“Cạch” một tiếng, Dịch Khương khóa cửa phòng lại, cô cầm bút của Quan Việt lên giường với tâm trạng như một người đi hành hương vậy.
Rõ ràng là chưa làm một cái gì cả mà trái tim cô lại đập nhanh loạn nhịp như thế. Không khí lạnh băng cũng không thể nào làm giảm nhiệt độ của dòng máu chảy trong người cô.
Dịch Khương hít một hơi thật sâu, cởi cúc áo ngủ. Cô nhắm mắt lại, tưởng tượng người đang làm những động tác này là Quan Việt.
Người có tính cách hơi trầm tĩnh như Quan Việt nếu như không cởi được nút áo này có khi nào sẽ nhìn chằm chằm trong chốc lát, rồi mới hậu tri hậu giác đỏ mặt mà chuyển tầm mắt sang chỗ khác hay không?
Có khi thầy giáo vẫn là xử nam ấy?
Cô không có tắt đèn mà tự đánh giá lại cơ thể mình. Có lẽ do dạo gần đây hay vuốt ve nên vòng ngực của cô có vẻ to lên không ít thì phải.
Bên dưới cũng dễ dàng mà động tình, giống như là vì đã gặp được thầy, chuẩn bị tốt để ăn luôn thầy ấy vậy.
Khăn lông lót dưới mông đã được thay mới, Dịch Khương mở rộng hai chân, ngón chân cuộn tròn vì hưng phấn.
Tất cả đều là vì Quan Việt… chỉ đơn giản nghĩ đến anh như thế thôi mà cô đã chảy nước lênh láng như thế này rồi.
Cầm cây bút đỏ đã được khử trùng bằng cồn một cách nghiêm túc. Cô vươn đầu lưỡi liếʍ chỗ cách ngòi bút gần hai centimet, đấy là nơi mà Quan Việt thường hay cầm lấy.
Chỉ là mùi plastic bình thường, nhưng lại khiến cô càng hưng phấn hơn, giống như thể đầu lười của cô đã được chạm vào ngón tay thon gầy của thầy giáo vậy.
Hô hấp dồn dập như thể đang chạy.
Dịch Khương đóng nắp bút lại, nắm chặt khăn lông dưới thân.
Giờ phút này thầy giáo đang làm gì nhỉ, soạn bài hay là viết tiểu thuyết? Hay cũng đang thủ da^ʍ giống như cô?
Cô cầm lấy bút men theo dọc xuống cổ, men theo xương quai xanh, cảm giác ngứa ngáy nhẹ nhàng khiến cho cả người cô run rẩy.
Cô nằm xuống, đặt bút vào ranh ngực, hai tay nắm hai bên bầu vυ' ép vào giữa, ngón cái và ngón trỏ cũng không quên vân vê lấy phần đầṳ ѵú màu đỏ mận.
“Ha a…”
Nếu mà, kẹp ở giữa là con cá chà bặc của thầy ấy thì tốt rồi… chứ không phải thứ plastic mong manh và không có chút nhiệt độ nào, mà là thứ mềm mại nhưng cũng cứng rắn, thậm chí có cả gân xanh nổi lên nữa.
Không biết là dươиɠ ѵậŧ của thầy ấy sẽ dài đến nhường nào. Bình thường Dịch Khương không có thói quen “nhìn chăm chú vào háng của người khác nên coi hoàn toàn không biết gì cả.
Cô lại càng muốn lúc đang quan hệ bằng ngực giúp anh lại có thể cúi đầu nếm chút hương vị của nó.
Dịch Khương há miệng thở dốc, hai chân không nhịn được mà khép lại cọ sát với nhau. Cả người cô giờ chẳng khác nào con cá trắng bị vớt lên bờ, vô lực giãy giụa vì thiếu oxy.
Không đủ, vẫn không đủ…
Tay của Quan Việt chắc chắn sẽ nhiều sức hơn tay cô, chắc chắn đầu gối của anh sẽ tách mở hai chân hiện tại đang xoắn vào nhau của cô, vê lộng môi âʍ ɦộ của cô.
