Thấy hai người bạn hét lên một câu như muốn làm rung chuyển cả một tòa nhà, Lãnh Thiên Dục hận không thể giơ tay vào màn hình tóm lấy Cung Quý Dương rồi mở cửa sổ ra, ném cậu ta xuống từ độ cao cả trăm tầng xuống dưới!
Cung Quý Dương chẳng mảy may quan tâm đến bộ dạng muốn gϊếŧ người của Lãnh Thiên Dục, cực kì tự đắc tiếp tục huyên thuyên: "Cfô nhóc kia mới có mười tám tuổi thôi... Thiên Dục, năm nay cậu bao nhiêu rồi nhỉ?". Nói xong, anh ta cất tiếng cười đầy quái dị, vẻ mặdt xấu xa như đang khảo nghiệm sự nhẫn nại của Lãnh Thiên Dục.
Quả nhiên...
"Cung Quý Dương, cậu cố ý phải không, chết tiệt thật! Không phải bốn chúng ta bằng tuổi nhau sao, cậu lấy gì ra mà khích tớ?"
Lãnh Thiên Dục không nhịn được nữa, rốt cuộc cũng gầm lên...
Cung Quý Dương xoa xoa lỗ tai, bày ra vẻ mệt mỏi, vừa vặn vẹo vươn vai chân tay vừa cà lơ cà phất nói: "Tớ thấy nhất định là cậu nói dối tuổi rồi. Mọi người bây giờ đều bảo Thiên Dục cậu đang tàn phá cây non của tổ quốc kìa. Tớ thấy người đáng lo là cô bé kia ấy".
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe xong, bày ra vẻ tiếc nuối nói với Lãnh Thiên Dục: "Thiên Dục, cô gái kia trẻ tuổi như vậy... khả năng thụ thai là cao lắm đấy".
Lời anh ta vừa dứt, cả ba người liền cất tiếng cười quái dị khiến người khác phải sởn gai ốc!
Mặt Lãnh Thiên Dục trở nên đen thui, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn mấy ông bạn tốt..
Lát sau, vẻ mặt hắn dần giãn ra. Hắn có ý muốn "gϊếŧ người", nhàn nhã nói: "Lần tụ họp này đến phiên tớ đứng ra làm chủ! Các cậu nói xem tớ nên mời khách quý nào đến tham gia đây?"
Ba người kia nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi...
Thấy phản ứng của ba người như vậy, trong lòng Lãnh Thiên Dục cực kì vui sướиɠ, hắn tiếp tục nói: "Thiếu Đường, dù cậu đã kết hôn sinh con nhưng mấy cô em yêu cậu say đắm sẽ không để ý lắm đâu. Quý Dương, cô gái Tử Tranh của cậu thế nào rồi? Đúng rồi, cậu đã kể tình sử phong lưu của mình cho cô ấy nghe chưa? À, Hoàng Phủ...". Hắn dừng lại một chút...
"Thiên Dục, hình như tớ không có gì để cậu bắt thóp nhỉ?". Hoàng Phủ Ngạn Tước vội cắt ngang lời Lãnh Thiên Dục, cẩn thận hỏi.
Lãnh Thiên Dục thầm thở dài một hơi, lời nói hàm chứa ý tứ sâu xa: "Ngạn Tước, cậu chạy đến chi nhánh làm việc hẳn là để tránh việc kết hôn. Bác trai bác gái lâu rồi không gặp cậu, chắc nhớ cậu lắm đấy".
Ý tứ trong lời hắn nói quá rõ ràng, quả nhiên Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi...
"À... chuyện là... tớ đột nhiên nhớ ra Hinh Nhi bảo tớ pha sữa cho con, thôi không nói chuyện nữa". Lăng Thiếu Đường chuồn đầu tiên.
"Ừm, Thiên Dục này, bên tớ còn có cuộc họp quan trọng, không nói chuyện được nữa đâu". Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng nối gót, chuồn thứ hai.
Trên màn hình chỉ còn Cung Quý Dương trừng mắt với Lãnh Thiên Dục...
