Thượng Quan Tuyền nhận lấy đồ Lãnh Thiên Dục đưa, đây là một chiếc váy trắng có thiết kế đơn giản nhưng từ cphất liệu cho đến đường may đều nói lên sự tôn quý và thượng đẳng của nó.
"Dục, nếu em mặc vào mà thấy kì quái hay xấu quá thì không được cười em đâu nhé... Nếu không em sẽ không để ý đến anh nữa đâu!". Giọng điệu của cô vừa ngây thơ vừa như làm nũng.
"Sao lại thế chứ? Em đẹp như vậy, mặc gì vào cũng đẹp hết!". Lãnh Thiên Dục thấy dáng vẻ ngây thơ của cô như vậy, trong lòng cũng mềm nhũn ra, cảm giác như có một dòng mật ngọt đang chảy vào tim hắn.
Hắn khẽ vén mấy sợi tóc lòa xòa của cô ra sau tai, động tác săn sóc tràn ngập tình cảm chan hòa...
"Hay là... em không tin vào mắt thẩm mĩ của anh". Hắn nhíu mày cười, cất giọng đùa giỡn.
Thượng Quan Tuyền mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn vì bàn tay của hắn khẽ vuốt ve mà trở nên ửng đỏ. Cô cố ý trợn mắt nhìn hắn: "H2ừ, em sẽ thử tin anh một lần, nếu thật sự không đẹp thì anh chết với em".
Nói xong, cô cầm chiếc váy đi vào trong phòng thay đồ.
Lãnh Thiên Dục bật cười, trong mắt toàn là sự nuông chiều. Lúc này hắn không khác gì một người bạn trai của cô, tâm trạng cực kì tốt.
"Lãnh tiên sinh...". Cô nhân viên kia ưỡn ẹo đi lên phía trước. Rốt cuộc cũng chờ được cô gái kia đi vào thay đồ, cơ hội này khó mà có được.
"Mời ngài ngồi, ngài xem còn có rất nhiều kiểu dáng khác nữa".
Cô ta bày vẻ mặt nịnh bợ, đem bộ ngực đầy đặn chà xát lên cánh tay Lãnh Thiên Dục. Vẻ lạnh nhạt vừa rồi của hắn khiến cô ta có cảm giác thất bại, tuy cô ta chỉ là một người nhân viên phục vụ bình thường nhưng luôn kiêu ngạo về dáng người hoàn hảo của mình.
"Xuống dưới đi". Lãnh Thiên Dục không vui nhíu chặt mày lại, người như cô ta khiến hắn cực kì chán ghét, giọng điệu lạnh lùng như lưoỡi dao sắc bén vang lên, ra lệnh cho cô ta.
Hả? Cái gì?
"Lãnh tiên sinh, ngài..."
"Nghe không hiểu hả? Tôi bảo cô đi xuống dưới tầng đi". Đôi mắt chim ưng của Lãnh Thiên Dục hơi nheo lại, bắn ra những tia sắc bén.
Ngoài Thượng Quan Tuyền ra, hắn chẳng có mấy nhẫn nại với những người phụ nữ khác!
"Vâng, vâng, tôi hiểu rồi". Cô nhân viên seợ hãi, thiếu chút nữa còn nghĩ rằng mình đang nhìn thấy Diêm La, lập tức run rẩy thất thểu đi xuống dưới tầng.
Lúc này Thượng Quan Tuyền cũng vừa thay chiếc váy xong bước ra nên cũng nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của cô nhân viên.
"Cô ấy làm sao vậy?". Thượng Quan Tuyền thấy kì lạ nên hỏi, vừa rồi không phải cô ấy còn tươi cười à?
"Không sao, cô ta phiền quá nên anh đuổi đi rồi". Lãnh Thiên Dục nhàn nhạt nói. Khi hắn thấy Thượng Quan Tuyền đứng trước mặt mình, sự lạnh lẽo trong đáy mắt tan biến hết đi...
"Bộ váy này cực kì hợp với em". Hắn tán thưởhng từ tận đáy lòng, bàn tay ôm lấy eo cô, nhìn vào bộ dạng xinh đẹp của cô qua chiếc gương.
"Nhưng mà em cứ thấy là lạ làm sao ấy". Thượng Quan Tuyền rất ít khi mặc váy nên không quen, bàn tay cô thậm chí còn không biết nên để vào đâu.
"Tuyền, tin anh đi, bây giờ em cực kì xinh đẹp". Lãnh Thiên Dục cúi người thì thầm bên tai cô.
Thượng Quan Tuyền nhìn mình trong gươ9ng, không thể không thừa nhận mắt thẩm mĩ của Lãnh Thiên Dục. Chiếc váy hắn chọn cho cô hoàn toàn làm nổi bật sự xinh đẹp và hấp dẫn của cô.
