- Cô thật đẹp, tôi không thể tự chủ được nữa! – Lãnh Thiên Dục không nhìn vào mắt cô. Hắn không thích bị người khác từ chối. Những người từng từ chối hay phản bội hắn đều chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp.
Người con gái trong lòng xinh đẹp như một pho tượng nhưng cũng giống như con búp bê thủy tinh dễ vỡ, Lãnh Thiên Dục đột nhiên có chút không đành lòng, nhưng du͙© vọиɠ muốn chiếm hữu cô cũng không vì vậy mà thuyên giảm.
Từ nhỏ hắn đã là ma quỷ, không có tình cảm, sự âm u lạnh lẽo trong con người hắn khiến hắn khi đối mặt với những thứ thuần khiết tốt đẹp đều có ý nghĩ muốn hủy diệt.
Thượng Quan Tuyền không đẩy hắn ra được, trái tim cô cũng dần lạc lối. Loại cảm giác đáng sợ này khiến cô chỉ có thể vô lực nắm chặt ga trải giường, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Từng giọt nước mắt rơi xuống... không phải vì sợ, mà là hối hận với trái tim mình vì không thể kháng cự.
Những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi, lã chã rơi xuống gối, rồi biến mất như chưa từng có...
Thân thể yêu kiều run rẩy, nước mắt ướt nhòe trên khuôn mặt tuyệt mỹ, ánh mắt long lanh đầy nước dưới ánh trăng lại càng thêm phần đau buồn.
Không biết vì tủi thân hay vì nguyên nhân khác, những giọt nước mắt như những hạt trân châu cứ không ngừng tuôn ra, chảy dài trên khuôn mặt trắng nõn của cô, len lỏi vào đầu lưỡi nóng bỏng của hắn...
Cảm nhận được nước mắt của cô, Lãnh Thiên Dục ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô...
Sự im lặng buồn bã của cô hiện rõ trong ánh mắt lạnh lẽo của hắn...
Cô đang khóc?
Lãnh Thiên Dục trước nay luôn rất mạnh mẽ và kiên quyết, ngay cả đêm đầu tiên của cô hắn cũng không thấy bất lực như thế này.
Hắn vô thức đưa tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô...
Từng giọt nước mắt nóng bỏng như mũi kim nhọn đâm vào trái tim hắn, vẻ mặt hắn đột nhiên thay đổi, nhanh chóng rút ngón tay về.
Trái tim tưởng như đã đóng thành băng giờ lại khẽ run lên...
Nước mắt của cô có thể ảnh hưởng đến hắn như vậy sao?
Trong lòng dường như đang có nơi nào đó bị tan chảy, hắn không biết nữa! Hắn không thể giải thích nổi tâm trạng buồn phiền của mình lúc này!
Sau khi phát hiện ra cô khóc, sự tỉnh táo của hắn giờ đã hoàn toàn biến mất, hắn lại trở nên hơi lúng túng. Tại sao có thể như vậy được? Cô gái này chẳng qua chỉ là công cụ để hắn phát tiết thôi mà!
Đôi mắt đen nhánh thoáng qua tia kiên định, hắn nói với cô...
- Đừng khóc nữa...
Lãnh Thiên Dục nắm chặt chiếc cằm của cô, ép cô nhìn thẳng vào đôi mắt đang bừng bừng khí thế của hắn: "Nước mắt của cô không có tác dụng gì với tôi đâu".
Chết tiệt thật! Hắn đã bỏ qua cho cô một lần, lần này tuyệt đối không có chuyện đó nữa!
Thượng Quan Tuyền nghe Lãnh Thiên Dục nói vậy, nước mắt càng tuôn ra. Thật ra cô không muốn khóc trước mặt hắn, điều đó khiến cô cảm thấy rất mất mặt, nhưng không biết tại sao, khi cô cảm thấy trái tim mình đang dần lạc lối trong hơi thở nóng bỏng của hắn, cô lại cảm thấy tủi thân và bất lực.
Những giọt nước mắt cứ lặng lẽ rơi, khuôn mặt xinh đẹp như đóa hoa trong cơn mưa, điềm đạm đáng yêu nhưng cũng động lòng người...