Cho dù xoa bóp thế nào cô cũng không thể thoả mãn được bản thân mình. Hình ảnh trong tưởng tượng như là cỏ dại sinh trưởng tươi tốt. Hô hấp của Dịch Khương thậm chí còn mang chút nghẹn ngào.
Dừng động tác lại, cô cầm bút đỏ đặt lên bụng nhỏ bằng phẳng, tay kia với lấy chiếc điện thoại ở mép giường.
Chụp gửi thầy đi?
Tin nhắn mà cô gửi tất nhiên không thể chỉ đơn giản là câu chữ như thế được vì như thế sẽ không thể nào khiến anh chú ý tới.
Bầu ngực vẫn còn hằn đỏ bị cô cố gắng ép vào giữa. Một tay thì ôm lấy bộ ngực, che đi đầṳ ѵú. Một tay khác thì liên tục chụp vài tấm hình.
Giống như thể mới hoàn thành một nhiệm vụ gian khổ nào đó, cảm giác thành tựu và chờ mong tràn ngập trong đầu cô.
Chụp lại khoảnh khắc nghĩ đến thầy mà tự an ủi, rồi còn gửi cho thầy nữa… quả nhiên là ý tưởng biếи ŧɦái khác người mà.
Dịch Khương cười tự giễu rồi lại tiếp tục hành vi không biết xấu hổ của mình.
Cô cầm bút mân mê âʍ ɦộ đã động tình từ bao giờ, nhịn xuống phản xạ có điều kiện là muốn nhỏng mông lên của mình. Cô cắn môi cầm bút thăm dò âʍ ɦộ của chính mình.
Thầy ấy, sau này không những chỉ chạm vào chúng không thôi mà chắc hẳn sẽ “hôn” chúng nữa đúng không?
Ý da^ʍ vô hạn khiến cho dịch nhầy chảy càng lúc càng nhiều, đầu bút ướŧ áŧ chẳng mấy chốc đã vân vê xong phần môi âʍ ɦộ, tạm dừng trước hộŧ ɭε.
“Ưm a…”
Cảm giác như bị điện giật truyền tới, Dịch Khương ngẩng đầu thở dài. Nếu không phải là sợ chọc rách mất màиɠ ŧяiиɧ thì cô cũng không ngại việc cắm bút vào bên trong đâu.
Bút của thầy ấy, lấy nó đảo quanh mọi ngóc ngách rồi lại hung hăng đè nó lại. Rõ ràng chẳng khác gì với động tác bình thường của cô nhưng cái bút kia lại như có ma lực, có thể tạo nên tầng tầng kɧoáı ©ảʍ.
Ngón tay run rẩy nhưng tốc độ thì càng lúc càng nhanh. Cảm xúc mãnh liệt từ hộŧ ɭε truyền tới khắp người, âʍ đa͙σ chưa trải sự đời phân bố ra lượng chất lỏng cực lớn cho thấy Dịch Khương khát vọng đến độ nào.
“Thầy… thầy ơi…”
Nếu mà còn tiếp tục như thế nữa thì có lẽ cô sẽ thật sự làm ra chuyện gì đó quá mức mất thôi.
Trước mắt là màu trắng xóa, là màu trắng của phấn viết trên tay anh, là bìa hồ sơ màu trắng của anh, là cần cổ tái nhợt, là thấu kính phản quang của anh.
“Thầy ơi… ưm…” Eo cô nâng lên mấy mười mấy giây rồi mới rơi xuống giường, Dịch Khương hưởng thụ cảm giác lêи đỉиɦ không dễ mà có được.
Quan Việt mà nhìn thấy cô thế này có khi nào bị dọa giật mình hay không.
Mà chẳng sao, trước khi anh bị dọa chạy mất thì… cô chắc chắn sẽ ăn anh sạch bách từ đầu tới chân.