Suốt cả một buổi chiều, Lãnh Thiên Dục chẳng ngại ngần gì cùng Thượng Quan Tuyền thử rất nhiều quần áo. Hắn cẩn thận chọn lựa, chẳng biết từ lúc nào mấy bộ quần áo đã chất đống như núi rồi.
"Dục, đống đồ này em mặc đến kiếp sau chắc cũng chưa hết! Không thử nữa đâu, mệt lắm!". Thượng Quan Tuyền mệt đến mức không thở nổi, ngả ngrười ngồi lên sofa, vừa nói vừa khoát khoát tay.
Hóa ra đi mua quần áo cũng là một loại chuyện giày vò con người ta đến thế!
Lời cô nói khiến Lãnh Thiên Dục hơi ngạc nhiên. Phụ nữ không phải rất thích đi mua sắm quần áo sao? Chỉ cần là phụ nữ, một khi vào nơi này là không biết trời đất gì nữa, không phải thế sao?
"Cô bé ngốc, mới có thế này mà đã đủ rồi à? Không phải phụ nữ rất thích đi mua quần áo sao?"
Lãnh Thiên Dục ôm lấy cô, nhìn thoáng qua đống đồ bên cạnh. Hắn muốn cho cô những thứ tốt nhất!
"Anh hiểu tâm lý phụ nữ như vậy cơ à? Nhất định là thường xuyên dẫn phụ nữ đi mua quần áo rồi chứ gì?". Thượng Quan Tuyền nghe xong, tinh thần lập tức tỉnh táo trở lại, cô nghểnh khuôn mặt nhỏ nhắn lên chất vấn hắn.
Hẳn là vậy rồi! Người đàn ông ưu tú như hắn sao khônfg thể có phụ nữ bên cạnh được? Vậy cũng tốt, nhân cơ hội phải truy hỏi cho rõ ràng mới được.
Lãnh Thiên Dục nghe xong liền ngừng cười, yêu chiều véo nhẹ chiếc mũi của cô, cực kì kiên nhẫn trả lời câu hỏi: "Đâu có, đây là lần đầu tiên anh đưa phụ nữ đi mua quần áo".
Nếu hành động này của hắn bị ba ông bạn tốt kia biết thì đúng là không biết sẽ thế nào nữa! Nhất là Cung Quý Dương, không biết cái mtỏ nhọn của cậu ta sẽ miêu tả hắn sinh động đến mức nào nữa!
Thượng Quan Tuyền che miệng lại, trong lòng đang cực kì vui mừng. Tuy cô cực kì vừa lòng với câu trả lời vừa rồi nhưng vẫn muốn trêu chọc hắn, vì thế vẫn bày ra vẻ mặt giận dỗi, nói: "Anh lừa em! Nếu bình thường anh không hay đến cửa hàng này thì cái cô nhân viên vừa rồi sao lại nhận ra anh ngay từ lúc bước chân vào thế? Lại còn... không ngừng liếc mắt đưa tình với anh nữa chứ! Hừ!"
Lãnh Thiên Dục không khó nhận ra sự đùa giỡn trong đáy mắt cô, hắn càng ôm chặt cô hơn, hôn lên môi cô như đang trừng phạt rồi thấp giọng nói: "Cô bé, em thấy vị hôn phu của mình bị cô gái khác quấy rầey mà còn làm ra vẻ như không có chuyện gì à? Nếu còn lần sau nữa thì sẽ phạt nặng hơn đó".
"Hừ! Lúc nào cũng uy hϊếp người ta, đồ đáng ghét! Em nói sự thật thôi, cái cô nhân viên vừa rồi hẳen là thích anh lắm đấy!". Thượng Quan Tuyền chu cái miệng nhỏ lên, vẻ mặt mất hứng.
Lãnh Thiên Deục mỉm cười, không nhịn được lại cúi đầu xuống hôn lên đôi môi kiều diễm của cô rồi nói: "Cho nên anh mới sợ cô bé của anh ghen, thẳng thừng đuổi cô ta xuống tầng rồi còn gì, em không thấy à?"
"Đồ tự đại, em không ghen!". Mặt Thượng Quan Tuyền đỏ bừng, cô giơ đôi tay trắng trẻo đấm vào l*иg ngực hắn.
"Còn nói dối nữa à...". Lãnh Thiên Dục hôn lên tay cô, trong mắt toàn là vẻ yêu chiều: "Tuyền, anh rất thích dáng vẻ này của em, thích dáng vẻ em ghen nữa..."
Nói xong, hắn cúi xuống hôn lên môi cô khiến Thượng Quan Tuyền lại lần nữa như hòa tan trong lòng hắn.