- Đây cũng là do Niếp Ngân huấn luyện sao? Đừng khóc nữa, tôi không muốn thấy cô khóc nữa!
Lãnh Thiên Dục tức giận, sau đó hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên du͙© vọиɠ đã sớm thức tỉnh của mình: "Giờ cô đã biết tôi có bao nhiêu khát vọng với cô rồi chứ? Làm sao mà tôi bỏ qua cho cô được".
Hắn không biết những lời này là nói cho ai nghe. Cho cô nghe? Hay là hắn đang nói với chính mình?
Thượng Quan Tuyền cảm nhận được sự nóng bỏng dưới lòng bàn tay, cái miệng nhỏ nhắn vì kinh sợ mà há to...
Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ vẫn nhòe nước mắt vì xấu hổ mà đỏ bừng: "Anh... thật quá đáng".
Cô lại khóc...
Hôm nay là sao đây? Tại sao cô lại không khống chế được nước mắt của mình?
Vẻ mặt Lãnh Thiên Dục hết sức lạnh lùng, nhất là sau khi thấy cô lại tiếp tục khóc...
- Được, vậy để tôi cho cô xem thứ còn quá đáng hơn nữa... – Hắn dứt khoát giật tung áo choàng tắm ra, vật nóng bỏng cứng rắn của đàn ông để sát lại gần hai chân cô đang không ngừng kêu gào muốn được phóng thích...
- Nhìn tôi, tôi muốn cô mở mắt ra nhìn tôi! – Hắn bực bội ra lệnh.
- A...
Dù sao Thượng Quan Tuyền cũng mới mười tám tuổi, sự kiên cường đã sớm không chống cự nổi, trong lòng cô dâng lên cảm giác sợ hãi và tủi thân...
Lãnh Thiên Dục nắm chặt tay lại thành nắm đấm!
Chết tiệt thật, tại sao hắn lại không nỡ? Nhất là khi nghe thấy tiếng khóc của cô, trái tim hắn đột nhiên cảm thấy đau xót.
Hắn bực bội đến mức muốn đánh người!
Chưa từng có một người phụ nữ nào lại khiến hắn có tâm trạng như vậy!
Lát sau, Lãnh Thiên Dục thở dài một hơi...
- Nín đi! – Hắn bất đắc dĩ nói nhỏ, lần đầu tiên trong đời an ủi một cô gái như vậy.
Mà cô vẫn yên lặng, từng giọt nước mắt vẫn tuôn rơi...
- Tôi bảo nín đi! – Lãnh Thiên Dục gầm lên một tiếng, người đàn ông luôn lạnh lẽo như hắn giờ lại cảm thấy hơi luống cuống.
Nhưng tiếng gào hét của hắn chẳng có tác dụng gì, kết quả là... cô càng khóc to hơn.
Lãnh Thiên Dục thất vọng lắc đầu... Bàn tay bất đắc dĩ vỗ nhẹ vào người Thượng Quan Tuyền, dù cô cố ý hay thật sự bị hắn dọa thì hắn cũng thừa nhận là mình đã thua rồi!
- Ngoan, đừng khóc nữa, tôi không cưỡng ép cô nữa! Ngủ đi! – Giọng nói nhàn nhạt của hắn thoáng qua tia thỏa hiệp khó có thể phát hiện, còn có sự cưng chiều chưa từng có.
Thượng Quan Tuyền vốn đang vùi đầu vào trong ngực hắn, nghe vậy có chút không thể tin, ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt mờ sương mở to đầy vẻ khó tin...
Hắn sẽ tha cho cô? Người đàn ông này không phải trước nay chưa từng quan tâm đến cảm nhận của người khác sao?
Lãnh Thiên Dục khẽ hôn lên giọt nước mắt của cô, sau đó đè ép du͙© vọиɠ xuống... đi vào phòng tắm.
Ngay sau đó, tiếng nước truyền ra...
Thượng Quan Tuyền kinh ngạc nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, cắn môi, một góc nào đó trong trái tim cô dần tan chảy!