạ lệnh xuống, Phượng Phượng cũng dời từ Tố Hoa cung sang tẩm điện của hắn, cục ta cục tác nghểnh cổ nghênh ngang đi đi lại lại khắp nơi.
Lưu A Đấu trầm trồ : «Thật là đẹp, có đúng là con gà mà lúc đầu ta thưởng cho ngươi không?»
Ta thở dài một tiếng thưa: «Đúng vậy, lúc mập có xấu một chút, gầy bớt liền đẹp lên.» nói xong bèn nhìn hắn đánh giá một chút. Vẻ ngoài của hắn cũng không tồi, gầy đi một chút chắc chắn là mỹ thiếu niên, đáng tiếc lại là một hoàng đế bị thịt.
Lưu A Đấu sai người ôm con gà của hắn tới, chỉ vào con gà đó nói với ta, «Nó tên là Nhạn Sát.»
Ta không chút hứng thú liếc nó một cái, con gà kia nhìn rất kiêu ngạo, ngẩng đầu cao.
Phượng Phượng đang khoan thai bước vào, nhìn thấy đồng loại, nó ngây ra chốc lát.
Ta vỗ vỗ tay nói : «Phượng Phượng lại đây.»
Trong chớp nhoáng, hai con gà bốn mắt nhìn nhau.
Quên nói, con gà kia là gà trống, Phượng Phượng nhà ta là gà mái, thiên lôi cùng địa hỏa, vừa tung ra không thể thu hồi.
Bọn chúng đã yêu nhau.