Chú ý: Đây là phần tiếp tục của truyện " Cô Chị Hàng Xóm". Mọi người hãy đọc phần 1 của truyện trước để hiểu cốt truyện nhé. Phần 1 và 2 đều là mình tác giả ạ, mọi người vào trang của mình để tìm đọc nhé....
_______________.Phần 2: Cô Chị Hàng Xóm 2._____________
...
Đang tĩnh lặng bỗng có tiếng chuông điện thoại như xé màn đêm, kéo tôi trở lại, đầu tôi vang lên những tiếng nhạc chuông. “Chị về rồi, chị về rồi” tôi nhanh chóng móc điện thoại ra, nhưng mà… không phải là số chị, mà là số thằng Toàn, nó gọi cho mình làm gì nhỉ, tôi cảm thấy quái lạ, nhưng chỉ cần không phải là Linh gọi là được rồi, tôi cầm máy lên, nghe xong tôi giật mình nói :
– Cái gì, thằng Tuân chở con Hương bị tại nạn hả, ở đâu, chỗ nào nói nhanh.
Tôi nghe mà giật thót mình, thằng bạn thân chí cốt của tôi từ nhỏ lại bị tai nạn ngay lúc này sao, lại còn đang chở con người yêu của nó nữa chứ, mà thằng mặt loz Toàn ăn nói chả rõ cái gì cả, chả biết nó có bị làm sao không. Tôi chả còn suy nghĩ gì nữa, trong đầu chỉ còn hình ảnh thằng bạn thân từ bé, giờ nghe tin nó tai nạn, không biết sống chết, giọng thằng Toàn như nức nở, tôi lao nhanh qua mái nhà, chạy nhanh từ trên nhà xuống, bố mẹ thấy tôi đi từ trên tầng 2 xuống, ngơ ngơ ngác ngác, đang định hỏi tôi cái gì đó, nhưng mà tôi đâu có để ý, tôi phóng xe máy đến ngay chỗ thằng Toàn nói, lòng tràn nhập sự sợ hãi, hồi Tết, thằng bạn mà tôi thân từ năm cấp 2, lên cấp 3 thì tách lớp, nhưng mà vẫn chơi với nó, tết năm đó, nó uống quá chén, đã sảy ra tai nạn làm tôi rất buồn, nó đã vĩnh viễn ra đi, giờ lại nghe tin thằng Tuân bị tiếp, tôi chả biết làm sao cả.
Xe phi nhanh đến chỗ thằng Toàn nói, thấy 1 đám đang đứng lố nhố, thì ra là thật rồi sao, thằng Tuân bị thật rồi sao. Xe vừa đến, tôi đạp chống phi xuống nhìn xung quanh, chả thấy cái mẹ gì, không thấy xe đổ, không thấy công an, các mảnh vỡ của 1 vụ tai nạn càng không có, rồi từ đâu đó có tiếng nói :
– A, nó đến rồi kìa, nó đến rồi đó.
Tôi nhìn về hướng đó, thấy 1 đám người chạy đến, có lũ bạn của tôi, thằng Toàn, cái Linh, thằng Tuân, con Hương , đầy đủ cả. Tôi sững lại, tôi đã hiểu ra, hiểu ra rồi, chúng nó đã áp dụng cái cách mà tôi đã làm với chị, tôi đứng đó, tôi đã hiểu cái cảm giác của chị hôm đó, tôi lặng im nhìn tụi nó, tay nắm chặt lại, nghiến răng nghiến lợi, thằng Toàn vỗ lên vai tôi nói :
– Cách này hay à nha, kéo được nó ra đây luôn, lại ăn mặc chỉnh tề nữa chứ, quá tốt rồi.
Tôi nghe cái giọng hô hố của nó, tôi không kìm được, tôi đẩy tay nó ra, tôi vung tay đấm 1 cái rất mạnh thẳng vào mồm nó, may mà nó kịp phản ưng, cúi cái đầu xuống, nên chỉ chạm vào đỉnh đầu nó, nó sợ hãi lùi lại, không giám cười nữa, tôi chỉ thằng vào mặt nó nói :
– Tao nói cho mày biết , lần sau mà còn lôi bạn bè ra đùa kiểu đó, tao sẽ đấm gãy hết răng của mày luôn đó.
Tôi lại đảo mắt nhìn thằng Tuân, và cả lũ, tất cả đã thôi cười, nhìn tôi như 1 tên lưu manh, tôi chỉ tay vào thằng Tuân, tôi bảo :
– Cách này do mày nghĩ ra phải không, lần này tao nói trước, lần sau mà còn dùng cái kiểu này kêu tao ra nữa, thì đéo có bạn bè nữa đâu.
Thằng Tuân im lặng nhìn thằng Toàn, nó biết tôi thật sự tức, con Linh đi ra, nó mếu máo bảo :
– Mình…. mình không nghĩ là cậu sẽ tức giận như thế, đó là chủ ý của mình, tại chiều nay cậu nói có việc bận, mình muốn kéo cậu đến đây, tối nay lớp mình họp mặt đông đủ, Tuân và Hương là nhân vật chính, có chuyện muốn nói, Tuân bảo là chuyện quan trọng của 2 đứa nó, không thể thiếu cậu được, nên mình mới nghĩ ra cách này kêu cậu đến, cậu không làm sao chứ.