Cô Chị Hàng Xóm 2

Phần 2: chương 3

Nghe thằng Tuân nói xong, tôi tý thì phun ra ngụm nước, tức hộc máu, muốn bước lên đập cho nó 1 cái, tưởng chuyện gì, thế mà cứ làm ra vẻ quan trọng lắm, tôi lại cứ nghĩ chúng nó đình công cưới sớm mong anh em ủng hộ hay là tập trung anh em quyên góp tiền phá thai cho con Hương kìa, hóa ra nó lại tập trung anh em để tuyên bố là nó với con Hương công khai quan hệ yêu nhau. ĐM, nghe chuối không thể tả được, tôi nghĩ tổng số lông l*и con Hương + số lông chym thằng Tuân bằng bao nhiêu tụi nó có khi đã thuộc lầu rồi ý chứ, còn ra vẻ công khai quan hệ, thế mà bọn trong lớp vỗ tay nhiệt liệt , 1 vài thằng hai lúa còn lên chúc mừng nắm tay như trong hôn lễ, bó chym, đéo đỡ được, con Linh ngồi bên vỗ tay hớn hở như ngạc nhiên lắm, đúng là khéo diễn trò.

Tôi chăm chăm ngó đồng hồ, cũng gần được 30p rồi, tôi quay sang cái Linh :

– Ê, đưa chìa khóa xe máy đây, tớ còn về.

Con Linh chu môi lên :

– Ở lại chút đi, mới tý đã về, mấy người mọi người đông thế này, tý còn hát nữa mà.

Tôi nói :

– Thôi, ở đây như thế là quá lắm rồi đó, chuyện chính nghe xong rồi, tớ đi đây, có đưa chìa khóa không thì bảo.

Nó nhìn tôi, ấm ức lắm, nó ném chìa khóa cho tôi :

– Đó, thì đi đi, đi nhanh lên cho khuất mắt, đi mà kè kè với con nào đó .

“Ơ cái con này, tự nhiên động kinh, ai làm gì nó cơ chứ.” Tôi cũng chả thèm chấp nó, chạy lên chỗ thằng Tuân :

– Đưa điện thoại đây tao về mày, không má tao kêu đó .

Nó nhìn đồng hồ :

– Mới gần 9h, kêu cái gì, kệ đi, ngồi chút đi, tý còn hát, hôm nay chơi đêm, mấy khi đông vui thế này, mày về lại đi với con bồ mày chứ gì.

Tôi nói luôn :

– Không phải, bồ cái con khỉ, tao có chuyện mà, không gấp thì tao đâu có thế này, không phải mày không biết tao, tao có chuyện thật đó.

Nó nhìn tôi chằm chằm, rồi thở dài, cầm cái điện thoại ném cho tôi:

– Đó, thì về đi, chán mày quá .

– Mày chửi tao cũng phải té, tao đi đây, bye bọn nó hộ tao nhé.

Tôi cầm điện thoại, đi thằng ra ngoài cửa, vội ra lấy xe, loay hoay 1 lúc hơn 9h mới lấy được xe, tôi vội kéo ga thật nhanh lao về nhà, lòng thầm nghĩ “chắc chắc chị sẽ chờ tôi, chắc chắn chị sẽ chờ tôi”.

Tôi đến cửa nhà, ngó sang bên nhà chị, chả thấy chị đứng ở đâu cả, tôi giật minh, cảm giác lo sợ hụt hẫng tràn vào trong tôi. Tôi cầm điện thoại lên, tính gọi cho chị, thì thấy báo có tin nhắn, tôi mở ra xem, đọc xong, trong lòng tôi tràn lên 1 nỗi buồn vô hạn: “ Em cứ ở lại chơi với bạn đi, chị không sao, chị lên nhà ông bà ngủ ”.

Không thể nào, chị sao lại không đợi tôi về mà lại đến nhà ông bà chứ, tôi choàng tỉnh, tôi phải gọi cho chị, kêu chị về mới được, bấm số chị, nhưng mà tiếng bên đầu dây, không phải là tiếng chị mà là : “Thuê bao qua khách vừa goi ….” Tôi lo lắng, tôi sợ hãi, tại sao, tại sao chị lại tắt máy, không phải chị đến nhà ông bà sao, tắt máy làm gì chứ, hay là chị bị làm sao rồi, không thể nào, không thể nào đâu, chắc là chị đến nhà ông bà rồi điện thoại hết pin, chút nữa chị sẽ bật điện thoại thôi, tôi phải nhắn tin cho chị, để khi nào chị mở điện thoại, chị sẽ biết là tôi đang chờ chị về : “Em đang đợi để đưa chìa khóa cho chị, chị về nhanh nhé, không là em ngủ ngoài cổng nhà chị đó”.

Tôi dắt xe vào nhà, chào qua bố mẹ rồi lên tầng, lòng ngóng chờ điện thoại của chị, mãi mà không có, tôi buồn và chán nản, tưởng trừng như đã sắp xếp xong hết cả, ai ngờ lại hóa ra thế này.