"Quý Dương, cậu có biết lúc này tớ muốn làm gì nhất không?". Lãnh Thiên Dục cười cợt trước sự sợ hãi của Cung Quý Dương... Nếu thật sự có thể, hắn chỉ muốn ngay lập tức làm thịt cái tên đáng ghét này ra!
Cung Quý Dương khoát tay, ra vẻ tiếc nuối nói: "Hai người kia đi rồi, chả còn gì nói nữa... Thôi, tớ đi gặp Tử Tranh đây, gặp lại sau nhé". Nói xong anh ta cũng vội vã chuồn luôn.
Lãnh Thiên Dục ngồi yên, vẻ mặt lạnh như băng dần hiện lên nụ cười ấm áp... đời người có tri kỉ, còn cầu mong gì nữa?
Hắn đang nghĩ ngợi thì tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn...
Lãnh Thiên Dục nhìn dãy số trên màn hình... là biệt thự gọi tới? Không biết tại sao, trong lòng hắn liền dâng lên cảm giác bất an.
"Dì Trần, sao vậy?". Hắn lạnh giọng hỏi.
"Đại thiếu gia, không hay rồi, cô Tuyền, cô ấy...". Giọng nói đầy lo lắng của dì Trần truyền đến, dường như bà sắp khóc rồi.
Trong lòng Lãnh Thiên Dục lập tức kinh hãi, hỏi lại: "Tuyền làm sao? Xảy ra chuyện gì?"
"Không thấy cô Tuyền đâu cả". Dì Trần lo lắng nói.
"Cái gì?". Lãnh Thiên Dục cảm thấy trái tim bị chấn động mạnh...
"Tôi đi chuẩn bị trà bánh xong thì không thấy cô Tuyền đâu. Tôi đã sai người đi tìm khắp nơi nhưng không thấy cô ấy trong biệt thự...". Dì Trần nghẹn ngào.
"Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ về ngay". Lãnh Thiên Dục cúp điện thoại, đôi mày rậm nhíu chặt lại đầy lo lắng...
Lãnh Thiên Dục lái xe như bay về biệt thự Lãnh gia, vẻ mặt đầy lo lắng. Nhưng khi hắn về đến biệt thự thì thấy khuôn mặt tươi cười của dì Trần...
"Dì Trần, Tuyền đâu? Tìm thấy chưa?". Hiện giờ hắn chẳng quan tâm đến nét mặt của dì Trần, chỉ lo lắng cho an nguy của Thượng Quan Tuyền.
"Ôi, đại thiếu gia, cô Tuyền vừa về rồi. Thì ra cô ấy muốn ăn đậu đỏ ướp lạnh, làm tôi sợ muốn chết". Dì Trần vội giải thích với Lãnh Thiên Dục.
Lãnh Thiên Dục nghe vậy cũng thở dài một hơi nhfẹ nhõm, sau đó hắn hỏi: "Giờ cô ấy đang ở đâu?"
"À...". Dì Trần ấp úng, ánh mắt cũng né tránh.
"Dì Trần". Lãnh Thiên Dục uy nghiêm hỏi.
Dì Trần chỉ về phía nhà ăn: "Cô Tuyền ở trong phòng ăn... còn có... còn có Niếp tiên sinh!"
Lãnh Thiên Dục nghe vậy liền biến sắc, Niếp tiên sinh? Chẳng lẽ...
Ngay sau đó, hắn chẳng quan tâmd dì Trần đang nói gì, lập tức sải bước về phía phòng ăn...
Quả nhiên, khi Lãnh Thiên Dục vào đến phòng ăn liền thấy Niếp Ngân đang tao nhã ngồi cạnh Thượng Quan Tuyền. Còn Thượng Quan Tuyền đang cực kì vui thích uống một bát nước, trên mặt nở nụ cười lộ lúm đồng tiền xinh xắn. Niếp Ngân thì dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô...
Chết tiệt!
Lãnh Thiên Dục nhìn thấy vậy, tức giận muốn phát điên lên, tay nắm chặt lại thành nắm đấm... Trong mắt hắn, cảnh tượng này chẳng khác nào đang bắt gian tại trận!